Chung Cực Nhân Loại

Chương 20: Vợ Tương Lai Tổng Giám Đốc Tập Đoàn




Buổi tối, Bạch Phương Phương một mình chạy quanh khu ký túc xá. Lầu ký túc xá là mấy miếng ngói cổ màu vàng u tối đậm chất Đông Nam Á đầy phong tình của tiểu lâu, bốn phía dùng hơn nửa vòng cây bồ đề và chuối tây làm thành một hàng rào chắn đường cái, điều này khiến cho con đường nhỏ ở cái chỗ này tạo một lối lưu thông xe cộ ra đường chính. Ở bên kia là một trường tiểu học, một cơ quan nhà nước và một mảnh đất khu dân cư, ra phía ngoài nữa sẽ thấy cây trà của người nông dân tô điểm thêm màu sắc cho nơi này, đi tiếp ra cảnh phía ngoài, là rừng mưa nhiệt đới thần bí xanh um tươi tốt rộng bất tận.

Bạch Phương Phương không biết chạy bao lâu, cho đến khi mồ hôi đầm đìa mới cảm thấy lòng thư thãn được một chút.

Chiều ngày hôm nay chưa đến ba giờ cô đã tan làm, khi cô đi tất cả mọi người đều bận rộn, cũng chẳng ai hỏi đến cô. Quay về khu trọ, trong lầu trống vắng không một bóng người, cô ngã người nằm trên giường chơi điện thoại, chơi đến một hai giờ sau, đột nhiên cảm giác toàn thân không được thoải mái, cô rảnh rỗi quá rồi?

Dưới cái sự nhàm chán kinh khủng, Bạch Phương Phương vào weixin, đúng vào giờ tan việc, các cuộc nói chuyện phiếm bắt đầu náo nhiệt. Cô tùy tiện nhìn, vào xem cuộc trò chuyện ở bệnh viện cũ, có đồng nghiệp khoe khoang bản thân được tham gia và cùng thực hiện một ca phẫu thuật kéo dài mười tiếng đồng hồ, đang đợi vào khoảng thời gian dư giả để đi ăn tô mì rồi vào phẫu thuật tiếp trước khi bệnh tình trở nên ác liệt bị đưa thẳng vào ICU (*), Bạch Phương Phương thấy chua xót trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: Tôi ở nơi này đừng nói là ICU, ngay cả chẩn đoán chuyên môn còn không có.

(*) ICU: viết tắt của Intensive Care Unit (hồi sức tích cực).

Cô lại vào nhóm "bà con xa không bằng láng giềng gần", cha mẹ Thẩm đang hỏi Phương Hoa về tình trạng gần đây của khuê nữ nhà bà. Bạch Phương Phương nghĩ trong đầu dù sao cũng rãnh rỗi, thế là tán gẫu với các vị bô lão. Một câu cô cũng không nhập vào hoàn chỉnh, nghĩ rồi lại nghĩ: Dựa vào cái gì, anh không lộ diện thì tôi cũng không lộ diện, tốt nhất cả đời không đụng chạm đến nhau, ai mở lời trước người ấy thua.

Bỗng nhiên có người nhắc đến cô, Bạch Phương Phương lười biếng mở ra xem, Ngưu Ngưu gửi một tấm ảnh người đàn ông để trần thân trên vừa tắm xong.

Bạch Phương Phương nằm sấp trên giường, nheo mắt nhìn bức ảnh kia, người đàn ông trong hình vai rộng eo thon, mặt mày thâm thúy, bắp thịt rắn chắc, trên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, trên tay lại cầm một cái khăn khác lau mái tóc ngắn.

Cô giả vờ gửi lại một biểu cảm nhỏ nước miếng, lười nhác đáp mấy chữ: "Phí phạm, dùng khăn quấn ngang hông lau tóc thì tốt biết mấy."

Ngưu Ngưu gửi tới biểu cảm chảy nước miếng: "Đúng đấy đúng đấy," rồi hỏi, "Có giống không?"

Bạch Phương Phương: "Giống ai?"

Ngưu Ngưu vờ gửi lại một biểu tượng ngại ngùng: "Anh cậu, chồng mình!"

Bạch Phương Phương ngẩn người, đột nhiên trở mình nằm thẳng, cầm điện thoại nhìn kỹ tấm ảnh kia, một lát sau nhỏ giọng mắng một câu, "Thật muốn lấy mạng tiểu yêu tinh này," nhưng lại lưu tấm ảnh đó vào điện thoại.

Ngưu Ngưu không thể đợi: "Có phải rất giống không?"

Bạch Phương Phương gõ chữ: "Không giống! Khi nào cậu có chồng thế," bổ sung thêm, "Dáng người anh ấy không đẹp như vậy đâu, rất xấu đấy!"

Ngưu Ngưu: "Sao cậu biết? Xem qua hay sờ qua rồi?"

Bạch Phương Phương: "Dung tục!"

Ngưu Ngưu: "Ôi cậu không phải ở đó giả vờ với mình."

Bạch Phương Phương: "Sau này đừng nhắc đến anh ta nữa."

Ngưu Ngưu gửi một tràng im lặng: "Cậu sao thế?"

Bạch Phương Phương đổi chủ đề: "Cậu không cần viết bản thảo à?" rồi gõ, "Bây giờ mình bận lắm, không nói chuyện được."

Ngưu Ngưu gửi lại: "Cậu bận gì? Mình vừa phỏng vấn từ bệnh viện cậu về, họ nói cậu tan làm từ sớm..."

Chuyện không cần nói lại đi nói ra, còn nhắc đến hai lần, Bạch Phương Phương giận không có chỗ phát tiết, ném điện thoại sang bên cạnh, không để ý đến nữa.

Cô ngồi dậy, thầm nói Bạch Phương Phương mày quá hư hỏng, chỉ vì nói chút chuyện không đâu mà mất tinh thần như vậy, ngay cả Cổ Nghiêm cũng không bàng, Cổ Nghiêm dù sao cũng vừa đơn phương tương tư vừa làm được việc. Mặc dù hồng nhan gây họa, ngộ nhỡ làm ảnh hưởng tiền đồ có thể tự chuốc lấy phiền nhiễu.

Cô nhẹ vỗ mặt mình, đứng lên thay giày thể thao, ở bên cạnh giường nhét chân mình vào, làm xong mọi hoạt động, cô mới bước chân chạy ra ngoài.

Bạch Phương Phương ép mình không ngừng chạy thật nhanh, chỉ khi cơ thể mệt mỏi thì tinh thần mới giảm bớt được cảm giác có tội. Bạch Phương Phương mệt nhọc trán đổ đầy mồ hôi, Nghi Sĩ Gia và vài đồng nghiệp cùng nhau quay về, Nghi Sĩ Gia gọi cô lại: "Tiểu Bạch, em muốn đổi nghề thành vận động viên à?"

Bạch Phương Phương không ngừng bước chân, xoay người gọi hai người bọn họ: "Chạy cùng không?"

Nghi Sĩ Gia bận rộn xua tay: "Em chạy đi, vợ tôi còn chờ tôi gọi video."

Bạch Phương Phương nhìn về phía Cổ Nghiêm: "Đại sư huynh..."

Cổ Nghiêm lắc đầu: "Bây giờ anh chỉ muốn lên lầu nằm trên giường tự vấn mình tại sao không thích chạy bộ."

Bạch Phương Phương giật mình, dừng bước chân: "Mệt thế à? Hôm nay phẫu thuật?"

Cổ Nghiêm: "Không có, chỗ bé xíu này, có thể tìm nơi nào để phẫu thuật tim? Đừng nói là mở lồng ngực, ngay cả bắt đầu cũng không có. Khi bọn con nhà giàu bận chơi bời, thì chúng ta chỉ có thể giúp họ ngồi khám bệnh."

Nghi Sĩ Gia gật đầu: "Ngồi khám bệnh cũng tốt mà, chỉ là lương tâm bất an, ngày trước cứu tế, lương mỗi tháng đến tay ba bốn ngàn toàn bị người chỉ tay mắng vốn, bây giờ rãnh rỗi có cầm ba bốn ngàn tôi cũng cảm thấy xấu hổ."

Cổ Nghiêm vỗ vai anh ta: "Người anh em đừng xấu hổ, tôi chỉ là một cái mạng quèn."

Nghi Sĩ Gia: "Đúng, hoặc nói học khoa tâm ngoại cũng là số khổ, học hết thanh xuân đến cái tuổi này, trên khoa toàn phân cho bác sĩ mổ chính, chúng ta còn ở vị trí phụ tá một phụ tá hai chắp tay xin trợ giúp, thu vào còn cúi đầu, tiện không tiện, có khổ hay không?"

Bạch Phương Phương nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Muốn danh chính ngôn thuận làm bác sĩ chính thì có thể chuyển đến khoa tiết niệu."

Cổ Nghiêm hiểu ý, cười: "Khiến người ta **, một người nhập viện điều trị là có thể thành bác sĩ chính."

Nghi Sĩ Gia buồn bực liếc hai người bọn họ: "Hai người chuyển thì tôi chuyển, đi không?"

Chưa nói xong, điện thoại Cổ Nghiêm kêu, anh ta cầm điện thoại liếc xem tin nhắn, "Tôi đi đây, tín hiệu lúc này tốt, nhắc tào tháo tào tháo đến, có phẫu thuật, hai ca."

Anh ta vừa nói vừa xoay người bỏ đi, Nghi Sĩ Gia buồn bực: "Cơm còn không có ăn đây này, tôi đang đói bụng..."

Bạch Phương Phương mặt đầy phấn khích theo người phía trước: "Tôi cũng đi, tình huống gì thế?"

Cổ Nghiêm vừa đi vừa nói: "Một người phụ nữ mang thai bảy tháng, muốn đến bệnh viện thành phố Thụy Lệ nhưng không kịp, một người là vì lúc bị cao huyết áp có phản ứng trở ngại ngôn ngữ bệnh cấp tính khiến tim ngưng đập dẫn đến biến chứng."

Bạch Phương Phương mơ màng: "Phản ứng trở ngại ngôn ngữ?"

Cổ Nghiêm nhìn cô: "Chính là người mà lúc trước anh nói ở phòng bệnh trong cùng bị người ta đánh cho thành ngu muội ấy..."

Trong phòng làm việc của bệnh viện, một đội gồm bác sĩ trưởng và phó đang phân công công việc, "Tình huống của người phụ nữ có thai rất khẩn cấp, chẳng những phải cứu người mẹ, mà còn phải đảm bảo an toàn và sức khỏe cho đứa bé," Anh ta chỉ Cổ Nghiêm, "Tiểu Cổ, cậu theo tôi ca này."

Vị chủ nhiệm Trương này nói xong liền đi ngay, bị bác sĩ trưởng khoa ngoại của bệnh viện đưa tay cản lại, trưởng khoa ngoại họ Hoàng, chừng năm mươi, tiếng phổ thông không tốt lắm, nóng vội vừa mở miệng đã nói lắp.

Chủ nhiệm Hoàng thu tay về, dùng sức xoa tay, rồi mở miệng: "Chủ nhiệm Trương, trước kia tôi là trưởng khoa tim, mở ngực tôi còn làm được, nhưng trong đầu bệnh nhân cao huyết áp thì phải phẫu thuật, thực ra thì tôi chưa từng làm, hay là," Ông cười xòa, "Hay là chúng ta đổi?"

Chủ nhiệm Trương nói ôn hòa: "Chủ nhiệm Hoàng, người phụ nữ mang thai nếu không làm tốt thì một xác hai mạng đấy," Ông nghĩ ngợi một lúc, "Tôi nhớ bệnh viện các ông có một người bên khoa ngoại tim mạch mà, hay là chúng ta cùng nhau hoàn thành."

Chủ nhiệm Hoàng: "Ồ, anh nói đến lão Triệu, hôm nay anh ta không có ở trấn," ông ta cười ha ha, "Bình thường ở đây chúng tôi cũng không có việc gì làm, anh ta không đợi được."

Chủ nhiệm Trương chỉ Nghi Sĩ Gia và Bạch Phương Phương, "Không sao, hai người bọn họ cũng khá đấy, đều là do người có tài hướng dẫn, phụ tá số một phụ tá số hai hoàn toàn không thành vấn đề. Cứ thế đi, thời gian không đợi ai đâu."

Chủ nhiệm Trương nói xong vội rời đi, Cổ Nghiêm đuổi sát theo, đi nửa đường thì quay lui nhìn Nghi Sĩ Gia, Nghi Sĩ Gia gấp gáp chìa tay với anh, nhỏ giọng nói: "Người anh em, tuần hoàn bên ngoài cơ thể kia tôi thực sự không làm được, chúng ta đổi đi."

Cổ Nghiêm cũng vì hoàn cảnh khó khăn, nhỏ giọng đáp một câu: "Không phải còn có tiểu Bạch sao, cậu cứ khâu là được."

Anh ta nói xong vội bỏ đi, Nghi Sĩ Gia lo âu nhìn về phía Bạch Phương Phương. Chủ nhiệm Hoàng lúc này cũng lo lắng nhìn về phía hai người bọn họ, không ngừng chà xát hai tay. Chủ nhiệm Hoàng nhìn Nghi Sĩ Gia, rồi lại liếc sang Bạch Phương Phương, sau đó lại nhìn về Nghi Sĩ Gia, bắt đầu điểm binh điển tướng. Chủ nhiệm Hoàng chỉ vào Nghi Sĩ Gia: "Cậu, hôm nay tôi cho cậu cơ hội mổ chính, tôi cho cô làm phụ mổ một."

Nghi Sĩ Gia khó tin ngẩng cổ há to mồm: "Em?"

Bạch Phương Phương nhịn không được bèn chen mồm vào: "Chủ nhiệm Hoàng, em ấy hả?"

Chả nhiệm Hoàng tựa như sực nhớ ra gì đó: "Em học gì?"

Bạch Phương Phương: "Em học chung với các anh ấy, khoa Ngoại tim mạch ạ!"

Chủ nhiệm Hoàng tiếc rằng không còn lựa chọn nào khác: "Em chỉ là một cô gái học Ngoại tim mạch làm gì? Lỡ như đang phẫu thuật gặp máu me bê bết em ngất thì thế nào, chúng tôi phải cứu em hay cứu bệnh nhân đây?"

Bạch Phương Phương sững sốt, nhỏ giọng phản bác: "Em không bị ngất đâu."

Chủ nhiệm Hoàng tiếp tục tận tâm khuyên bảo: "Em xem đi, bệnh viện ở trấn Điền Ninh chỉ có một bác sĩ nữ ở khoa da liễu và khoa nhi, ngoài ra, không có bác sĩ nữ nào, huống hồ là khoa ngoại, trước đây em không nên chọn lâm sàng, em nên..."

Y tá đi vào ngắt ngang: "Chủ nhiệm Hoàng, có phải làm ca phẫu thuật này không? Bác sĩ gây mê đã vào phòng phẫu thuật rồi."

Chủ nhiệm Hoàng nháy mắt, nghĩ một lúc: "À..., làm chứ, đi thôi," Rồi hỏi Bạch Phương Phương, "Khâu được không?"

Bạch Phương Phương: "Được."

Chủ nhiệm Hoàng gật đầu: "Được, vậy em đi theo tôi."

Ba người cùng đến phòng phẫu thuật, bên cạnh ghế chờ có một người nhà bệnh nhân, chủ nhiệm Hoàng hỏi người nhà: "Chủ nhiệm Trương đưa phương án cậu đã xem chưa? Ký rồi chứ?"

"Ký rồi," Người nhà gật đầu, rồi nhìn về phía Bạch Phương Phương.

Bạch Phương Phương nhìn cậu ta một cái, trong đầu không có bao nhiêu ấn tượng, đang định đi vào trong, thì bị người nhà cản lại.

Cao Khắc: "Bác, bác sĩ, phẫu thuật xong có thể nói chuyện không?"

Bạch Phương Phương đành phải giải thích: "Đây là phẫu thuật khoa ngoại tim mạch, người mắc chứng chướng ngại ngôn ngữ và tim không hề có liên quan gì," Cô chỉ vào đầu mình nói, "Nhưng có liên quan đến chỗ này."

Cao Khắc nhìn cô nói xong thì có hơi xấu hổ nở nụ cười, "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Bạch Phương Phương đi qua, cảm giác có phần sai sai, bụng bảo dạ: người nhà này không hề cuống lên mà cũng không có chút nóng nảy nào?

Cô nghĩ vậy, rồi quay đầu nhìn Cao Khắc, thì thấy đối phương mắt nhắm mắt mở nhìn lại mình.

Bên cạnh bàn mổ, chủ nhiệm Hoàng chưa chậm rãi mở lồng ngực bệnh nhân, miệng lải nhải không ngừng, "Người thành phố đúng là biết nhìn xa trông rộng, mọi người cho rằng vì sao chủ nhiệm Trương lại làm phẫu thuật cho người phụ nữ có thai, mà không phải chọn làm phẫu thuật mở ngực này không, phẫu thuật này ông ta không muốn làm, biết tại sao không?"

Nghi Sĩ Gia nhìn về phía chủ nhiệm Hoàng, hỏi qua lớp khẩu trang: "Tại sao ạ?"

Bạch Phương Phương lại tập trung tinh thần nhìn lớp màng tim của bệnh nhân từ từ xuất hiện.

Chủ nhiệm Hoàng tiếp tục: "Phẫu thuật này cần phải chú ý đến hậu phẫu thuật, điều kiện ở bệnh viện nhỏ bé này không tốt, không có ICU, ông ta lo sau này có chuyện không may xảy ra lại phải chịu trách nhiệm."

Ông ta nói xong, "loảng xoảng" ném cây cưa bằng kim loại cỡ nhỏ trong tay vào khay, cầm dao phẫu thuật đưa cho Nghi Sĩ Gia: "Chàng trai trẻ, đến lượt cậu."

Nghi Sĩ Gia nhất thời bàng hoàng trong lòng, theo bản năng đẩy ra, "Anh là mổ chính anh làm tiếp đi."

Chủ nhiệm Hoàng không phân trần, cầm dao phẫu thuật nhét hẳn vào tay Nghi Sĩ Gia: "Không hiểu sao tôi cảm thấy đau bụng, tôi phải đi vệ sinh," Ông ta lầm bầm trong miệng, tháo khẩu trang bỏ đi.

Nghi Sĩ Gia còn định gọi ông ta, Bạch Phương Phương trợn mắt nhìn anh, "Anh nhìn đi đâu thế?"

Nghi Sĩ Gia khẩn trương cúi đầu nhìn về phía bàn mổ, tay anh cầm dao phẫu thuật, hít sâu, động tác tiếp theo ấy thế mà lại rất đẹp.

Mọi người trong phòng mổ định thở dài một hơi, bỗng nhiên một luồng máu tươi từ ngực bệnh nhân phụt ra, bắn tung tóe lên mặt Nghi Sĩ Gia, Nghi Sĩ Gia bị giật mình mắng một câu "đè mạch", lời chưa dứt, Bạch Phương Phương bên cạnh đã cầm băng gạc nhét vào chỗ xuất huyết.

Bạch Phương Phương không biết tình huống không tốt ở đâu, trên lông mi còn vướng một giọt máu, cô vừa lưu loát cầm máu vừa nói: "Mạch máu bị vỡ, may mà giải quyết kịp."

Mọi người hoàn hồn, nhất thời bận rộn hết cả. Báo huyết áp, đổi túi máu, còn cả nguyên nhân kho máu không còn lượng máu dữ trữ phải chạy ra ngoài tìm người nhà và bệnh nhân hiến máu.

Bên trong tràn ngập mùi máu tanh tươi khiến người ta cảm thấy gấp gáp, Nghi Sĩ Gia không nhúc nhích, cũng không nói gì, tay anh ta cầm dao phẫu thuât hơi run rẩy.

Bạch Phương Phương ngẩng đầu nhìn anh một cái, lấy dao phẫu thuật khỏi tay Nghi Sĩ Gia, nói: "Chúng ta đổi đi, anh nghĩ ngơi trước."

Nghi Sĩ Gia định làm theo thế, nghĩ một lúc rồi nói: "Vẫn thiếu một phụ mổ."

Chợt có người đẩy cửa đi vào, người ấy mặc đồ phẫu thuật, mang khẩu trang và bao tay, nói với Bạch Phương Phương: "Tôi tới trễ rồi, cho cô một phụ mổ."

Y tá phẫu thuật như thấy đại cứu tinh, hô một tiếng: "Chủ nhiệm Triệu đến rồi."

Bị gọi chủ nhiệm Triệu thì người kia khoát tay, bảo mọi người im loặng, nói với Bạch Phương Phương: "Bắt đầu đi."

Bạch Phương Phương mặc dù không biết tại sao đối phương lại đến đây, nhìn tư thế này, trong lòng khó tránh khỏi hoảng sợ, nhưng không kịp nghĩ nhiều, dao trong tay di chuyển không bị loạn, áp lực lớn càng kích động tâm tình hiếu thắng của cô, khiến suy nghĩ của cô càng tập trung hơn.

Khi trời rạng sáng, công việc khâu vết thương cuối cùng cũng hoàn thành.

Bạch Phương Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô kéo khẩu trang xuống, nhẹ thở ra một hơi nữa. Chũ nhiệm Triệu cũng kéo khẩu trang xuống đánh giá cô, trên mặt cười tít mắt, nói: "Đúng vậy, cô gái nhỏ tay rất khéo, em cũng là cùng phụ à?"

Bạch Phương Phương vội nói: "Đúng ạ!"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Chủ nhiệm Triệu lại hỏi: "Theo học ai?"

Bạch Phương Phương hiểu ý: "Giáo sư Lục Trình Vũ."

Chủ nhiệm Triệu nghĩ ngợi: "Chưa nghe qua cái tên này."

Bạch Phương Phương chớp lấy thời cơ: "Thật ra thì thầy ấy là người hướng dẫn thực tập sinh, bây giờ hay theo thầy ấy đi mổ."

Chủ nhiệm Triệu gật đầu: "Em làm tốt lắm, sau này cứ thế mà bồi dưỡng thêm."

Bạch Phương Phương lau khô tay, kính cẩn lễ phép: "Chủ nhiệm Triệu, nghe nói ở bệnh viện này chỉ có một chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch?"

Triệu Thành Tài: "Thật ra thì tôi vẫn luôn ở đây công tác bên ngoài. Bởi vì khoa ngoại tim mạch bệnh viện Điền Ninh có một mình tôi." Ông ta nói xong cười hô hố, chỉ bên ngoài nói, "Người nhà còn đang chờ nói chuyện, nhanh đi đi."

Bạch Phương Phương do dự: "Em?"

Triệu Thành Tài gật đầu: "Em là bác sĩ mổ chính."

Bạch Phương Phương đi ra khỏi phòng phẩu thuật, Cao Khắc đang nhìn vào trong thăm dò, vừa thấy cô liền nở nụ cười.

Bạch Phương Phương thầm nói, tôi còn chưa báo tin, anh vui cái gì.

Cao Khắc hỏi: "Bác sĩ, cô họ gì?"

Bạch Phương Phương: "Tôi họ Bạch, phẫu thuật cực kì thành công, bệnh nhân được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt, 48 giờ tới rất quan trọng, tim bệnh nhân trong khoảng thời gian này công suất hoạt động kém rất nhiều so với trước, phải mất khá lâu mới có thể từ từ hồi phục, bây giờ chúng ta phải tránh để cho bệnh nhân phát sinh biến chứng, hi vọng người nhà chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không cần quá lo lắng, tôi sẽ theo dõi quá trình sau khi phẫu thuật."

Cao Khắc vội nói: "Không lo đâu, tôi tuyệt đối không lo," lại hỏi, "Phẫu thuật là cô làm? Bác sĩ Bạch, cô trẻ tuổi như thế, lợi hại thật đấy."

Bạch Phương Phương được anh ta khen thì hơi xấu hổ, "Không có, phẫu thuật ngoại tim mạch là mọi người cùng làm."

Cao Khắc vẫn đứng bên cạnh, Bạch Phương Phương nói: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi về nghĩ ngơi trước."

Cao Khắc vội vàng tránh ra, "Đúng thế đúng thế, vất vả rồi, xin hỏi cô..."

Bạch Phương Phương không đợi anh ta nói xong đã đi ngang qua anh ta, tựa như cô càng đi càng bước nhanh hơn, Cổ Nghiêm đi ngang qua, nhìn thấy cô, ngăn lại hỏi: "Tiểu Bạch, tình trạng thế nào rồi?"

Từ phòng vệ sinh nam bên cạnh, Nghi Sĩ Gia đẩy cửa đi ra, chắp tay bộ dạng uể oải nhìn Bạch Phương Phương một cái, không nói câu nói.

Cổ Nghiêm nhìn hai người họ một lúc, có chút lo lắng: "Thế nào? Tiểu Bạch gây họa rồi à?"

Bạch Phương Phương gấp đến mức giậm chân, đẩy hai người họ ra, "Mau tránh đường, nhịn chết tôi rồi này, tôi phải đi vệ sinh," Vừa nói vừa chui vào phòng vệ sinh nữ.

Lúc này Nghi Sĩ Gia mới nhìn về phía cô nói với theo: "Chị Bạch, lão đây đi nhầm cửa đấy."

Trước cửa phòng phẫu thuật, Cao Khắc dựa đầu vào tường hút thuốc, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái.

Cao Khắc ngẩng đầu, nhanh tay dịu tắt khói, "Đội trưởng Thẩm."

Thẩm Liệt hỏi: "Tình trạng thế nào rồi?"

Cao Khắc nghĩ một lúc: "Không biết ạ."

Thẩm Liệt: "Người còn chưa ra à?"

Cao Khắc: "Ra rồi, nhưng chưa tỉnh."

Thẩm Liệt: "Lúc nào tỉnh được, bác sĩ nói thế nào?"

Cao Khắc: "Bác sĩ Bạch nói, phải quan sát hai ngày mới biết được."

Thẩm Liệt khẽ rùng mình, hỏi: "Bác sĩ Bạch? Nam hay nữ?"

Cao Khắc hơi xấu hổ: "Nữ, là một cô gái, còn làm phẫu thuật tim nữa," Anh ta nói xong, cười hì hì.

Thẩm Liệt nhìn anh ta, đột nhiên hỏi một câu: "Xinh không?"

Cao Khắc sững sốt vài giây.

Thẩm Liệt lặp lại: "Cô gái ấy dáng dấp có đẹp không?"

Cao Khắc ngại ngùng đáp: "Em cảm thấy... xinh."

Thẩm Liệt quan sát anh ta một lúc: "Được rồi, cậu tiếp tục canh giữ đi, có vấn đề gì thì báo tôi."

"Vâng," Cao Khắc trả lời rồi sực ra gì đó, "Đội trưởng, em canh giữ hai ngày, có đổi ca không?"

Thẩm Liệt: "Cậu không canh gác, làm sao có cơ hội gặp cô gái kia?"

Cao Khắc cúi đầu cười một tiếng, không nói gì.

Thẩm Liệt nhìn anh ta rồi xoay người bỏ đi.

Thẩm Liệt xuống lầu ngồi vào xe, chỉ thấy trong khu nhà có một người đi ra, là nữ, tóc buộc gọn, cô đi về phía bóng cây ven rừng.

Ban đêm ánh trăng trong vắt, không khí dịu dàng, Bạch Phương Phương duỗi người thở khẽ một hơi, lúc này cô cảm thấy mọi đốt xương trên người mình đều bị đông cứng lại, nhưng đầu óc cô hết sức phấn khích, tựa như vẫn còn tràn đầy sinh lực."

Bóng cây che ánh trăng sáng, Thẩm Liệt nhìn không rõ gương mặt người con gái, anh bật đèn xe trước.

Bạch Phương Phương quay đầu nhìn nơi vừa phát ra ánh sáng, ánh đèn nhức mắt như thế, cô theo bản năng đưa tay cản lại.

Thẩm Liệt ngồi trong xe nhìn cô, anh có thể thấy rõ mặt cô, còn cả những nét mặt kinh ngạc nữa, tò mò và cả sợ hãi xen lẫn trong tâm trạng, nhưng cô không thể nhìn thấy anh.

Nếu như lúc này cô đi đến, nhìn thấy người sau ô cửa thủy tinh, anh không biết mình phải giải thích thế nào. Thẩm Liệt nghĩ thế, nhưng không làm gì cả, anh không tắt đèn, cũng không cho xe chạy, chỉ muốn cho ánh đèn khiến thời gian dừng lại như vậy, dù một lúc cũng tốt rồi.

Vài giây sau, Bạch Phương Phương bỗng nhiên chạy vào trong khu nhà, túm Nghi Sĩ Gia đang trực đêm rồi nói: "An ninh chỗ này không tốt, hơn nửa đêm rồi, bên ngoài còn có người dùng đèn xe chiếu vào tôi."

Nghi Sĩ Gia đi ra ngoài, chỉ thấy bóng xe bỏ đi, anh ta quay đầu nói với Bạch Phương Phương: "Không sao, đi rồi."

Ngày hôm sau, tình trạng của bệnh nhân phát triển theo hướng tích cực, Bạch Phương Phương tan làm, cô chạy bộ quanh khu ký túc xá, chạy liên tục khiến thể lực cạn kiệt, cô khô miệng mở ra lấy hơi.

Bỗng nhiên có người nói một câu: "Đừng hô hấp bằng miệng, em muốn ăn sâu à?"

Bạch Phương Phương giật nảy mình, trong lòng cô nhảy bình bịch, cứng đờ khép miệng lại, từ từ xoay người.

Thẩm Liệt đứng bên đường nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.