Chung Cực Nhân Loại

Chương 378




Sáng hôm sau, bé Uyên là người tỉnh dậy đầu tiên. Có lẽ bé là người đi ngủ sớm nhất nên cũng dậy sớm hơn hai người lớn. Nhìn thấy ba mẹ đang còn ngủ nên nó rón rén xuống giường. Ra khỏi phòng ngủ, bé thấy bà vú đang nấu bữa sáng.

- Bà nội ơi.

- Dậy rồi hả con? Ba con đâu?

Cũng thật lạ, bình thường thì cậu chủ luôn là người dậy trước. Sau đó khoảng nữa tiếng sau bé mới ì ạch từ phòng ngủ đi ra. Sao hôm nay, bé lại dậy sớm thế này?

- Suỵt... Bà ơi, ba mẹ con đang ngủ.

Vừa nói bé vừa đưa ngón tay lên miệng làm hành động im lặng. Bà thấy vậy thì lại nén cười. Con bé này cũng quá nghịch ngợm rồi. Nhưng mà... Có gì đó không đúng? Cậu chủ và cô gái kia ngủ chung?

- Ba... Mẹ con ngủ chung sao?

Bà khó khăn hỏi lại bé.

- Dạ. Mà bà ơi. Người ta nói ba mẹ mà ngủ chung thì sẽ có em bé phải không bà? Có phải là con sắp có em không?

Bà hoàn toàn á khẩu. Con bé này, bao nhiêu cái tốt không học. Tại nghe ai nói xằng nói bậy thế kia?

- Con mau đi làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, đi học

Bà vội đánh trống lảng. Bé nghe tới từ đi học thì chán nản nhưng không thể không nghe theo. Tháng này đã nghỉ học nhiều lần rồi. Chắc ba sẽ không cho bé nghỉ nữa.

***

Ánh nắng buổi sáng không gay gắt nhưng cũng rất đậm màu, chiếu xuyên qua rèm cửa. Trên giường, một nam một nữ đang ôm nhau chìm trong mộng đẹp. Nhưng dưới tác động của ánh sáng. Người nữ nhíu mày, từ từ mở mắt. Đang nữa mơ, nữa tỉnh. Cô lại có cảm giác an toàn. Cả người như đang được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp. Có một cảm giác quen thuộc không tên. Giống như năm năm trước. Đến khi hoàn hồn. Trời ạ... Anh đang ôm cô. Cô vội vàng thoát khỏi cái vòng tay đó.

Nhận thấy người trong lòng mình đang ngọ nguậy, tay anh càng xiết chặt hơn.

- Ngủ thêm đi, còn sớm mà.

Giọng anh khàn khàn, có lẽ còn đang mớ ngủ. Chắc chắn là vậy, nếu không sao anh lại ôm cô thế này.

- Tổng giám đốc... Anh...

Ý thức được điều gì đó không đúng. Anh vội buông cô ra rồi ngồi dậy

- Anh... Anh xin lỗi... Anh không để ý. Anh tưởng bé Uyên

Nhìn vẻ mặt bối rối đang giải thích của anh làm cô muốn cười mà quên luôn cả giận. Anh nói cũng đúng, không phải bé Uyên nằm chính giữa sao? Sao sáng sớm lại chỉ thấy hai người nằm cùng nhau?

Bầu không khí đang ngượng ngập thì lại nghe tiếng chân nhỏ nhỏ bước vào phòng.

- A. Ba mẹ dậy rồi hả. Lạ nha, ba mà cũng ngủ nướng.

Anh và cô nhìn nhau rồi nhìn sang bé. Từ đầu đến cuối vẫn không biết nên mở miệng nói gì cho phải. Trong thi thủ phạm khiến mọi người khó xử thế này lại đang đứng đó và tỏ vẻ vô tội.

Thấy ba mẹ không nói gì. Bé tiếp tục nói thêm câu nữa.

- Bà nội làm xong đồ ăn sáng rồi. Ba mẹ ra ăn đi. Hay là ba mẹ muốn ngủ tiếp hả?

Anh và cô vẫn không nói gì nhưng cả hai đã vội xuống giường. Đúng vậy, hai người vẫn còn ngồi trên giường. Cũng may, bà vú không vào. Nếu bà vào bà sẽ nghĩ cô là loại người gì đây.

Bé thấy ba mẹ không nói gì mà cứ nhìn bé như vật thể lạ liền cảm thấy chột dạ. Bé cảm thấy nên ra ngoài ăn sáng vẫn hơn. Nhưng mà bé sai chỗ nào?

Khoảnh mười lăm phút sau, anh cùng cô xuống bếp cùng nhau. Vú đã chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô từ chối ăn sáng cùng anh, cô muốn về nhà, sau đó sẽ đi làm. Nhưng anh nói cô ăn sáng xong, sẽ đưa bé đi học rồi đưa cô đến công ti nên cô mới ngoan ngoãn xuống bếp ăn sáng với anh.

Sự thật là sau khi ăn sáng xong, anh làm mọi việc tuần tự như mình đã nói. Trước khi vào trường, bé Uyên còn lưu luyến hôn cô mấy cái trên má rồi mới miễn cưỡng vào trong.

- Mẹ, chiều mẹ có cùng ba tới đón con không?

- Mẹ...

Cô nhìn sang anh bối rối. Anh thấy vậy thì mỉm cười rồi trả lời bé giúp cô

- Con vào học đi. Chiều ba với mẹ sẽ tới đón con.

Bé nghe vậy thì mừng rỡ rồi vào trường, anh chạy một mạch đến công ti.

- Anh có thể dừng một đoạn trước công ti không?

- Sao vậy?

Anh nhìn cô khó hiểu

- Em là nhân viên mới, nếu anh đưa em đến công ti thế này. Mọi người sẽ hiểu lầm, nghĩ không tốt.

Thì ra cô sợ mọi người dị nghị. Nhưng nghĩ thì cũng đúng. Miệng lưỡi con người luôn đáng sợ như thế. Có thể tâng bốc một người lên tận mây xanh. Cũng có thể dìm hẳn một người xuống 18 tầng địa ngục. Hôm nay cô được anh đưa đến công ti thế này, cũng sẽ có một số nói rằng. Cô có quan hệ bất chính với tổng giám đốc nên mới được nhận là nhân viên chính thức. Muốn không để ý đến, thật sự rất khó.

- Anh hiểu rồi.

Cô mỉm cười với anh. Anh luôn cho cô một cảm giác ấm áp, dễ gần. Anh thấu hiểu và quan tâm cô. Nghĩ đến những việc đã xảy ra, những gì anh đã làm. Trái tim cô lại nhảy múa một cách vui vẻ. Có phải cô đã yêu anh rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.