Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 27




Bổn Sâm vốn muốn nói vài câu xã giao , các tộc ở Tội vực đều là đại tộc, một lời không hợp liền rút kiếm mặt đối mặt là việc làm của kẻ thất phu.

Đúng là một tên thô lỗ.

Tốc độ của Đường Thiên cực nhanh, trong tàn ảnh mơ hồ có bóng dáng mặt quỷ u quỷ, còn con mắt nguyên bản vốn đầy yêu dị lành lẽo lúc này cháy hừng hực như ngọn lửa, chiến ý điên cuồng bốc ra ! Đến cả làn sóng khí ập vào mặt dường như cũng trở nên nóng bỏng.

Bổn Sâm khẽ nheo con mắt lại, không hề cử động. Đối phương đầy kiên quyết và điên cuồng, lúc trước trên Tây đường ngộ đạo đã thể hiện ra vô cùng rõ ràng, đây là một đối thủ không cần phải nghi vấn về ý chí chiến đấu.

Chẳng qua, ngươi cho rằng chỉ vẻn vẹn dựa vào ý chí chiến đấu là có thể thắng lợi sao? Quá ngây thơ rồi .

Bổn Sâm hơi lui chân về sau , bàn tay phủ đầy vết chai hơi nhếch lên , khí lưu xung quanh bàn tay mờ ảo chẩy xuôi như sương vụ . Phanh, bỗng năm ngón tay của hắn nắm lại, hư ảnh hiện lên, chuôi đao đã nằm trong tay.

Khí thế Bổn Sâm lập tức theo đó mà biến đổi, thân hình vốn trầm tĩnh như núi cao đột nhiên dâng trào giận dữ.

Thương, âm thanh như tiếng rút đao ra khỏi vỏ vang lên , một mạt hư ảnh từ dưới kéo lên vẩy về phía Đường Thiên.

Con ngươi trong mắt Đường Thiên co lại, mạt hư ảnh kia bay với tới thế nhanh như thiểm điện, nhưng lúc này chiến ý của Đường Thiên cũng là lúc đỉnh cao nhất , thân thể của hắn tựa như có một tòa hỏa sơn với vô số dung nham đang tại kích động cuộn trào lúc nào cũng có thể bạo phát.

Đến đi!

Trong lòng hắn rống giận.

Đến đi! Đến đi!

Tiếng rống giận rít gào như tiếng sấm, phảng phất như quanh quẩn trong sơn cốc nham thạch không ngơi.

Hắn hoàn toàn không hề có ý né tránh, mà lập tức nghênh đón mạt hư ảnh kia, thân hình ở giữa không trung lập tức xoay chuyển , đùi phải vung lên giống như trọng phủ hung hăng chém xuống.

Oanh!

Hai cổ lực lượng tuyệt cường va chạm, dùng mắt thường cũng có thể thấy sóng khí tỏa ra , ầm ầm nổ tung, quét ngang Tây đường!

Sóng khí ngưng thực như tường, gào thét nghiền áp mà tới, mọi người không khỏi hoảng sợ biến sắc, liên tục thôi động phòng ngự, người có thực lực hơi mạnh một chút thì chỉ cảm thấy toàn thân chấn động , còn người có thực lực hơi yếu thì liên tiếp đạp lùi về sau bảy tám bước mới dừng lại được .

Bình Tiểu Sơn phán đoán tình thế rất nhanh , chỉ dùng một cái lắc mình nhảy lên bảy tám trượng tránh thoát sóng khí.

Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn lại thì sắc mặt lập tức trắng bệch,sóng khí quét ngang qua , mặt đường Tây đường vốn bằng phẳng đã lưu lại vô số những vết tích thật nhỏ nhưng chi chít dày đặc giống như bị bàn chải thép sắc bén chải qua vậy.

Quá kinh khủng rồi!

Sắc mặt tái đi , Bình Tiểu Sơn lại lướt lui về phía sau hơn mười trượng mới dừng lại.

Khi ánh mắt hắn nhìn về phía hai người đang kịch chiến phía xa xa thì gần như hắn đã không thể tin được vào mắt mình , không ngờ Đường Thiên lại không bị rơi vào thế hạ phong. Đêm qua tuy thua trên tay Đường Thiên , hắn tự nhiên biết rõ Đường Thiên có thực lực phi phàm, nhưng hắn cho rằng có phi phàm thì cũng chỉ là so với hắn mạnh hơn một chút mà thôi .

Cùng cấp bậc với Hắc Bổn Sâm sao? Cái ý nghĩ này đáng cười đến cỡ nào a...

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn cười không nổi, thực lực mạnh mẽ mà Đường Thiên thể hiện ra đã đủ để nói lên tất cả. Bất giác tâm tính của hắn cũng biến hóa, bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái ý nghĩ làm mình hứng khởi lúc này , hắn cảm thấy hơi thấp thỏm .

Nếu Đường Thiên là hạng vô danh thì hắn còn cảm thấy mình còn có mấy phần giá trị. Nhưng nếu trong mắt những tồn tại có cấp bậc như Bổn Sâm thì mình chẳng khác gì con kiến hôi, không có bất cứ giá trị gì.

Chiến đấu tại Tây đường ngay từ đầu đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Khí lưu xao động vô cùng sắc bén , chúng gào thét lướt khắp Tây đường, vô số Tử la lan ở dọc đường bị quấy nát rồi bị cuốn lên không trung sau đó bị một luồng khí lưu khác thỏi đến rơi lả tả như mưa bao phủ toàn bộ Tây đường.

Trong cái cơn mưa tím như bức này là hai bóng người giống như hai đạo thiểm điện đang điên cuồng truy đuổi, va chạm vào nhau .

Tiếng va chạm nổ vang vang vọng khắp Tử Quyên thành.

Đường Thiên hoàn toàn đánh đến điên rồi.

Một mặt cũng vì chiến ý nuôi dưỡng trong cơ thể đã lâu của hắn không có chỗ phát tiết, thêm nữa vừa mới rồi bị trạng thái giác ngộ áp chế lên đã sớm ngấp nghé biên giới bạo phát . Chỉ cần một mồi lửa là có thể khiến nó triệt để bùng nổ.

Còn về phương diện khác chính là sự cường đại của Bổn Sâm.

Pháp tắc của Bổn Sâm vô cùng đặc biệt, tụ gió làm đao. Trải qua mấy chục năm thu liễm đao pháp của hắn đã hàm súc phong pháp tắc đến mức tận cùng . Đột nhiên linh hoạt, đột nhiên dày nặng, đột nhiên dữ dằn, đột nhiên sắc mỏng, biến ảo khôn thường.

Thanh phong đao trên tay Bổn Sâm càng thêm biến hóa tùy tâm, chợt tán chợt tụ. Đường Thiên cũng ăn lỗ vài lần , trên người cũng lưu lại bảy tám vết đao.

Còn Đường Thiên thì tính tình cương liệt ngoan cường, gặp mạnh thì càng mạnh, đối phương cường đại không những không hù dọa được hắn mà trái lại còn làm chiến ý của hắn càng bốc lên dữ dội .

Nếu như lấy thực lực để luận thì Đường Thiên tuyệt không phải là đối thủ của Bổn Sâm, hỏa hầu ‘phong chi đao’ của đối phương cực thâm hậu, tuyệt không phải cái tên gà mờ mới nhìn thấy pháp tắc chi cảnh như Đường Thiên có thể so sánh. Nhưng vậy mà Đường Thiên trọng tìm sơ tâm ( trong tim luôn coi cẩn trọng là trên hết )*, tâm tình không chút sứt mẻ, ý chí chiến đấu rực cháy như lửa , thiêu đốt đến cực hạn. Thời gian hắn tu luyện linh năng lượng thể cũng không ngắn, Tội vực đối với linh năng lượng thể trời sinh đã hòa hợp cũng giúp hắn như cá gặp nước. Lại thêm giác ngộ vừa nãy , vừa đúng là thời điểm linh động như suối.

Mấy thứ trên hợp lại khiến Đường Thiên trở nên cực kỳ đáng sợ.

Xuy, dưới sườn Đường Thiên tuôn ra máu tươi sau đó hóa thành một chùm huyết vụ, nhưng khi nó còn chưa kịp tản ra thì đã bị loạn lưu xé toạc.

Đường Thiên hồn nhiên như không cảm giác thấy , hai mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bổn Sâm, hắn huýt dài một tiếng, một quyền giội ra, hồng viêm tươi đẹp bao phủ nắm tay Đường Thiên, hồng viêm bốc lên như đầu rồng ngầng cao gầm rú.

Con mắt Bổn Sâm nhíu lại, hồng viêm thương biến thành quyền!

Hắn hừ lạnh một tiếng, phong đao trong tay đột nhiên hóa thành vô hình giống như biến mất giữa không trung.

Sau đó một khắc, một mạt hư ảnh cắt lên Hồng viêm quyền mang.

Phanh!

Hồng hỏa tan vỡ , hắc tuyến ảm đạm không chút ánh sáng không biết từ chỗ nào hiện ra quấn lên cổ tay Bổn Sâm.

Ám u chu võng!

Đương nhiên là với trình độ pháp tắc như vậy không thể nào trói buộc được Bổn Sâm, Bổn Sâm hừ lạnh một tiếng, phong đao trong tay trong nháy mắt đã tiêu tán hóa thành mấy chục lưỡi dao nhỏ, giống như băng tinh nhỏ mịn quấn lên cổ tay hắn, lập tức toàn bộ ám u chu võng đều bị đứt đoạn.

Bỗng Bổn Sâm nheo con mắt lại , băng tinh tế lưu sắc bén như lưỡi dao uốn lượn quấn quanh cổ tay hắn rồi đột nhiên bắn nhanh về phía trước mặt .

Leng keng keng!

Tiếng va chạm liên tục vang lên, một thanh kiếm vô hình bất ngờ xuất hiện giữa không trung mờ ảo như ẩn như hiện giữa đám hoa lửa do va chạm sinh ra.

Rõ ràng đó là Vô ảnh kiếm mà Hách lão đại am hiểu nhất!

Lần đầu tiên Bổn Sâm gặp phải đối thủ cổ quái khó chơi như thế, cả ba chiêu này đều là tuyệt chiêu của mấy người Hoắc lão đại, vậy àm chỉ giao thủ qua có một lần tên này đã học được! Tuy hỏa hầu vẫn còn thấp nhưng cũng đã có ý vị trong đó, hơn nữa hắn biến hóa cực nhanh, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Song phương đã kịch chiến trăm chiêu vậy mà chiêu thức của đối phương lại không hề lặp lại cái nào , pháp tắc mà người này lĩnh ngộ dường như vô cùng vô tận.

Tuy là kinh nghiệm chiến đấu cảu Bổn Sâm phong phú đến cực điểm nhưng đối diện với tên gia hỏa cổ quái như thế này thì trong thời gian ngắn hắn cũng hơi luống cuống tay chân.

Nếu như chỉ có như vậy cũng chỉ làm hắn hơi lúng túng mà thôi. Ngoại trừ thời gian, không gian, sinh tử, ba đại pháp tắc cơ bản nhất ra thì các pháp tắc khác đều có ưu khuyết riêng , nhưng cũng chưa hẳn là như vậy.

Điều quan trọng không phải là ngươi biết pháp tắc gì mà là ngươi tìm hiểu về pháp tắc này sâu hay không sâu mà thôi . Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ đủ sâu thì có thể một pháp phá vạn pháp, nói chính là đạo lý này. Trong lịch sử, người tìm hiểu pháp tắc thường đều trở thành cường giả một phương, điều này chẳng lạ lùng gì.

Phong chi đao của Bổn Sâm cũng không phải pháp tắc cao thâm gì, nhưng trên tay hắn lại có uy lực kinh người.

Thoạt nhìn các loại pháp tắc của đối phương phải nói là tầng tầng lớp lớp nhưng lại vô cùng hỗn tạp khó có được ý nghĩa chân chính. Những biến hóa này chẳng qua chỉ là trò khôn vặt mà thôi , tại Bổn Sâm cảm thấy đối phương đã đi lầm đường lạc lối.

Nếu như chỉ có như vậy thì đúng là không đủ để gây nên sợ hãi.

Thế nhưng có thể cùng Bổn Sâm dây dưa lâu như vậy, đối phương cũng không chỉ dựa vào những pháp tắc hỗn tạp và nông cạn này mà còn có thân thể cường hãn đến cực điểm của hắn .

Từ nhỏ Bổn Sâm đã tiếp thu bồi dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, thân thể cường hãn hơn xa thường nhân. Thế nhưng khi cùng hắn đối chiến Bổn Sâm mới biết được thân thể của người này cực mạnh , đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Những pháp tắc hỗn tạp bất kham kia chính tại trên thân thể cường hãn này mới bộc phát ra uy lực kinh người như vậy.

Phong đao của hắn có thể thoải mái cắn nát hồng viêm nhưng lực lượng vô cùng cường đại vẫn y nguyên làm hắn không bất giác run lên , đó là lực lượng cơ thể thuần túy nhất .

Tần suất công kích của hai bên cực cao, biến chiêu cực nhanh, vượt quá sức tưởng tượng. Chỉ trong một cái chớp mắt thường thường đã trải qua mấy lần biến hóa.

Những người được tận mắt nhìn thấy trận chiến này không khỏi nhìn đến say mê như uống rượu , cường giả cấp bậc như Bổn Sâm tuyệt đối không dễ dàng động thủ đâu . Nếu ai khiêu chiến Bổn Sâm thì cũng có nghĩa là cùng Mục Nhĩ gia tộc triệt để quyết liệt.

Cơ hội khó có được như thế này , mỗi người đều trừng lớn con mắt, sợ bỏ sót chút gì.

Tây đường trở thành chiến trường của hai người, mặt đất khắp nơi đầy hố to nằm rải rác , đá vụn đầy đất, thỉnh thoảng bị loạn lưu cuộn thổi tung lên rồi rơi xuống lêu leng keng như hạt mưa. Tường đá dọc hai bên đường, cứ sụp xuống từng đoạn từng đoạn một , Tử la lan vung vẩy rơi lả tả như thác nước, bây giờ đã tràn ngập lỗ hổng, còn thừa lại cũng không có mấy.

Đánh tới lúc này, người nào để ý đến con đường nó ra sao chứ?

Giống như hai đạo thiểm điện, truy đuổi khắp nơi .

"Chiến ý của người này thực sự là dâng trào." Kiếm khách thì thào tự nói, hắn bồng bềnh giữa không trung, bình thản nhìn trận chiến kịch liệt phía dưới.

Dù đánh tới hiện tại,nhưng khí thế của mặt quỷ vẫn y nguyên rực cháy như hỏa, hắn giống như một ngọn lửa hừng hực cháy vĩnh viễn không bao giờ tắt. Những vết thương kia không gây cho hắn chút ảnh hưởng nào , cứ như thể lực của hắn không hề hao tổn một chút nào.

Cương không thể lâu, cái đạo lý này bất kể một vị già đời có kinh nghiệm chiến đấu nào đều rất thấu hiểu.

Toàn lực công kích thì không thể duy trì trong thời gian dài. Một khi thể lực tiêu hao hầu như không còn thì cũng có nghĩa là mất đi thế chủ động trên chiến trường.

Bên trong trận , Bổn Sâm đã bắt đầu định ra kế hoạch tiết kiệm thể lực rồi, đại đa số va chạm giữa hai bên đều là cứng đối cứng, điều này có nghĩa là thể lực hai bên đều bị tiêu hao cực lớn. Nhưng cái tên mặt quỷ kia lại giống như không biết mệt mỏi là gì vậy.

Lúc nào cũng cường công tuyệt đối không phải hành động thông minh,cho dù thể lực của người này có kinh người thế nào thì sau một khoảng thời gian nữa nhất định hắn sẽ mềm nhùn người vì thể lực tiêu hao hết .

Trên bầu trời cách đó không xa có mấy người đang dồn toàn bộ tinh thần quan sát .

Nhìn bề ngoài thì Đường Thiên bắt đầu áp chế Bổn Sâm, Bổn Sâm dưới công kích như cuồng phong bão táp của hắn bị ép lùi về phía sau liên tiếp . Nhưng những người lão luyện hơi có chút kinh nghiệm chiến đấu đều sẽ có thể nhậy cảm phát giác ra được,tuy Bổn Sâm lui về phía sau nhưng tiết tấu bước chân chưa hề bị loạn.

Bổn Sâm tựa như một vị thợ săn lão luyện , kiên trì ẩn giấu, chờ đợi cơ hội.

Tâm trạng của Bổn Sâm vẫn trấn định, hắn có thể cảm giác được, công kích của đối phương đang trở lên mãnh liệt hơn , nhưng hắn biết rõ điều này chỉ là hồi quang phản chiếu, là điềm báo thể lực đối phương đã sắp khô kiệt. Thể lực khô kiệt mang đến cảm giác sợ hãi khiến đối phương bức thiết ( khẩn cấp ) muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu.

Nhưng lại không biết rằng chính điều này càng làm thể lực cảu hắn tiêu hao nhanh hơn.

Tầm thần Bổn Sâm vẫn trầm tĩnh, hắn âm thầm tích súc lực lượng, hắn đang chờ đợi sơ hở sinh ra trong nháy mắt khi thể lực đối phương khô kiệt làm lộ ra .

Chỉ một chút sơ hở như vậy với hắn đã đủ rồi .

Triền đấu lâu như vậy giúp hắn tương đối biết rõ thực lực của mặt quỷ , chỉ cần sơ hở nhỏ kia xuất hiện, hắn có đủ lòng tin, một kích tất sát!

Bỗng nhiên, hắn nhận thấy thối đao của đối phương hơi ngưng lại trong chốc lát .

Chính là lúc này!

Khí thế của Bổn Sâm tăng vọt, phong đao trong tay giơ lên cao, gió xung quanh hơi ngừng lại.

"Tiểu phong!"

Tiếng quát trầm thấp mà uy nghiêm giống như tiếng trọng cổ hung hãn đập vào trong lòng mọi người.

Phong đao trong tay, biến mất như băng tan hóa thành một luồng gió vô hình.

Khí cơ bị khóa chặt , cảm giác cực kỳ nguy hiểm kích thích khiến lông tóc toàn thân Đường Thiên dựng đứng.

Khuôn mặt quỷ vẫn u lãnh ( âm u ) như trước nhưng con mắt của vị thiếu niên đã trở lên ảm đạm dường như thể lực đã tiêu hao đến cực hạn.

Nhưng sau mặt nạ, hắn đang âm thầm nhếch miệng cười.

Phù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.