Chung Độc

Chương 1




- Anh còn biết trở lại sao?

Trừ Thương Băng đang được Tề Nhạc ôm trong ngực thì bốn nữ nhân khác, kể cả Thực Vật Hồn cũng trăm miệng một lời nổi giận quát lớn.

Tề Nhạc hoảng sợ, không đợi hắn kịp phản ứng, tứ nữ đã khoa chân múa tay đồng thời đánh tới. Thân thể chính diện của Tề Nhạc lập tức nghênh đón công kích.

- Đừng mà. Tha mạng a!

Tề Nhạc kêu thảm một tiếng rồi lập tức bị tứ nữ đánh bay ra ngoài.

Tề Nhạc nhìn năm nàng đứng ở trước cửa, Thương Băng vừa rồi đã nhảy khỏi ngực hắn. Đây quả thực là ngũ hổ thượng tướng ah! Như Nguyệt đứng ở trung tâm, nguyên một đám hung ác trừng mắt nhìn hắn. Dù cho thực lực của Tề Nhạc cao tới đâu, giờ này khắc này cũng không khỏi có chút thấp thỏm không yên trong lòng. Hắn dè dặt hỏi:

- Trong nhà không phải chính biến gì chứ?

Ngũ nữ nhìn nhau, đột nhiên thần sắc trên mặt các nàng trở nên quái dị. Bộ dạng của Tề Nhạc thật sự có chút chật vật, trên người đều là dấu chân các nàng lưu lại, tóc cũng trở nên mất trật tự, thậm chí ngay cả cúc áo cũng bị mất mấy cái. Buồn cười nhất là khóa quần của hắn, không biết bị ai xấu xa kéo ra lộ cả đồ lót màu đen bên trong mà hắn cũng không biết.

- Ha ha ha ha ha.

Cơ hồ trong cùng một lúc, năm nàng cười thành tiếng, lại nhìn Tề Nhạc, nguyên một đám cười gập cả eo không nhịn nổi.

Tề Nhạc sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn mới phát hiện thảm trạng trên người phát hiện mình. Hắn vội vàng sửa sang lại ra, bất quá, động tác này chỉ tiến hành một nửa thì vô ý thức ngừng lại, bởi vì hắn đã chứng kiến năm nàng mặc dù đang cười, nhưng nước mắt đã theo khuôn mặt chảy xuống.

Lúc này không giống như phân biệt lúc trước, có thể nói là chân chính sinh ly tử biệt. Tề Nhạc dùng Đấu Chuyển Tinh Di làm cho tiểu hành tinh rời khỏi quỹ đạo rồi biến mất, mỗi người đều cho rằng hắn đã chết, cho dù là ngũ nữ cũng đang tự lừa gạt chính mình thôi. Không đến một tháng, nhưng trong lòng các nàng chịu biết bao nhiêu khống khổ. Hiện tại, hắn rốt cục trở lại, còn sống trở về rồi. Vui đến phát khóc, cười mang theo nước mắt. Đó là một loại cảm giác như thế nào a.

- Anh xin lỗi!

Tề Nhạc chậm rãi đi đến bên cạnh các nàng, hắn giang canh tay rộng lớn ra. Bất quá hắn phát phát hiện cánh tay của mình vẫn còn ngắn không thể ôm hết tất cả các nàng vào ngực. Trong lúc nhất thời Tề Nhạc ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, không biết nên nói cái gì mới đúng.

- Hôm nay phạt anh ngủ ở ngoài bãi cỏ.

Như Nguyệt là người mở miệng đầu tiên.

Tề Nhạc cười khổ gật nhẹ đầu nói:

- Tốt. Tốt, anh biết. Nên phạt, nên phạt.

Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Vậy anh biết tại sao chúng em phạt anh không?

Tề Nhạc sững sờ đáp:

- Là bởi vì anh đi mạo hiểm.

Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không, là bởi vì anh đi mạo hiểm không mang theo chúng em. Nếu như lúc ấy, anh để cho chúng em đi cùng thì làm sao phải lo lắng như vậy? Khi đó tại sao anh lại vứt bỏ tụi em? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng chúng em rất sợ chết sao? Chỉ có anh là anh hùng?

- Ặc...

Tề Nhạc bị Như Nguyệt nói á khẩu không trả lời được, bất quá trên mặt hắn lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười. Tuy rằng ngoài miệng không nói cái gì, nhưng mà nếu để cho hắn lại lựa chọn một lần nữa thì hắn vẫn sẽ làm như vậy. Dù cho kết quả là tử vong, cũng sẽ không thay đổi.

Tuyết Nữ thè lưỡi với Tề Nhạc, mà Thực Vật Hồn thì vò quần áo bộ dạng lực bất tòng tâm. Ánh mắt Thương Băng nhìn Tề Nhạc tuy rằng hung ác, nhưng ở bên trong lại bao hàm dịu dàng. Như Nguyệt cùng Minh Minh biểu hiện ra sắc mặt ngưng trọng, nhưng trên thực tế tâm đã sớm mềm nhũn.

- Anh nhận phạt, trước tiên sẽ ở bãi cỏ chờ các em tha thứ cho anh.

Tề Nhạc mỉm cười lui ra phía sau vài bước, đi đến bên cạnh Tiểu Bằng.

Cái đầu khá bự của Tiểu Bằng nhúc nhích dụi dụi lên người Tề Nhạc mấy cái, trong đôi mắt to tràn đầy vui vẻ. Hắn tuy rằng không nói gì nhưng mà cảm giác hưng phấn tản ra đã nói rõ hết thảy. Chủ nhân trở lại, chủ nhân của hắn rốt cục cũng trở lại.

Đương nhiên tại thời điểm chủ nhân cùng nữ chủ nhân sinh ra mâu thuẫn, Tiểu Bằng sáng suốt lựa chọn không tham dự. Cánh phải lặng lẽ nâng lên, che ánh mắt của mình, tựa hồ tại nói cho Tề Nhạc. Ta không nhìn thấy cái gì hết, dùng thân thể khổng lồ của hắn lại làm cái động tác như thế thật quá buồn cười.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, đã xong, chính mình đã chiến đấu quá hăng hái rồi. Bất quá, lỗ tai của hắn lại dựng thẳng lên nhìn năm người Như Nguyệt nghe lén các nàng nói chuyện với nhau.

Minh Minh ghé vào bên tai Như Nguyệt nhỏ giọng hỏi:

- Như Nguyệt tỷ, chị thật sự muốn trừng phạt anh ấy ah! Anh ấy nhìn bề ngoài cũng thật đáng thương đấy. Thật vất vả mới trở về, nhất định rất mệt a!

Như Nguyệt chần chờ nói:

- Nhưng mà lần này chúng ta nếu chúng ta tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy, lần sau hắn sẽ tái phạm thì sao? Yên tâm đi, dùng thân thể của hắn sẽ không mệt mỏi đâu. Lần này nhất định phải làm cho hắn khắc sâu không được quên.

Thương Băng buột miệng cười, nói:

- Chỉ cần chị nhẫn tâm thì em không có vấn đề gì.

Thực Vật Hồn chưa xác lập quan hệ với Tề Nhạc nên chính nàng có cảm giác mình có địa vị thấp nhất. Tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, sợ là cho tứ nữ hiểu lầm. Tuyết Nữ gần đây nhu thuận, nhìn Như Nguyệt tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng trong mắt đã toát ra vẻ rất lo lắng.

Tại thời điểm các nàng do dự thì Tề Nhạc không biết từ nơi nào móc ta cái điện thoại đặt lên tai rồi giả vờ giả vịt nói:

- Cha, là ngài sao? Đúng, con đã trở về. Tốt, tốt, con sẽ qua ăn cơm. Con sang gặp mẹ mà em gái ngay, Vâng! Con lập tức sang ngay.

Vừa nói dứt lời, hắn cúp điện thoại, xoay người vỗ vỗ cái đầu của Tiểu Bằng nói:

- Huynh đệ, ngươi là ở chỗ này tiếp tục phơi nắng hay là cùng ta đi ăn tiệc đây

Tiểu Bằng vội giang đôi cánh đang che mắt ra như muốn nói:

- Ăn, ta muốn ăn tiệc.

- Không cho phép anh đi đâu hết.

Năm nàng Như Nguyệt nóng nảy, chỉ trong nháy mắt đã bao vây Tề Nhạc vào giữa. Hắn thật vất vả mới trở về thì lại muốn đi, mặc dù nói đi gặp cha mẹ, nhưng ai biết trên đường có chuyện gì, hắn lại lén trốn đi thì biết đi đâu tìm hắn.

Trong lòng của Tề Nhạc buồn cười nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc ủy khuất nói:

- Anh đã hơn nửa tháng không ăn gì rồi. Các em không thể để anh ở bên ngoài gặm cỏ được. Anh đi chỗ cha mẹ ăn chực chẳng lẽ không được sao?

Nghe Tề Nhạc nói hơn nửa tháng không có ăn cái gì, một đạo phòng tuyến cuối cùng của ngũ nữ rốt cục bị tan rã. Trước mặt tên du côn Tề Nhạc này, thế công của các nàng thật sự là quá yếu đuối rồi. Như Nguyệt hừ một tiếng, tiến tới bên cạnh Tề Nhạc, tay phải ngang nhiên dùng sức bấm vào eo hắn một cái:

- Mang bọn em cùng đi, một người cũng không thể ít. Từ giờ trở đi, trừng phạt của anh cải biến, mọi thời điểm bị bọn em giám thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.