Chung Cực Nhân Loại

Chương 45: Cô Có Tư Cách Gì Để Phê Bình Tôi




Tài xế nhìn Nguyễn Thiên Lăng, người kia mặt âm trầm không nói lời nào. 

Tài xế không dám dừng xe lại, thiếu gia không lên tiếng, anh ta nào dám tự tiện quyết định. 

Cho nên khi xe đi ngang qua cư xá Giang Vũ Phi ở, tài xế hoàn toàn không có ý dừng lại, tiếp tục lái xe đi. 

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, muốn đưa tôi đi đâu?” Giang Vũ Phi nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh. 

Nguyễn Thiên Lăng gác một chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm: “Đưa cô về chỗ cô nên ở, về sau tôi sẽ chăm sóc cô, cô không cần nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa, tên họ Tiêu kia cũng sẽ không trở lại.” 

Giang Vũ Phi chỉ cảm thấy anh nói chuyện rất buồn cười. 

“Anh chăm sóc tôi? Anh dựa vào cái gì mà chăm sóc tôi? Nguyễn Thiên Lăng, nếu như tôi nhớ không lầm, hôm nay Nhan Duyệt đã thành vợ chưa cưới của anh. Anh đưa tôi đi, không sợ làm cô ta đau lòng buồn bã sao?” 

“Cô không cần lần nào cũng dùng cô ấy để ứng phó với tôi, chuyện tôi và cô ấy không cần cô quan tâm, cô chỉ cần yên tâm dưỡng thai, sinh đứa trẻ ra là được.” 

Sắc mặt Giang Vũ Phi thoáng chốc thay đổi, đôi mắt mở to, khó khăn lắm cô mới mở miệng hỏi anh: “Làm sao anh biết chuyện tôi mang thai?” 

Chuyện này ngoại trừ Tiêu Lang thì không ai biết, cho dù mọi người đều biết, chỉ có duy nhất Nguyễn Thiên Lăng là không thể biết. 

Cô tuyệt đối sẽ không cho anh biết cô mang thai, con của cô thì cô sẽ tự nuôi, cô không muốn vì đứa trẻ mà dây dưa mãi không dứt với anh. 

Nguyễn Thiên Lăng hơi ngước mắt lên, khóe miệng cong lên đầy mỉa mai: “Vậy cô đoán xem, làm sao tôi biết chuyện Tiêu Lang vứt bỏ cô?” 

“…” 

Anh ghé sát lại gần cô, đôi môi mỏng gần như dán lên miệng cô: “Tất cả những chuyện này đều là do Tiêu Lang nói cho tôi biết, cô tin không?” 

Giang Vũ Phi trợn to mắt, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng: 

“Không, tôi không tin lời anh nói!” 

Tiêu Lang biết người cô hận nhất chính là Nguyễn Thiên Lăng, biết cô luôn có sự bài xích đối với anh. 

Anh hiểu tình cảnh của cô như thế, không thể nói chuyện cô mang thai cho Nguyễn Thiên Lăng biết được. 

Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch mép: “Thật sự là hắn ta đã nói với tôi, nếu không thì làm sao tôi biết chuyện cô mang thai, làm sao lại còn biết hắn ta vứt bỏ cô một mình?” 

Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, vẫn không muốn tin anh. 

“Làm sao anh biết được thì tôi không rõ, nhưng Tiêu Lang tuyệt đối sẽ không nói cho anh biết những chuyện này. Nguyễn Thiên Lăng, anh không cần gây chia rẽ chúng tôi. Cho dù tôi và anh ấy không thể đính hôn, tôi cũng sẽ không tin lời anh nói.” 

“Cô tin tưởng hắn ta như vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng lập tức phẫn nộ, anh nắm lấy cằm cô, tức giận nói: “Tiêu Lang căn bản không phải là người tốt, cô tin tưởng hắn ta như vậy, cứ muốn lấy hắn ta, giờ thì sao, kết quả ra sao? Hắn ta bán đứng cô, cô còn không biết sao?” 

Giang Vũ Phi kích động đẩy anh ra, thần sắc lạnh lùng: “Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không cần anh phải quản! Kết cục của tôi như thế nào cũng không cần anh phải bận tâm, hiện giờ anh là anh, tôi là tôi, anh không có tư cách quản chuyện của tôi! Dừng xe, tôi muốn xuống xe.” 

Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười cười, vẻ không đứng đắn: “Ai nói tôi với cô không có quan hệ gì, đứa con trong bụng cô là của tôi, quan hệ này còn chưa đủ sao?” 

Giang Vũ Phi cắn chặt môi, lửa giận ngùn ngụt dâng trào trong ngực đến mức muốn dời sông lấp biển. 

“Nguyễn Thiên Lăng, anh nên biết đứa nhỏ này làm sao lại có. Anh không biết đâu, kiếp này chuyện tôi không muốn làm nhất chính là sinh con cho anh!” 

Toàn thân Nguyễn Thiên Lăng tức khắc trở nên lạnh giá, Giang Vũ Phi nghiêng đầu đối mặt với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.