Chung Hỉ Tửu

Quyển 4 - Chương 49




Diệp Khiết Băng mở mắt ra. Ánh sáng đột ngột khiến cô phải nheo mắt lại một lúc mới thích ứng được. Trước mắt cô lúc này là trần nhà màu trắng, trắng đến mức ánh sáng từ những viên dạ minh châu được phóng đại gấp mấy lần ở đại sảnh lúc trước. Từ từ ngồi dậy, vừa rồi khi cử động được cô đã nằm xuống sàn trận đồ để đề phòng có nguy hiểm, dù sao có vẻ như cái sàn này không có cơ quan gì, hoặc có thể có nhưng khó mở ra, vậy nên ít nhất nó vẫn an toàn. Sau khi trận đồ hạ xuống đây, cô còn cẩn thận nghe ngóng xung quanh một hồi, xác định không có âm thanh gì mới mở mắt ra xem xét.

Bố trí của đại sảnh này cũng đơn giản như ở đại sảnh trước, có điều hoa văn trên tường phức tạp hơn rất nhiều so với hoa văn lúc trước, thậm chí nhìn nó 5 phút thôi Diệp Khiết Băng cũng cảm thấy choáng váng. Cô quyết định không nhìn nữa, quay đầu quan sát xung quanh. Nhìn một lúc, cô cảm thấy dường như những hoa văn trên tường nhà và những viên gạch dưới sàn có một mối quan hệ nào đó, nhưng lại không có cách biết được. Mím môi chán nản nhìn đại sảnh, trong lòng cô âm thầm mắng mỏ bản thân một trận.

Giữa lúc đi qua đi lại trên trận đồ, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên ở phía Tây đại sảnh. Tò mò nhìn qua, phát hiện là một mảnh thủy tinh trong suốt, không có hình khối rõ ràng cụ thể. Mảnh thủy tinh nằm trên một viên gạch màu đỏ máu, cách chiếc đỉnh đồng khoảng tầm 3 mét về hướng trận đồ. Cảnh giác nhìn mảnh thủy tinh, cả người cô vô thức hình thành trạng thái phòng ngự.

Rõ ràng vừa rồi cô không hề nhìn thấy mảnh thủy tinh đó ở trong đại sảnh, trí nhớ của cô rất tốt. Vậy thì lí do nó xuất hiện ở đây là gì? Và làm sao nó có thể không một tiếng động mà nằm ở đó? Hay đây lại là loại trận pháp được dùng ở khu rừng trước Từ đường?

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, Diệp Khiết Băng liền nghiêng người nhìn lại chỗ mảnh thủy tinh nằm. Sau đó cô cẩn thận giữ cho mảnh thủy tinh nằm trong tầm mắt, chậm chạp lùi lại một bước, rồi sang phải, sang trái. Mãi đến khi mỏi chân mà vẫn không thấy mảnh thủy tinh biến mất, cô mới ngồi xuống trận đồ. Đột nhiên ánh sáng từ mảnh thủy tinh lóe lên một cái rồi vụt tắt. Cô vội nhìn lại thì thấy mảnh thủy tinh đã biến mất.

Cô thấy lạnh cả người, chân tay như không còn là của bản thân. Cơ thể nhỏ bé căng cứng vì khẩn trường cũng sợ hãi. Cô có cảm giác bản thân là con mồi bị nhốt trong một cái lồng, bên ngoài là những ánh mắt hung ác tàn độc. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô, người cô túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Giống như bị một thứ áp lực vô hình nào đó đè nặng lên, cơ bắp trên người cô như bị ép chặt lại, đau nhức vô cùng. Không khí trong lồng ngực như bị rút hết đi, cô dần cảm thấy khó thở. Trước mắt dần hiện ra màu đen, song bản thân cô lại rất thanh tỉnh. Tất cả những đau đớn trên người cô đều cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Không biết đã bao lâu, chỉ biết khi Diệp Khiết Băng cảm thấy áp lực trên người mình dần biến mất thì cũng là lúc cô nhìn thấy bản thân đang ở trong một nơi tối đen như mực. Sở dĩ cô biết đây không phải đại sảnh ban đầu là bởi vì không khí nơi này ẩm thấp, tuy là tối nhưng cô vẫn cảm nhận được khiến trúc xung quanh đã thay đổi. Hơn nữa cho dù có che đi dạ minh châu thì người đi trong đại sảnh vẫn có khả năng lờ mờ thấy được một chút.

Mím chặt môi không để bản thân bật ra tiếng khóc, Diệp Khiết Băng từ từ bình ổn nhịp thở. Sau khi kiểm tra cả người một lượt, thấy không có chỗ nào sưng đau bầm tím, cô liền thở phào. Đôi mắt cô đã quen với bóng tối nên có thể nhìn ra được đây là một mật thất nằm sâu trong lòng đất. Cau mày khó hiểu, cô chợt nhớ ra việc Từ đường đang giam giữ một kẻ nguy hiểm tu luyện tâm pháp có thể điều khiển ý thức của kẻ khác, cả người liền đầy mồ hôi lạnh.

Thôi rồi, sao cô lại ngu ngốc như vậy? Nếu ngay cả tâm trí con người hắn cũng có thể điều khiển thì một con mèo sao có thể làm khó hắn chứ. Chẳng lẽ hắn không muốn bị quấy rầy nên điều khiển con mèo dụ cô - kẻ xâm nhập trái phép - tới đây rồi giết đi? Hay là hắn bị nhốt lâu quá nên chán, vừa đúng lúc cô chạy vào đây nên hắn dụ cô tới đây làm trò tiêu khiển? Hoặc cũng có thể hắn muốn thoát ra ngoài nhưng thiếu thứ gì đó nên dụ cô tới đây?

Càng nghĩ càng sợ, cô âm thầm mắng bản thân một phen. Sau khi trấn tĩnh lại, cô liền tìm cách để ra ngoài. Bây giờ không thể nào trông chờ ông ngoại đến cứu được, phải tìm tự lực cánh sinh thôi.

Quay đầu cẩn thận quan sát xung quanh, trong lòng cô lại đề cao cảnh giác với con mèo trắng. Hai lần vừa rồi tuy là do cô quá cả tin, nhưng cũng bởi cô không thể cảm nhận hoàn toàn tâm trí của con mèo đó. Nếu nó thật sự là do kẻ tu luyện tâm pháp linh hồn kia điều khiển thì quả thực cô không có cách nào để cảm nhận tâm trí của nó như động vật bình thường được. Ài, cũng là do cô chủ quan, tâm lý luôn ôm may mắn.

Chợt cô nghe thấy một âm thanh kì quái.

Cô đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi.

Áp lực đè nén cô lúc trước dần quay trở lại, dường như còn mạnh mẽ hơn.

Mắt cô bắt được một tia sáng le lói ở phía trước.

Tim cô đập mạnh dần, dường như cả người cô đều bị rút hết sức lực.

Không thể nhúc nhích, không thể chống cự, áp lực kia lại một lần nữa khiến cô đau đớn. Lần này, là đau buốt đế tận óc. Cảm giác như có thứ gì gặm nhấm xương tủy cô, mang theo hơi lạnh tỏa ra toàn thân. Nếu là bị lạnh bình thường thì nơi bị lạnh sẽ dần mất đi cảm giác, song lần này cảm giác của cô lại được phóng đại. Cơ thể không có triệu chứng hôn mê vì mất thân nhiệt, ngược lại còn tỉnh táo hơn bình thường, các giác quan đều cảm thụ sự đau đớn điếng người.

Rồi cô chợt nghe thấy tiếng xích sắt loảng xoảng vang vọng ở phía trước. Cảm giác nguy hiểm ngày một rõ ràng, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể cô. Lỗ chân lông trên người đều dựng đứng cả lên, ngay cả sự đau đớn đến tận xương tủy cũng không thể khiến cô không chú ý đến áp lực mãnh liệt phía trước.

Bất chấp thân thể đã không còn sức lực, cô dồn toàn bộ năng lượng còn lại trong người vào hai cánh tay, bò lết về phía sau. Song, diện tích bát quái trận đồ có hạn, khi bò đến phương vị Khảm cũng là lúc Diệp Khiết Băng cảm giác được cơn đau dưới da thịt còn lớn hơn gấp bội. Toàn thân cô căng lên, những mạch máu dưới da nổi lên gồ ghề khiến làn da trắng trẻo của cô như đang có thứ gì chuyển động.

Tiếng xích sắt loảng xoảng như gần như xa, vẫn ở phía trước. Tuy không gian mật thất này rộng rãi lại có ít vật cản, song âm thanh xích sắt không vang vọng. Vậy thì chỉ có thể nói là do thiết kế của mật thất để ngăn chặn thanh âm kia không quấy nhiễu đến thính giác của người đi vào. Mà người vào được đây chỉ có thể là cao thủ của Minh gia (trừ cô), vậy rất có thể kẻ đang bị giam cầm trong kia hoàn toàn có khả năng điều khiển kẻ khác chỉ bằng âm thanh!

Cắn môi không để tiếng kêu tràn ra khỏi miệng, giờ phút này Diệp Khiết Băng mới cảm nhận sâu sắc được thế nào là “hối hận“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.