Chung Cực Nhân Loại

Chương 26: Luôn Có Người Muốn Làm Khó Tôi




“Đối với chuyện đồn đãi trên mạng về Tô San liên quan tới vai diễn trong bộ phim này thì ông cảm thấy thế nào?”

Phóng viên vừa dứt lời, vẻ mặt của đạo diễn trở nên nghiêm túc hơn, ông ấy cũng không nhìn qua Tô San, vừa nhìn nam phóng viên đã đặt câu hỏi vừa nói:

“Tôi không biết vì sao lại có những tin đồn thế này. Đối với phim của tôi, thì tôi luôn chú trọng nhất là sự phù hợp của diễn viên và nhân vật trong phim. Mỗi một vai diễn trong phim đều là do tôi suy nghĩ kỹ lưỡng rồi quyết định, không có một ai có thể can thiệp chuyện này. Ban đầu tôi cảm thấy hình tượng của Tô San khá phù hợp với nhân vật nữ chính, cho nên đã có ý định cho cô ấy thử vai nữ chính, là chính cô ấy chủ động muốn thử vai nữ thứ.”

Nói tới đây, Đinh Nghiên ngồi bên cạnh cười cười vẻ rất có thâm ý. Lời này của đạo diễn ý đang nói là mình nhặt lấy vai diễn mà người khác không cần sao!

“Ngay từ ban đầu tôi cũng không để ý nhiều, chỉ để cô ấy thử một chút mà thôi. Có điều biểu hiện của cô ấy đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ít nhất trong những nữ diễn viên đến thử vai hoàn toàn không có ai có thể thích hợp với nhân vật này hơn cô ấy, hơn nữa cô ấy còn vì đóng vai này mà tập hút thuốc lá. Khi có người nói giỡn với tôi rằng diễn xuất của cô ấy cực kỳ kém cỏi, lúc đó tôi còn bị giật mình. Mặc dù không bằng những diễn viên lão làng kinh nghiệm lâu năm, nhưng ở tuổi này mà nói chắc chắn không thể tìm ra được một tân binh mà có tố chất hơn cô ấy.”

Nghe đạo diễn đánh giá quá cao mình như vậy, Tô San cảm thấy hơi giật mình. Nếu những lời này mà đặt trong hoàn cảnh trong hậu cung thời cổ đại thì khác nào khiến cho cô bị đám phi tần ghen ghét mà giết chết nha. Nhưng với địa vị của đạo diễn Lê, lời đã nói ra nặng tựa ngàn cân, nếu nói bậy thì khác nào tự lấy tay vả mặt mình. Cho nên đám phóng viên nghe vậy càng cảm thấy hưng phấn, mặc kệ diễn xuất của Tô San có tốt thật hay không, dù sao khiến đạo diễn Lê nói ra những lời này thì nhất định trở thành chuyện lớn.

“Đúng vậy, thường ngày Tô San cũng rất chăm chỉ, chỉ cần có điều gì không rõ liền tìm tôi với Trịnh Đồng để trao đổi, tôi cảm thấy cô ấy là một nữ diễn viên rất nghiêm túc và chuyên nghiệp.”

Đinh Nghiên đột nhiên phán một câu.

Lời này nói ra khiến cho những người hay săm soi sẽ nghĩ rằng cô cố tình thích nịnh nọt người khác. Trong đoàn làm phim có nhiều người như thế tại sao lại tìm cô ấy và Trịnh Đồng để trao đổi làm gì, đám anti-fan chắc chắn sẽ lại chửi mắng cô là muốn dính lấy Trịnh Đồng.

Đang lúc Tô San tính lên tiếng nói gì đó thì Trịnh Đồng nhìn về phía máy quay, từ tốn nói:

“Tôi với Tô San đã quen nhau khá lâu rồi, cô ấy là kiểu người chỉ biết bù đầu vào việc đóng phim. Nhiều lúc bởi vì bị NG mà phải hút thuốc rất nhiều lần, quay xong thì chỉ ho khan liên tục.”

Nghe vậy, Tô San không thể không nhìn Trịnh Đồng thêm một cái. Cô và anh ta cũng chẳng phải thân thiết gì, không ngờ lại có thể đứng ra nói tốt giúp cô.

Ngay cả Đinh Nghiên cũng nhìn qua Trịnh Đồng khó hiểu. Chính mình cũng nhận thấy hai người này không hề thân thuộc gì, cô Tô San này đúng là lợi hại thật, không ngờ là có nhiều người đứng ra nói giúp cô ta như vậy.

Trịnh Đồng không phải là kiểu người thích nhúng tay vào mấy chuyện lung tung trong giới giải trí, vậy mà lại nói giúp Tô San, mấy phóng viên cảm thấy lại có thêm chuyện để viết bài rồi.

“Vậy Tô San, trên mạng còn có lời đồn rằng trước đây cô còn từng theo đuổi Tạ Duyên, cô suy nghĩ thế nào về chuyện này?”

Một nữ phóng viên giơ microphone về phía cô hỏi.

Tô San nhìn về phía máy quay, vẻ mặt không có chút thay đổi nào, bình tĩnh trả lời:

“Chúng tôi là bạn tốt của nhau, đây là chuyện không thể nào xảy ra.”

“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ là bạn gái của Tạ Duyên là do Tô San giới thiệu đấy!”

Đạo diễn bật cười phán một câu. Đinh Nghiên ngồi cạnh đạo diễn cố gắng để mình vẫn luôn mỉm cười, nếu đối diện không phải là máy quay thì cô nhất định sẽ trợn trắng hai con mắt.

Tô San nghe vậy cũng cười cười không nói gì. Đúng rồi, là cô đã giới thiệu bản thân mình cho hắn.

Mấy phóng viên cảm thấy mình cũng đã có được những thông tin cần thiết nên bắt đầu hỏi các vấn đề liên quan đến việc quay chụp bộ phim này. Đến lúc hết nửa tiếng, đám phóng viên lại chụp một tấm ảnh chung của mọi người trong đoàn sau đó liền rời khỏi.

Đến lúc bọn họ đã đi khỏi, Tô San không thể không qua gặp đạo diễn nói một tiếng cảm ơn.

Đạo diễn ngồi sau máy theo dõi nhìn cô cười:

“Khi nào cô và Tạ Duyên kết hôn thì mời tôi một ly rượu mừng là được!”

Tô San nghe vậy không kiềm chế được mặt lại đỏ lên, sau đó lấy cớ chuồn mất.

Tiếp tục quay phim, đến 10 giờ tối mới kết thúc. Đến lúc này thì đoạn phỏng vấn của đám phóng viên hồi chiều cũng đã được đăng lên mạng. Chỉ trong chốc lát tên của cô lại lên top 1 của bảng xếp hạng hot search.

Cư dân mạng A: “Mấy người nói Tô Tô nhà tui dựa vào quan hệ mới có được vai diễn có cảm thấy bị ê mặt không? Làm gì có ai dựa vào quan hệ mà nữ chính không muốn đóng lại thích đóng nữ phụ không hả?”

Cư dân mạng B: “Không rõ năng lực diễn xuất của Tô San như thế nào nhưng xem “Loạn thế chi ca” thì cảm thấy đúng là không tồi. Tôi nghĩ, với địa vị như đạo diễn Lê thì không thèm nói xạo làm gì, có lẽ Tô San đúng là lấy được vai diễn này dựa vào thực lực.”

Cư dân mạng C: “Cảm ơn đạo diễn Lê đã làm sáng tỏ. Được đánh giá quá cao thế này, Tô Tô nhà tui trước giờ luôn chỉ phấn đấu để trở thành một diễn viên thật giỏi, lát nữa đám anti-fan thể nào cũng nhào vào để chỉ trích cho mà xem. Nhưng cũng thể trách được, ai bảo Tô Tô lại có được một miếng bánh ngon như thế, thể nào chả có mấy người ghen ghét *mỉm cười*”

Cư dân mạng D: “Cảm thấy năng lực diễn xuất của Tô San đúng là không tệ, nhưng nếu mà nói là người giỏi nhất trong tất cả đám tân binh debut cùng thời điểm thì hình như hơi quá phải không?”

Cư dân mạng E: “Giới thiệu bạn gái cho Tạ Duyên *vừa cười vừa khóc* Tại sao không để cho anh ấy FA đi a!”

Cư dân mạng F: “Tôi trước đây còn ship couple Tô – Tạ thế là kết thúc rùi *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng G: “Một câu hỏi lớn của giới giải trí chưa có đáp án: Rốt cục bạn gái của Tạ Duyên là ai? *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng H: “Chậc chậc chậc, Tô tiểu thư thật là trâu bò. Là người giỏi nhất trong các tân binh, ngay cả đạo diễn Lê còn thổi phồng cô ta, chỗ chống lưng thật là lớn a. Còn có thể thử vai nữ chính, xin lỗi cho tôi nói thẳng, nếu không có chỗ chống lưng thì với địa vị của cô ta sao có thể thử vai nữ chính?”

Bình luận ở trên mạng cũng có nhiều ý kiến trái chiều. Anti-fan tất nhiên vẫn chỉ trích không ngừng nghỉ. Có lẽ phải chờ tới lúc hủy hợp đồng với bên Ánh Sao, để Hạ Hoa tuyên bố cô đã đầu quân sang Công ty giải trí Hoa Nham, mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, vì sao cô lại có nhiều cơ hội tốt như vậy.

Buổi tối nay trời có mưa nhỏ, Tô San ngồi trong xe nhìn màn mưa qua cửa sổ, hơi thất thần, đến lúc xe đã dừng lại, cô mới đội mũ lên đi vào khách sạn.

Lúc này chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, là Hạ Hoa. Tô San ấn nút chờ thang máy sau đó thì bắt máy.

“Hôm nay tôi đã tới nói chuyện với Tổng giám đốc Tần của Ánh Sao, vi phạm hợp đồng thì chắc chắn phải bồi thường tiền rồi, nhưng bọn họ cũng đồng ý không làm quá căng chuyện này, muốn hai bên ngầm giải quyết êm thấm. Một ngàn vạn, tôi sẽ trừ vào khoản lợi nhuận chia cho Tạ Duyên.”

Nghe giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, cửa thang máy cũng vừa lúc mở ra, Tô San đi vào, cau mày nói:

“Lúc trước anh đâu có nói như vậy. Anh nói tiền bồi thường do hủy hợp đồng sẽ do công ty bỏ tiền ra, là công ty chứ đâu phải Tạ Duyên. Trong công ty còn có cổ phần của những người khác mà, vì sao giờ lại bắt một mình Tạ Duyên bỏ ra?”

Nghe vậy, Hạ Hoa đầu dây bên kia yên lặng chốc lát, hiển nhiên là anh ta không ngờ cô còn nắm được chỗ sơ hở này để tiết kiệm tiền thay cho Tạ Duyên nữa chứ.

“Chuyện này….là Tạ Duyên tự nguyện đồng ý bỏ ra giúp cô, tôi cũng đâu còn cách nào khác?”

Hạ Hoa bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Tô San lập tức nói vào điện thoại:

“Không thể nào, cho dù đây đúng là ý của anh ấy thì tôi cũng không đồng ý. Dù thế nào đi nữa cũng không thể để một mình Tạ Duyên bỏ ra, phải là do công ty bỏ ra. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh ấy.”

Một ngàn vạn cũng là tiền mà, hơn nữa thoạt nhìn thì Tạ Duyên cũng không phải kiểu người coi tiền như rác, nhìn là biết Hạ Hoa cố tình giở trò. Cái người này đúng là tư bản chuyên hút máu, mưu mô, xảo quyệt!

“Được rồi, được rồi, công ty bỏ thì công ty bỏ. Có điều Tạ Duyên thật xui xẻo, sau này là cưới cô thì chắc chắn không thể giấu diếm để dành tiền riêng được rồi.”

Hạ Hoa bất đắc dĩ cảm thán.

Tô San hừ lạnh một tiếng:

“Đó là chuyện riêng của tụi tôi, công là công, tư là tư. Tôi ký hợp đồng với Hoa Nham chứ có phải ký hợp đồng với một mình Tạ Duyên đâu.”

Chắc tên Hạ Hoa này cảm thấy cô còn nhỏ tuổi nên rất dễ lừa gạt, sau này ký hợp đồng cô cũng phải xem xét thật cẩn thận kỹ càng mới được.

“Được rồi, được rồi. Khi nào các thỏa thuận thanh lý hợp đồng với Ánh Sao đã chuẩn bị xong thì tôi sẽ mang qua cho cô ký tên. Chuyện này chắc mất khoảng hai ngày. Hiện giờ cô không cần đứng ra thanh minh gì cả. Mấy đám báo lá cải thích đăng linh tinh tôi sẽ để bên phòng pháp chế của công ty cảnh cáo bọn họ. Còn đối với người thực sự đứng đằng sau thao túng chuyện này, thì để đến lúc chuyện này đã qua đi, cô cũng khôi phục lại danh tiếng rồi tính.”

Hạ Hoa nghiêm túc nói.

Nghe vậy Tô San cũng không nhiều lời nữa, chỉ trong chốc lát liền cúp máy.

Hạ Hoa mặc dù là người khá xảo quyệt, lại thích đào hố cho người khác nhảy vào nhưng phải công nhận là năng lực làm việc của anh ta không có gì để chê. Anh ta là kiểu người rất linh hoạt, quan hệ trong giới cũng vô cùng rộng rãi, vậy mà lại làm người đại diện cho Tạ Duyên, một người cho dù người khác có ba hoa, nói này nói kia đi nữa thì vẫn hoàn toàn không bị đả động, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đến khi thang máy đã lên đến tầng mười, Tô San lấy chìa khóa phòng từ trong túi xách ra để mở cửa, nhưng khi vừa mở cửa ra thì thấy trong phòng đèn đang được bật sáng choang.

Tô San bắt đầu đề cao cảnh giác, cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, sau đó đứng ở cửa phòng, thò đầu nhìn vào trong phòng một lượt từ trái sang phải, không thấy gì, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, giống như có ai đó đang ở trong đó tắm rửa.

Tô San lại lui lại đi ra ngoài nhìn số phòng khách sạn, sau khi đã chắc chắn mình không đi nhầm phòng lại cảnh giác bước vài bước vào phòng, sau đó hô lớn về phía phòng tắm:

“Là ai?”

Cô vừa dứt lời, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Tô San đề cao cảnh giác lui lại phía sau hai bước, lưng dán lên tường, không nhịn được lại hô lên một lần nữa:

“Nếu không ra đây thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Cô vừa nói xong thì cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo mở, một người đàn ông cao lớn bước ra. Trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần dài mặc ở nhà, nửa người trên hoàn toàn không có gì che đây, trên phần cơ bụng hoàn mỹ còn đọng lại mấy giọt nước. Nhìn thấy hắn, Tô San lập tức đỏ mặt xoay người đi ra đóng cửa phòng khách sạn lại.

“Sao anh lại tới đây? Quần áo lại không mặc đàng hoàng!”

Tô San đỏ mặt quay lưng về phía hắn, hừ nhẹ một tiếng. Cô không phải là Tiểu Chu, sẽ không dễ dàng bị Tạ Duyên dụ dỗ mê hoặc đâu.

Ném chiếc khăn lông lên sô pha, Tạ Duyên sải bước tới phía sau cô, khom người ôm lấy eo cô, cằm gác lên vai cô hít sâu một hơi:

“Cũng đâu phải em chưa thấy bao giờ đâu, dần dần cũng quen thôi.”

Lời nói này sao lại khiến người khác ngượng ngùng như vậy, Tô San tức giận, mặt đỏ bừng. Mỗi lần hắn nói mấy lời nói không đứng đắn thì cô chỉ toàn bị nghẹn lời.

“Hừ, lần….lần trước vốn dĩ em cũng không có nhìn thấy, cũng không có ý định nhìn anh….anh cởi quần áo!”

Tô San đỏ mặt, ấp a ấp úng, một hồi lâu mới nói được một câu.

Nghe vậy, Tạ Duyên đang áp mặt vào bên cổ của cô lại khẽ bật cười một tiếng:

“Nhưng trên vai anh hiện giờ vẫn còn dấu vết bị em cào, em có muốn nhìn thử không?”

Giọng điệu trêu chọc của hắn khiến Tô San không biết phải làm sao. Không ngờ hắn lại có thể nói trắng ra như vậy, Tô San cảm thấy thẹn tới mức chỉ muốn dộng đầu vào tường.

Thấy người nào đó đã tức giận tới mức cả người đang run lên, Tạ Duyên cũng không chọc cô nữa, là nghiêm trang đưa tay lên bẹo má cô:

“Là Tiểu Chu đưa chìa khóa cho anh.”

Tiểu Chu lúc chiều về khá sớm, không ngờ là về mở cửa cho Tạ Duyên. Tô San trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi qua chỗ sô pha ngồi.

Bỏ mũ ra, Tô San vừa cởi áo khoác vừa nhìn qua Tạ Duyên:

“Hạ Hoa nói anh muốn bỏ tiền bồi thường hủy hợp đồng thay cho em? Vì sao tiền này không phải do công ty bỏ ra?”

Biết cô dễ xấu hổ, Tạ Duyên quay vào phóng lấy một cái áo thun mặc vào, lúc đi ra mới thản nhiên nói:

“Em cứ mặc kệ anh ta đi.”

Nghe vậy, Tô San lại đi qua rót một ly nước:

“Em cũng nghĩ sao anh có thể ngốc vậy, đột nhiên lại để anh ta lừa gạt, con người này thật là không buông tha bất cứ một cơ hội có thể kiếm chác nào.”

“Em là đang muốn thay anh tiết kiệm tiền sao?”

Tạ Duyên ngồi trên sô pha, mở laptop ra, ung dung nhìn cô nói.

Trong phòng khách chỉ bật hai bóng đèn nên cũng không quá sáng, vành tai Tô San đã đỏ bừng nhưng không có ai nhìn ra. Cô uống một miếng nước, sau đó đặt ly lên bàn rồi đi vào phòng.

“Em đi tắm đây, anh cứ ngồi đó chơi đi.”

Cô đang chuẩn bị vào phòng lấy quần áo để đi tắm thì Tạ Duyên nãy giờ đang nhìn chăm chú trong máy tính lại đột nhiên nghiêm túc lên tiếng:

“Em và Trịnh Đồng rất thân sao?”

---Hết Chương 78---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.