Chung Hỉ Tửu

Quyển 2 - Chương 25




Ở trong ấn tượng của cô loại hình nam nhân này, thế nào cũng không thể cùng dính vào phòng bếp, bọn họ giơ tay chém xuống, không biết nhiễm bao nhiêu máu, đốn một trận chân, có lẽ Manhattan đều phải chấn tam chấn.

Nam nhân khí phách nguy hiểm như vậy, sao có thể cùng ở tại phòng bếp bận rộn.

Hạ Thanh nhịn không được lau sát mắt, xác định đích thực là An Tiêu Dao, quả thực là mặt không biểu tình.

Mở cửa phòng bếp, rộng lớn mà sáng sủa, ở trong ấn tượng Hạ Thanh, nam nhân thường xuyên chạy phòng bếp phần lớn là nam nhân cầu cuộc sống an nhàn, không có dã tâm gì, chỉ cầu bình an, chẳng sợ tầm thường cũng tốt.

Này một loại hình nam nhân, đại đa số cũng là một đời tầm thường vô vi.

Nhưng mà, bọn họ đều cùng An Tiêu Dao không cách nào dính vào.

Chẳng sợ tay anh lấy xẻng cơm, vẫn như cũ tao nhã bức người, tao nhã, không có nửa điểm khói lửa khí.

“Anh thế nào đem tôi mua đồ ăn nhanh đều vất đi?” Hạ Thanh nguyên bản cũng đói bụng, muốn ăn một vài thứ, mắt nhìn thấy thực phẩm đông lạnh mình mua vậy mà toàn bộ bị vứt bỏ ở trong thùng rác, Hạ Thanh giận, lương thực của cô a.

An Tiêu Dao nhìn cũng không liếc mắt nhìn, “Em bệnh nặng mới khỏi, ăn mấy thứ này không dinh dưỡng.”

“Tôi lại lười làm cơm, không ăn này đó ăn cái gì, anh làm cho tôi ăn a.” Hạ Thanh gào khóc gọi, rất muốn trực tiếp trong thùng rác nhặt ra bỏ vô lò vi sóng, chỉ cần nóng là có thể ăn.

An Tiêu Dao tự tiếu phi tiếu nhìn cô, “Đã vứt chúng nó, làm nhiên là tôi làm cho em ăn.”

Chỉ cần em nguyện ý, làm một đời đều không có vấn đề.

Hạ Thanh ngẩn ra, trên bàn đã có hai bát mỳ Ý lớn, anh đang nấu canh, thoạt nhìn dinh dưỡng lại ăn ngon, đối với Hạ Thanh mỗi ngày ăn đồ ăn nhanh mà nói, đây quả thực là sói hoang nhìn thấy thỏ.

Vừa nhìn chính là sắc hương vị đều toàn hải sản mỳ Ý.

Cô xem được thèm nhỏ dãi ba thước.

“Anh thật sẽ xuống bếp a.”

“Tôi đã nói qua tôi sẽ xuống bếp, em vẫn không tin.”

“Không lừa gạt tôi, thoạt nhìn đến lúc đó rất thơm.” Hạ Thanh thèm nhỏ dãi, thân thủ vừa muốn bóc tôm hùm liền bị An Tiêu Dao đánh mu bàn tay, “Rửa tay, bưng ra đi.”

“Dựa vào cái gì a.” Hạ Thanh bất mãn đi rửa tay, sau đó bưng mỳ Ý ra, thuận tiện rót hai ly rượu nho trắng, An Tiêu Dao vừa lúc cũng bưng canh ra, hương khí bốn phía, anh nguyên bản liền tính toán làm tốt liền lên lầu kêu Hạ Thanh đi ra ăn cơm.

Cô xuống, anh trái lại bớt việc.

“Thật là thơm.” Hạ Thanh vui lòng sắc ca ngợi, ăn được cảm thấy mỹ mãn, tay nghề An Tiêu Dao có thể so với đầu bếp khách sạn năm sao, thức ăn rất tinh xảo, lại có vị nhà, ăn rất thơm nồng, Hạ Thanh cảm giác đồ ăn mình ăn trong khoảng thời gian này đều là rác rưởi.

Cô càng thỏa mãn, An Tiêu Dao tâm tình càng tốt.

“Anh một đại nam nhân trù nghệ tốt như vậy, còn có nhường hay không nữ nhân sống.” Hạ Thanh vừa ăn một bên châm chọc, “Anh quả nhiên có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm, tôi trước đây nghĩ đến không sai.”

“Em không thể đối với tôi có chút suy nghĩ tốt một chút sao?” An Tiêu Dao uống một ngụm rượu.

Anh không cần hỏi liền biết tưởng tượng của Hạ Thanh với anh có thể có cái gì, chuẩn không chuyện tốt.

Hạ Thanh nói, “Anh có thể có cái gì suy nghĩ tốt một chút, nhìn tiểu bạch kiểm, còn có thể xuống bếp, không nói anh là người giàu có sẽ không sai rồi.”

An Tiêu Dao mặt không đổi sắc, “Nếu như người giàu có này là em, tôi thì nguyện ý, không biết em có nguyện ý hay không dưỡng tiểu bạch kiểm, nuôi tôi loại tiểu bạch kiểm này, mang đi ra ngoài có nhiều mặt mũi, hướng trước mặt đám quản lý cấp cao quốc an kia vừa đứng, đến một câu tôi dưỡng tiểu bạch là kiểm An Tiêu Dao, bọn họ đem em cung phụng, nhiều uy phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.