Chung Hỉ Tửu

Quyển 4 - Chương 69




Dịch Sở bị nghẹn không nói ra lời. Lòng tự ái của người phụ nữ trung niêng tương đối mãnh liệt. Bà trừng con trai mình một cái, anh một thân vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn, có thể làm tức chết người.

Cố Trầm Quang cười cười, chuẩn bị tiến đến trấn an mẹ già của mình. Ừ, để tận lòng hiếu thảo. Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, trên lầu liền truyền đến âm thanh.

Anh đứng lên, vội vã nói một câu: Con lên lầu xem một chút, liền nhấc chân lên lầu.

Lưu lại Dịch Sở cùng Cố Dương đối diện nhìn nhau.

************

Trên lầu, Lộ Nam Tâm vừa tỉnh, quay một vòng không tìm được Cố Trầm Quang, lúc này mới gấp gáp mở miệng gọi người.

Cố Trầm Quang đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy cô gái nhỏ, tóc tai lộn xộn, quỳ ở trên giường, vẻ mặc mờ mịt, mắt to nửa nhắm nửa khép hờ. Vừa nhìn chính là bộ dáng ngủ không sảng khoái, làm khó cô còn nhớ rõ tìm người.

Thấy Cố Trầm Quang đi vào, ánh mắt Lộ Nam Tâm ngược lại lập tức sáng lên, giọng nói khàn khàn mang theo âm điệu vừa mới tỉnh. “Chú Tiểu Cố”

Cố Trầm Quang đi tới, đỡ cô cuộn lại vào trong chăn. “Không muốn cảm lạnh thì quấn một chút rồi hãy ra ngoài.”

Vừa ngẩng đầu, vẻ mặt cô gái nhỏ vui mừng, bình tĩnh nhìn anh.

Cố Trầm Quang bật cười, hỏi: “Thế nào? Chưa ngủ đủ? Hay là muốn uống nước?”

Lộ Nam Tâm không lên tiếng, tiếp tục ngốc trệ ngắm gương mặt dịu dàng vui vẻ trước mặt. Hồi lâu, hai mạch Nhâm Đốc đột nhiên bị đả thông, chợt đánh lên ngực anh, giọng nói không che giấu được sự vui vẻ. “Chú Tiểu Cố thật sự đã trở lại!”

Cố Trầm Quang sửng sốt, phản ứng kịp, thật thấp, giọng cười từ cổ họng toát ra: “Ừ, đã trở lại, bây giờ Nam Nam mới biết?”

Lộ Nam Tâm xấu hổ, mặt chôn trong ngực anh, dùng sức hướng bên trong cọ cọ.

Hồi lâu, đột nhiên cô phát hiện ra cái gì, từ trong ngực anh rút đầu ra, nghiêng đầu nhìn sắc trời, hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi ạ?” Như thế nào tối đen như vậy?

Một tay Cố Trầm Quang đắp chăn cho cô, một tay khác nâng lên nhìn đồng hồ: “9:30” Anh suy nghĩ một chút, “Nếu không tối nay Nam Nam ngủ lại nhà chú Tiểu Cố đi? Bên trái còn có một gian phòng khách.”

Dù bây giờ tuổi cô còn nhỏ, nhưng vẫn là nam nữ khác biệt. Buổi tối anh không thể nào ngủ cùng cô.

Lộ Nam Tâm không chút nghĩ ngợi lắc đầu. “Không cần, Nam Nam về nhà.” Bất kể không có người để ý, nhà là nơi cuối cùng muốn trở về.

Cố Trầm Quang trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Cũng tốt, chú đưa Nam Nam về.”

Thu thập xong liền trở về biệt thự, khi tới cửa đã gần 10 giờ. Cố Trầm Quang nhìn cô nhấn chuông cửa, không yên lòng để cô một mình, ở lại đợi cùng cô.

Cửa mở ra nhanh hơn dự liệu, hai người đều sửng sốt, nhìn sang, là Lộ Thịnh Minh.

Lộ Nam Tâm nhìn thấy cha vẫn là rất vui vẻ, lại sợ đánh thức người nào đó, chỉ khẽ cười, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng gọi: “Ba”

Lộ Thịnh Minh gật đầu, trong con ngươi có tia sáng dịu dàng, vui vẻ tản ra, trong đêm khuya lạnh như băng phá lệ rõ ràng. Hắn xoa xoa đầu Lộ Nam Tâm, nói: “Con đi vào trước, ba nói vài câu với chú Tiểu Cố.”

Lộ Nam Tâm sững sờ, tại sao lại muốn nói chuyện riêng?

Nhưng rốt cuộc cô cũng không tiện hỏi, ngoan ngoãn gật đầu, thay giày đi lên lầu tắm, ngủ.

Lưu lại Cố Trầm Quang đứng trước cửa nhà, nhìn người đàn ông quen biết trước mặt, vẻ mặt thâm trầm không rõ. “Anh Lộ tìm em có chuyện gì?”

Lộ Thịnh Minh liếc anh một cái, trầm mặc trong chốc lát, khó khăn mở miệng: “Tiểu Nam con bé…… Lần trước nửa đêm con bé gọi điện thoại cho chú, anh nghe thấy.”

Anh ta nghe thấy?

Con ngươi Cố Trầm Quang co rụt lại, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho nên sao?”

Lộ Nam Tâm cười khổ, trong mắt có thứ gì đó không thể ra sức phát tiết ra bên ngoài. “Anh biết anh có lỗi với con bé. Con bé trách anh oán anh cũng đều đúng. Nhưng mà Trầm Quang, chú biết rõ, theo tình huống của nhà họ Lộ bây giờ, đối với con bé mà nói, có lẽ là tốt nhất.”

Lần này đổi thành Cố Trầm Quang trầm mặc. Đúng vậy, anh biết. Sâu cạn không hỏi, cũng không cách giải thích.

Nhưng anh không đồng ý.

Ngước mắt, nhìn người trước mặt một cái, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm. “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Lộ Thịnh Minh rũ mắt xuống: “Con bé rất lệ thuộc vào chú.”

“Vậy thì thế nào?”

Lộ Thịnh Minh thở dài một tiếng: “Nếu sau này, thật xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi…… Trầm Quang, phiền chú thay anh chăm sóc con bé. Hai ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh Lộ chưa bao giờ nhờ cậy chú nửa câu. Chuyện này, coi như là anh cầu xin chú.”

Cố Trầm Quang trầm mặc, hồi lâu, than nhẹ: “Chuyện này, anh không nói em cũng sẽ làm.” Xoay người, trước khi đi, rốt cuộc không nhịn được trái tim mãnh liệt, giọng nói hơi lạnh lùng: “Anh chưa bao giờ biết Nam Nam muốn cái gì, chỉ dùng suy đoán của bản thân làm tổn thương người khác lại tự hại mình.”

Nói đến đây đã rõ ràng, nói thêm một chữ nữa cũng không cần thiết.

Lộ Thịnh Minh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Cố Trầm Quang càng cách xa, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu. Hắn xoay người, liếc mắt nhìn lên lầu, rũ mắt xuống, ánh mắt u tối.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm rét lạnh thấu xương. Thân Lộ Thịnh Minh ở chỗ ấm áp, trái tim lại như đá chìm xuống biển, bị bao phủ trong đó, không còn sức sống.

Là hắn không tốt.

Cả đời này sống đến bây giờ, chưa từng tận chức trách người làm cha, một lòng sống đầu đường xó chợ. Đến cuối cùng cũng không khỏi làm tổn thương đến huyết mạch duy nhất.

Sống cả đời, trừ tổn thương cùng oán hận, cái gì cũng không còn lưu lại.

Sống uổng phí một đời.

————

Tình hình bệnh dịch càng ngày càng nặng, lòng người càng bàng hoàng. Đầy đường ngoại trừ một số ít an ninh cùng công nhân bảo vệ môi trường, một người đi đường cũng không có. Bắc Kinh trống không.

Cố Trầm Quang gói kỹ bản thân ba tầng trong ba tầng ngoài mới ra khỏi cửa, hưởng thụ thời khắc thanh nhàn hiếm có ở Bắc Kinh.

Kể từ khi được Lộ Thịnh Minh nhờ cậy, Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm đi ra ngoài chơi càng thêm thoải mái. Trừ mỗi ngày cần tốn ít thời gian vào việc học cùng viết luận văn, thời gian còn lại đều cùng với cô gái nhỏ. Cứng rắn dưỡng thành người nhà mình.

Hai người chuẩn bị đi vườn thú trượt, lúc lấy xe trùng hợp đụng phải bạn học lúc trước của Cố Trầm Quang. Nhìn thấy anh dẫn theo Lộ Nam Tâm, cao giọng trêu chọc: “Lão Cố, cậu lại dẫn theo cô gái nhỏ nhà cậu ra ngoài chơi à?”

Cố Trầm Quang cười nhạt, giơ tay chào hỏi, không nói đúng sai.

Lộ Nam Tâm bị anh dắt, mặt chôn trong chiếc khăng quàng cổ, che giấu điểm ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Lông mi lai vui vẻ run lên một cái.

Vé vào vườn bách thú ở Bắc Kinh là 15 đồng, là giá cả mùa đông khách. Hai người đi vào, đi nửa ngày mới phát hiện, cả vườn bách thú thế nhưng chỉ có hai du khách là bọn họ.

Thật trống trải.

Cố Trầm Quang cũng không thèm để ý, dắt Lộ Nam Tâm, vui vẻ ở đi dạo một buổi chiều trong vườn bách thú. Cho đến khi Dịch Sở gọi điện thoại tới thúc giục, mới lưu luyến lái xe về nhà.

Trên đường bị kẹt xe, Cố Trầm Quang theo bản năng nghiêng đầu nhìn xem, không nghĩ tới thế nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hắn vốn là bác sĩ, không trách được sẽ bị phái đi thảo luận phương án phòng bệnh dịch.

Chỉ là hiện tại không phải là thời cơ tốt để chào hỏi, bệnh viện quá nguy hiểm, anh mang theo cô, không tiện đi vào. Huống chi nhìn ánh mắt của hắn, đoán chừng cũng không có tâm tình tốt để ôn chuyện.

Tốc độ xe chậm chuyển nhanh, không hề lưu luyến lái đi.

Cũng được, chờ chuyện qua, tìm hắn uống rượu.

......

Lộ Nam Tâm về nhà không lâu, ngược lại nhận được điện thoại của Chu Tần.

Giọng nói của thiếu niên bên kia rất là gấp gáp: “Loại thời điểm này, bạn không có việc gì làm chạy ra ngoài làm gì? Mình gọi điện thoại cả một buổi trưa bạn đều không có ở nhà!”

Lộ Nam Tâm = =

Chu Tần tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Mấy ngày này mình bị ba mẹ ép không cho ra cửa, tự bản thân cậu cẩn thận một chút, đừng có hồ đồ chạy loạn ra ngoài, nghe không?”

Lộ Nam Tâm bất đắc dĩ, khẽ mỉm cười: “Biết.”

Chu Tần ấm ức, biết cô ương ngạnh, nhưng không phải là người không có chừng mực, kéo dài giọng: “Biết là được.”

Lộ Nam Tâm cười: “Tự bạn cũng phải cẩn thận, chờ tựu trường gặp.”

Đây là lời chúc phúc tốt nhất.

Chu Tần vui vẻ, cuốn trong chăn quả thật mặt mày đầy sắc xuân, ngoài miệng còn chưa buông tha: “Hai chúng ta ở cùng một khu, không cần chờ tựu trường!”

Chỉ là Chu Tần ngược lại thật giống như là bị mẹ quản rất chặt, tiếp theo hơn một tháng Lộ Nam Tâm cũng không gặp cậu. Ngược lại bản thân cô, ngày ngày chạy đi tìm Cố Trầm Quang cũng không có ai quản.

Chỉ ngẫu nhiên Lộ Thịnh Minh sẽ ở trước cửa nhẹ giọng dặn dò cô phải mang khẩu trang, đừng về nhà quá muộn.

Lộ Nam Tâm cảm thấy có cái gì không giống trước, nhưng lại không nói ra. Hình như là, cha giống như thật sự có bộ dáng người làm cha rồi.

Thậm chí có một ngày, Lộ Nam Tâm về nhà muộn, Lộ Thịnh Minh còn đích thân luộc trứng gà cho cô ăn khuya. Đây là lần đầu tiên cô thấy ông xuống bếp.

Ánh đèn màu quýt chiếu sáng trên bàn lưu lại bóng đen trắng. Lộ Nam Tâm nhìn, trong mắt đột nhiên có nước mắt. Lâu như vậy, lần đầu tiên cô khắc sâu cảm nhận. À, đây là cha của cô.

Từ nhỏ trong giấc ngủ người cô đã lặng lẽ ảo tưởng qua vô số lần, giờ phút ngày đang ở trước mắt, mặt mày dịu dàng, vì cô tỉ mỉ chuẩn bị một phần thức ăn khuya.

************

Một ngày cuối thàng Tư, Lộ Nam Tâm đang định ở phòng Cố Trầm Quang cùng anh đọc sách. Anh đứng dậy nhận điện thoại, trở về thì cả người đều nặng nề, mày nhíu thật sâu.

Lộ Nam Tâm nhìn kỹ trong mắt, không hỏi.

Cố Trầm Quang xoa xoa đầu cô, khàn giọng nói: “Nam Nam ngoan, chú Tiểu Cố có việc, hiện tại đưa Nam Nam về nhà, được không?”

Lộ Nam Tâm gật đầu, “Được.”

Không nói một lời, bị đuổi về nhà. Trước khi vào cửa cô giơ tay ôm anh một cái an ủi. Cô nhìn ra, tâm trạng hiện tại của anh thật không tốt.

Cố Trầm Quang miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ bả vai cô, xoay người lái xe rời đi.

Anh là đi tham gia tang lễ một người.

Giờ phút này, Cố Trầm Quang ngồi trong xe, hai tay quen thuộc đánh tay lái, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng lại lan tràn cảm giác hối hận đời này khó có.

Vị bác sĩ trẻ tràn đầy nghĩa khí hợp nhau, anh đã từng đi ngang qua, hẹn một ngày cùng nhau uống rượu. Anh còn nghĩ ngày sau nếu có cơ hội sẽ mời hắn cùng nhau say một bữa. Nhưng mà không nghĩ tới, gặp lại nhau lại bằng cách này.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước khi đi ngang qua, anh nhất định sẽ xuống xe, lấy một chai rựu, hai người cùng uống.

Mặt Cố Trầm Quang không chút thay đổi, nhìn thẳng phía trước, đầu óc thanh tĩnh lại u mê.

Trận dịch bệnh này, thật sự đã chết quá nhiều người.

......

Rất nhanh xe đã tới địa điểm, Cố Trầm Quang khoát áo khoác màu đen, ánh mắt ảm đạm. Một thân màu đen, đi vào lễ tang, hướng về phía tấm ảnh trắng đen chính giữa, cúi người, khom lưng thật sâu, trầm mặc, sùng kính chào.

Chậm chạp đứng dậy, đến gần mấy bước, lấy đóa hoa màu vàng cắm trong túi nhẹ nhàng đặt trước án.

Ngẩng đầu lên lẫn nữa, lại một lần, nhìn về phía người đàn ông trẻ trong hình.

Đó là một khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, mang theo nụ cười nhàn nhạt vui vẻ, dịu dàng, khóe miệng một hai lúm đồng tiền nhẹ nhàng giương lên, dịu dàng lại rực rỡ như ánh mặt trời.

Cố Trầm Quang hoảng hốt nhớ lại thời điểm lần đầu gặp nhau trên máy bay, đề tài hai người nói với nhau.

Lúc ấy ngón tay thon dài của vị bác sĩ trẻ khẽ vuốt sống mũi, vẻ mặt nhìn qua so với anh càng mệt mỏi hơn, giọng nói lại mang mười phần lực. “Tôi là bác sĩ. Loại thời điểm này, bác sĩ không đến, người nào đến? Mọi người nằm một chỗ chờ chết sao?”

“Ban đầu tôi liều mạng muốn làm bác sĩ. Tôi vì nghề nghiệp của tôi mà kiêu ngạo. Cố tiên sinh, tôi không biết cậu có thể hiểu hay không. Nhưng mà, tôi có nghề nghiệp của tôi, tín ngưỡng của tôi.”

“Tôi không thể lùi bước, tôi là bác sĩ.”

Cố Trầm Quang thu hồi suy nghĩ, ánh mắt trở lại tấm ảnh tái nhợt. Cuối cùng dứt khoát buông mắt xuống, xoay người rời đi. Giày da đạp trên nền đá cẩm thạch bóng loáng, từng bước vừa vang lên, phát ra âm thanh thanh thúy.

Từ trước đến nay anh cực kỳ kính trọng đối với bác sĩ. Bởi vì họ rất giỏi. Tốc độ ăn mòn của virus quá nhanh, lan tràn như tốc độ ánh sáng. Con người cố gắng nhưng lại không chịu nổi một kích, thật là châm chọc. Nhưng bọn họ vẫn nghênh đón khó khăn mà tiến lên.

Đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm nhất. Chỉ bởi vì, từ những vị bác sĩ không quen biết kia, mọi người có hy vọng sinh tồn dù là mỏng manh. Nào nghĩ đến, sinh mệnh của bản thân cũng có thể bị chôn vùi.

Thân là một vị bác sĩ, tín ngưỡng và nghề nghiệp là chăm sóc và chữa bệnh cho mọi người, cũng mang trên mình đạo đức cao thượng. Cho nên, họ là những người đáng giá được người khác kính trọng cùng đối xử tử tế.

Một bước cuối cùng Cố Trầm Quang bước ra, ánh nắng đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.