Chung Cực Nhân Loại

Chương 47: Ba Ơi Chúc Mừng Phát Tài




Edit: Triệu Hiền viện.

Beta: Tiên Thái phi.

Thượng Dương cung.

Gần cuối thu, cho dù là nơi tráng lệ huy hoàng như hoàng cung cũng trở nên hoang vắng lạnh lẽo, hầu như không còn nhìn thấy màu xanh của cây cỏ, màu sắc muôn hồng nghìn tía đẹp đẽ của các loài hoa đã sớm phai tàn.

"Hoàng thượng đã phiền lòng nhiều ngày nay, chẳng thấy người cười gì cả." Hoa Thường vận một thân váy lụa dài thướt tha màu xanh thêu hai đóa hoa lê ngũ sắc, bên ngoài khoác áo gấm thêu họa tiết hoa rũ bên trăng non màu trắng, dưới chân mang hài gấm thêu một đôi hoa phù dung ngũ sắc. Cả người toát lên vẻ ấm áp, ôn nhuận như ngọc. Trong tay nàng bưng cái khay đỏ thắm, trên đó là chung trà nhỏ nhắn thanh mảnh bằng ngọc màu xanh biển.

Hoàng đế nhận lấy tách trà Hoa Thường đưa đến, nhẹ giọng nói: "Chính sự tiền triều và hậu cung bề bộn, trẫm có chút mệt mỏi."

Hoa Thường nhẹ nhàng cất bước đi đến phía sau Hoàng đế, vươn bàn tay thon dài tinh tế, xoa ấn vào bả vai Hoàng đế, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cả hoàng cung đều biết Hoàng thượng phiền não việc gì. Thần thiếp tai không điếc mắt không mù, sao có thể không biết được đây. Hoàng thượng cứ cố gắng chống đỡ như vậy, mới khiến cho thân thể không tốt."

Hoàng đế miễn cưỡng cười: "Nào có phải thân thể không tốt đâu, chỉ là ngày mùa thu tiết trời giá rét, nhất thời không để ý, cho nên mới ho khan một chút."

Hoa Thường hơi nhíu mày, lên tiếng nói: "Thái hậu từng nói, tuy trước kia Hoàng thượng hay ho khan, nhưng thân thể luôn luôn cường tráng, cũng không thường xuyên sinh bệnh như bây giờ."

Hoàng đế kéo khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Tuổi tác lớn hơn, sao lại không sinh bệnh cho được, nàng đừng nên lo lắng. Sức khỏe của nàng cũng không tốt, phải chú ý giữ ấm. Trời sắp vào đông, trẫm đã sớm phân phó Nội phủ, chỗ của nàng sẽ dùng than bạc, phân lệ tăng thêm gấp đôi, phải bảo trọng thân thể cho tốt."

Trong lòng Hoa Thường cảm động, khẽ rũ mi mắt xuống: "Chỗ của thần thiếp không thiếu gì cả, Hoàng thượng không cần phí công lo cho thần thiếp."

Hậu cung nhiều phi tần như vậy, người có thể khiến cho Hoàng thượng lúc nào cũng nhớ đến, thì có được mấy ai? Nếu như nàng chưa từng liều mạng đi hầu bệnh, e là bây giờ cũng chỉ có thể phòng không chiếc bóng mà thôi, làm sao được như hiện tại mà biết lạnh biết nóng!

"Hôm nay Hoàng thượng dùng bữa ở Thượng Dương cung, thần thiếp đã phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị canh hoa cúc thanh đạm ngon miệng. Món này gồm hoa cúc, mật ong, và tân giáng (tên một vị thuốc Trung y) nấu thành, chủ trị thanh lọc gan, giúp khí huyết lưu thông, không những hương vị thanh đạm, lại rất có ích, Hoàng thượng dùng nhiều một chút."

Hoàng đế vỗ vỗ tay Hoa Thường, lên tiếng nói: "Nàng có lòng rồi."

Hoa Thường nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó do dự nói: "Hoàng thượng, không thì người giao Tứ Hoàng tử cho thần thiếp đi."

Hoàng đế sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không phải trẫm không nghĩ tới, nàng là người trẫm yên tâm nhất, chỉ là trẫm không muốn nàng lao lực quá mức. Thân thể nàng vốn không tốt, lại phải chăm sóc Thế tử. Tình hình của Tứ Hoàng tử nàng cũng biết, nhất định sẽ rất hao tâm tốn sức."

Hoa Thường nhẹ giọng nói: "Thần thiếp nào có sợ hao phí tâm sức đâu."

Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường, trong mắt có chút đau lòng, ôn nhu lên tiếng: "Trẫm không muốn nàng phải chịu thiệt thòi. Đúng là trẫm có nói qua với nàng chuyện này, nhưng chỉ là tán gẫu thôi, giống như người nhà bình thường hay nói chuyện phiếm với nhau, cũng không thật sự muốn nàng làm gì cả. Huống chi, xuất thân của nàng khác biệt, đứa nhỏ của nàng là huyết mạch của Hoàng thất và thế gia, ý nghĩa không tầm thường."

Hoa Thường nâng mi mắt, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình và người khác có gì khác biệt. Chỉ riêng việc Tứ Hoàng tử là huyết mạch của người thì cũng đủ rồi, thần thiếp sẽ coi nó như đứa nhỏ do mình sinh ra. Hoàng thượng từng nói thân tử không phải trưởng tử, sợ thần thiếp có điều khúc mắc. Nhưng thần thiếp nguyện ý vì Hoàng thượng mà phân ưu, thấy Hoàng thượng chau mày, trong lòng thần thiếp càng thêm vướng mắc không vui."

Hoàng đế nhắm mắt lại, ôm Hoa Thường vào lòng, chỉ thở dài một cái, không nói gì.

Ánh nến mờ ảo đang lay động trong ngọn đèn pha lê, dưới bóng nến dường như cung điện trống trải cũng trở nên ấm áp hơn.

Một lúc sau, Hoàng đế mới chậm rãi buông Hoa Thường ra, nhẹ giọng nói: "Trẫm biết tâm ý của Thường nhi, chúng ta cùng nhau trải qua hoạn nạn, cùng nhau sinh tử, sao trẫm lại không hiểu nàng được đây? Chỉ là trẫm không thể làm như vậy. Tứ Hoàng tử là trói buộc, dù trẫm không muốn thừa nhận nhưng rốt cuộc cũng phải thừa nhận. Trẫm không muốn giao thằng bé cho nàng, nàng vì trẫm mà đã hy sinh rất nhiều rồi, thật sự không cần phải làm gì nữa."

Hoa Thường nâng mi mắt lên, đôi tay bắt lấy ống tay áo của Hoàng đế, nghiêm túc nói: "Thần thiếp nói câu này hơi không khách khí. Bây giờ trong cung, người muốn bám vào Hoàng tử rất nhiều, nhưng mà Hoàng thượng có yên tâm không? Tứ Hoàng tử còn nhỏ như vậy, thằng bé cần một mẫu phi có thể chăm sóc và yêu thương nó."

"Không phải thần thiếp khoác lác, bây giờ trong cung, người có thể làm được việc này cũng không nhiều. Đứng đầu danh sách là Hoàng hậu nương nương chủ quản lục cung. Nếu đưa đến chỗ Hoàng hậu, thằng bé sẽ là thứ tử, thân phận cao quý, tất nhiên là không thể. Mà Thục phi tỷ tỷ lại đang mang thai, thật sự không phân thân được. Trịnh Phi tỷ tỷ rất tốt, nhưng trước đó đã có Nhị Hoàng tử, nếu thêm nữa thì sẽ không hay. Còn lại những tỷ muội khác, không phải thần thiếp suy nghĩ xấu xa, nhưng mà phần lớn là vì muốn dựa vào Hoàng tử để được thăng vị, có bao nhiêu người là thật tâm nguyện ý, lao tâm lao lực đối đãi với Tứ Hoàng tử?"

Hoàng đế thở dài một hơi, sau đó khẽ nhíu mày, mở miệng: "Tóm lại, nàng không thể. Thường nhi, quả thật trẫm cảm thấy Tứ Hoàng tử khả ái đáng thương, cũng muốn đối tốt với nó, vì nó mà tìm một mẫu phi thật tốt. Nhưng mà, nàng có biết trẫm chờ mong hài tử của hai chúng ta như thế nào không? Đây là huyết mạch của Hoàng thất và thế gia, nhất định phong thái sẽ rất xuất chúng, tinh thông học thức, khí khái ngạo nghễ, tài nghệ song toàn. Chứ không phải là dáng vẻ của Tứ Hoàng tử, nàng có hiểu không?"

Hoa Thường nhìn đôi lông mày đang nhíu lại và ánh mắt chờ mong của Hoàng đế, đột nhiên rất xúc động. Nam nhân này là thật lòng chờ mong hài tử của bọn họ, không phải sự kỳ vọng đối với người thừa kế, mà là sự mong đợi hãnh diện của một người làm phụ thân. Thế nhưng, Hoa Thường sẽ không từ bỏ việc tranh giành Tứ Hoàng tử. Thượng Dương cung cần một Hoàng tự để giữ vững thể diện, nàng cũng cần một Hoàng tử để củng cố địa vị, và Tứ Hoàng tử chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Đợt tuyển tú ba năm một lần thì thời gian cũng chỉ còn lại một năm. Đến lúc đó người mới vào cung, chắc chắn nàng đã có đủ cân lượng để bảo chứng cho địa vị của mình ở trong cung và sự sủng ái trong lòng Hoàng thượng. Tạm thời bản thân nàng không muốn sinh con, nhân tiện kéo dài cho đến lúc đó rồi tính tiếp.

Thân thể Tứ Hoàng tử không tốt thì có sao đâu? Chỉ cần là Hoàng tử, thì sẽ khác biệt.

Huống chi, bây giờ nàng cố gắng đoạt được Tứ Hoàng tử sẽ không khiến Hoàng đế có suy nghĩ khác, ngược lại là nàng vì Hoàng đế mà phân ưu, một lần nữa thể hiện rằng nàng là người hiền đức thục huệ, thấu hiểu lòng người, nghĩa nặng tình thâm.

Bất cứ lúc nào cũng phải tạo được ấn tượng tốt với Hoàng đế mới là điều quan trọng nhất.

Đôi mắt Hoa Thường phiếm hồng, mỉm cười nói: "Hoàng thượng, thần thiếp hiểu rõ, thần thiếp cũng rất cảm kích. Nhưng mà, Hoàng thượng..."

Hoàng đế đưa ngón tay chặn miệng Hoa Thường lại, mỉm cười dịu dàng, ôm Hoa Thường vào đầu vai, nhẹ nhàng nói: "Thường nhi, có lúc trẫm nghĩ, nếu Hoàng hậu giống nàng thì thật tốt. Nhưng khi nghĩ đến điệu bộ của Hoàng hậu, trẫm lại cảm thấy hay là thôi đi, dường như trên đời này có một người như nàng là đủ rồi."

Trong lòng Hoa Thường khẽ động. Gần đây Hoàng hậu cáo ốm, đóng cửa không ra ngoài. Mà Hoàng đế cũng đã nhiều ngày chưa đặt chân đến Vị Ương cung, chẳng lẽ Hoàng hậu làm ra chuyện gì khiến Hoàng thượng tức giận sao?

Việc xảy ra gần đây chỉ có... Tô Cơ sinh hạ Hoàng tử.

Dường như Hoa Thường đã rõ ràng, nhưng mà làm bộ không hiểu mới là tốt nhất, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Trên đời này không thể nào có hai người giống nhau hoàn toàn, có người còn làm tốt hơn cả thần thiếp, chỉ là Hoàng thượng chưa nhìn thấy mà thôi."

Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu.

Hoa Thường mím môi, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp vốn không có gì phải nhọc lòng. Ở Thượng Dương cung cũng chỉ có Mạnh Lương viện, nàng ấy lại là người thành thật, cũng không khiến thần thiếp phải bận tâm. Thế tử cũng là đứa nhỏ thẹn thùng hướng nội, mới sáu, bảy tuổi đã rất hiểu chuyện, cũng không cần thần thiếp phải vất vả lo lắng. Hoàng thượng, giao Tứ Hoàng tử cho thiếp đi, thiếp sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Hoàng đế quay lại, vùi đầu vào bờ vai gầy yếu của Hoa Thường, thanh âm trầm thấp có chút buồn bã, lên tiếng: "Được."

Sau đó Hoàng đế ngẩng đầu, giữ lấy khuôn mặt Hoa Thường, đôi mắt đen láy ôn nhu nhìn nàng, nghiêm giọng nói: "Trẫm tin nàng sẽ chăm sóc tốt tiểu Tứ, nhưng mà đáp ứng trẫm, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt."

Hoa Thường khẽ nở nụ cười: "Vâng."

Ngày thứ hai, Từ Ninh cung.

Theo thường lệ, Hoàng hậu dẫn theo rất nhiều phi tần hậu cung đến Từ Ninh cung thỉnh an, đây là lần đầu tiên thỉnh an trong tháng này. Bởi vì Thái hậu phải chăm sóc cho hai vị Hoàng tử mà phân tán quá nhiều tinh lực, nên đã trì hoãn hai lần thỉnh an.

"Năm nay khí trời đặc biệt lạnh, mẫu hậu phải chú ý bảo trọng phượng thể." Hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu hiền lương như cũ, đối diện với Thái hậu, ngữ khí lo lắng cũng đặc biệt chân thành.

Thái hậu nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó nói: "Ai gia đã lớn tuổi như vậy, trải qua không biết bao nhiêu là mùa đông mùa hạ, vẫn là Hoàng hậu nên bảo trọng thân thể của mình cho tốt đi."

Hoàng hậu đã cáo ốm một thời gian, Thái hậu có chút bất mãn về việc này. Bởi vì cho dù bị bệnh, Hoàng hậu vẫn không giao ra đại quyền quản lý lục cung.

Biểu tình Hoàng hậu vẫn không thay đổi, gương mặt nhu hòa, kính cẩn nói: "Tạ ơn mẫu hậu quan tâm."

Dường như Thái hậu không muốn nhìn khuôn mặt đang ra vẻ hiền huệ kia của Hoàng hậu, quay đầu cười hiền hòa với Thục phi: "Bây giờ ngươi đang mang thai, phải mặc nhiều một chút. Việc thỉnh an hằng ngày có thể miễn thì miễn, chú ý bảo dưỡng đứa nhỏ trong bụng mới là quan trọng nhất."

Bây giờ sắc mặt Thục phi rạng rỡ, hai má gầy ốm dường như đã có chút thịt, cả người có vẻ thư thái hơn rất nhiều, ôn nhu trả lời: "Vâng, thai lần này của thần thiếp an tĩnh vô cùng, chỉ là ăn hơi nhiều một chút, hiện tại đã béo lên một vòng."

Thái hậu có vẻ rất hứng khởi, cười nói: "Béo là chuyện tốt."

Thục phi ngượng ngùng cúi đầu cười khẽ, không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt vừa hâm mộ vừa đố kị của các phi tần xung quanh.

Sau đó Thái hậu quay đầu, sắc mặt ôn hòa nói với Hoa Thường: "Sức khỏe của Kỳ Phi thế nào rồi? Thân thể ngươi luôn hư nhược, phải chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt mới được."

Hoa Thường nhu thuận cười nói: "Bây giờ thần thiếp đã khỏe hơn rất nhiều rồi."

Thái hậu gật gật đầu, đối với vẻ ôn hòa và cẩn trọng của Hoa Thường thì rất là hài lòng, chậm rãi nói: "Đúng lúc hôm nay đông đủ mọi người, hôm qua Hoàng đế đã nói với ai gia, Tứ Hoàng tử sẽ được ghi dưới danh nghĩa của Kỳ Phi, Ngũ Hoàng tử sẽ được ghi dưới danh nghĩa của Ôn Tần. Về sau phải nhớ cho kỹ, đừng nhầm lẫn nói lung tung, bằng không đừng trách ai gia và Hoàng đế tàn nhẫn."

Lời vừa nói ra khiến cả phòng sợ hãi.

Thục phi nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Thường. Hoa Thường trầm ổn mỉm cười trấn an đáp lại, hơi lắc lắc đầu.

Thục phi kiềm chế lại. Ôn Tần thì đơn giản hơn nhiều, nàng ấy có Ngũ Hoàng tử là đủ, bây giờ nàng ấy cũng là phi tần có con rồi.

Mặc dù gia thế của Ôn Tần không tồi, nhưng sủng ái lại không nhiều. Dường như Hoàng thượng không yêu thích mẫu người như nàng ấy lắm, mỗi lần đến Tiêu Phòng cung đều ngủ lại trong điện của Thục phi. Cho dù Thục phi có tiến cử, Hoàng thượng cũng rất ít khi ngủ lại trong điện của Ôn Tần. Bản thân Ôn Tần cũng rất sốt ruột nhưng biết làm gì hơn đây?

Sắc mặt Lan Tiệp dư không tốt, siết chặt khăn trong tay. Có điều, tuy trong lòng nàng bất bình, nhưng so sánh với Kỳ Phi thì quả thật là nàng không có ưu thế gì, chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống. Ánh mắt Trịnh Phi và Ninh Quý tần thâm trầm, không ngờ Tứ Hoàng tử còn có thể có được vận khí này. Có điều cũng tốt thôi, may mắn như vậy thì cũng phải có một thân thể tốt để hưởng mới được.

"Chúc mừng Kỳ Phi muội muội, chúc mừng Ôn Tần muội muội, bây giờ đã có Hoàng tử, đúng là dấu hiệu may mắn nhiều con cái nhiều phúc." Trịnh Phi mở miệng nói lời cát tường, trên mặt lộ ra nụ cười chuẩn mực.

Ôn Tần có chút vui mừng hiện rõ lên trên mặt, nhưng Hoa Thường vẫn chưa lên tiếng, Ôn Tần cũng không tiện mở miệng nói trước Hoa Thường.

Hoa Thường nhẹ nhàng cười nói: "Đa tạ lời may mắn của Trịnh Phi tỷ tỷ."

Ôn Tần cũng ôn nhu tiếp lời: "Tần thiếp không nén được vui mừng, đành mượn lời may mắn của Trịnh Phi tỷ tỷ rồi."

Thục phi liếc mắt nhìn Ôn Tần một cái, đáng tiếc Ôn Tần đang chìm đắm trong vui mừng, không nhìn thấy.

Hoa Thường nhìn thấy, nhưng lại làm ra vẻ như không thấy, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.