Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 1: Nguyện ước cho..... tiểu Harry




Nếu đã nói rõ ràng với nhau thì không còn lí do gì để khách khí nữa. Sáng hôm sau, trước lúc bắt đầu công việc, Tô Nặc lạnh lùng nhìn La Lực, “Lúc tôi làm việc, phiền anh đừng xuất hiện!”

“Lí do?” La Lực cười cười, “Nếu tôi nhớ không lầm, cái biệt thự dùng để chụp ảnh quảng cáo này là của tôi.”

“Tôi không cần biết biệt thự này của ai!” Tô Nặc bực bội quát, “Nếu anh dám bước vào tôi sẽ thiến anh!” Sau khi suy nghĩ một chút rồi lại nhấn mạnh thêm, “Hai chúng ta tuyệt đối không có khả năng!”

Đúng là cái tên điên khùng!

“Cậu thật sự không suy nghĩ lại về việc quen thử với tôi sao?” La Lực đút hai tay vào túi quần, xoay người nhìn thẳng vào Tô Nặc, “Tôi sẽ là một người bạn trai tuyệt vời.”

Đi chết đi! Tô Nặc nghe xong liền rống giận: “Đừng có mơ!”

Ông đã có bạn trai rồi, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai!

“Tại sao?” La Lực tỏ vẻ đau khổ, “Tôi rất thích cậu mà.”

“Có rất nhiều người thích tôi.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Nhưng tôi không thể thích bọn họ cùng một lúc.” Đây là vấn đề nguyên tắc.

La Lực nhịn cười đến mức dạ dày sắp co quắp lại, đúng là tên nhóc vừa ngu xuẩn vừa tự kỉ, nhưng cũng rất đáng yêu.

“Tốt nhất anh nên quay về công ty đi.” Tô Nặc lạnh lùng nói, “Anh ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến năng suất làm việc của tôi.”

“. . . Ok, tôi cam đoan sẽ không tiến vào, được chưa?” La Lực giơ tay đầu hàng, “Tôi chỉ ngồi ngoài sân uống trà, chắc không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu đâu nhỉ?”

Có chứ sao không! Tô Nặc rít gào trong lòng, tuy nhiên vẫn không nói gì nữa, dù sao đối phương cũng là bạn của anh hai, hắn đành phải nhường một bước.

“Nặc Nặc.” Đới An ra ngoài tìm hắn, “Chuẩn bị chụp ảnh rồi.”

Tô Nặc vẫn cảm thấy không yên tâm, “Anh —“

“Tôi cam đoan sẽ không lén vào trong.” La Lực cắt lời hắn, còn giơ tay lên hứa hẹn.

Tuy lời hứa này không đáng một xu nhưng cũng không còn cách nào khác, Tô Nặc đành phải miễn cưỡng chấp nhận, sau đó xoay người đi vào trong biệt thự.

“Vừa rồi cậu và tổng giám đốc La nói gì vậy?” Đới An hỏi.

“Lúc tôi chụp ảnh, anh nhớ đứng canh cửa!” Tô Nặc dặn dò, “Tuyệt đối không được cho tên đó lẻn vào!”

Đới An nghe xong liền 囧, “Anh ta là nhà tài trợ, anh ta muốn vào tôi cũng không cản được.”

Tô Nặc nổi giận, “Anh là ái phi của tôi, sao anh dám nói giúp cho người ngoài!”

Đới An tỏ vẻ vô tội, “Nãy giờ tôi có nói gì đâu.”

“Tóm lại anh nhớ phải đứng chặn ở cửa.” Tô Nặc vỗ vai hắn, “Nếu để hắn vào đây, tôi sẽ chết cho anh xem, chúng ta cứ vui vẻ quyết định vậy đi.”

Đới An: . . .

Vui vẻ ở chỗ nào chứ?!

Thật ra chuyện lộ hơn nửa mông ra ngoài hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là bên ngoài có một tên yêu râu xanh đang rình rập, vì vậy mới có vấn đề!

“Nặc Nặc, đừng cứng ngắc như thế.” Thợ chụp ảnh nói, “Thả lỏng một chút, tự nhiên một chút nào.”

Thả nữa là tôi gãy lưng luôn! Tô Nặc vô cùng lo lắng.

“Ngoan, nghiêng người qua một chút, đưa lưng về phía tôi đi.” Thợ chụp ảnh điều chỉnh ống kính.

Tô Nặc vô cùng phối hợp, mau mau chụp cho xong, nhất định không thể để chuyện lộ mông này phát sinh lần nữa!

Trong khi đó, Đới An bị bắt đứng tựa vào khung cửa nhìn trời.

Bởi vì điện thoại hết pin, lại không có việc gì làm, hắn đành phải phóng tầm mắt lên bầu trời bao la — Mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, thả hồn vào trong gió, giống như đang xuất thần.

Sau đó hắn nhìn thấy La Lực bưng một tách cà phê, đứng tựa vào khung cửa bên ngoài.

Cảm giác này đúng là vừa ngớ ngẩn vừa quỷ dị!

“Tổng giám đốc La, trông anh thật. . . Nhàn nhã.” Đới An đứng thẳng lại.

“Sao không vào trong?” La Lực biết rõ mà còn cố hỏi.

Bởi vì tôi phải ở đây canh chừng anh! Đới An hắc tuyến, im lặng một chút rồi nói tiếp, “Phong cảnh bên ngoài rất đẹp.”

“Vậy cậu tiếp tục ngắm

cảnh đi.” Nói xong, La Lực vòng qua người Đới An để đi vào trong.

“Tổng giám đốc La!” Đới An vội vàng kéo hắn lại, “Anh đi đâu vậy?”

Đúng là quá căng thẳng.

“Đi rót nước.” La Lực lắc lắc cái tách, “Cà phê đặc quá.”

“. . .” Cái này, nếu không cho người ta vào thì hơi bất lịch sự, nhưng nếu cho hắn vào lỡ hắn chạy loạn thì biết làm thế nào?! Đới An rơi vào tình huống khó xử.

“Có vấn đề gì sao?” La Lực bày ra vẻ mặt vô tội.

“Hay để tôi đi rót nước cho?” Ái phi rất trung thành với Tô Nặc!

“Được.” La Lực vui vẻ đáp ứng, đưa cái tách cho hắn.

Đới An thở phào nhẹ nhõm, cầm cái tách rồi xoay người vào trong, nhưng vừa đi được hai bước thì dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một việc khác.

Nếu mình vào rót nước, vậy ai đứng canh cửa?!

Chuyện này đúng là. . . Khó giải quyết.

“Sao vậy?” Hành động của La Lực rất nhanh lẹ.

“Cà phê tự pha không ngon đâu, hay chúng ta ra quán cà phê gần đây uống một lát đi?” Đới An cắn răng chịu thiệt đề nghị, tình hình trước mắt chỉ có cách này mới có thể ngăn hắn không xuất hiện trong tầm mắt của Tô Nặc.

“. . . Cũng được.” La Lực nhịn cười đến đau cả bụng.

Một cặp dở hơi, đúng là xứng đôi.

Vì thế suốt buổi chụp ảnh, Tô Nặc đều không nhìn thấy ái phi của mình, cũng không thấy cả La mặt sẹo.

“Ái phi.” Sau khi kết thúc công việc, Tô Nặc liền gọi điện thoại cho người đại diện, “Anh chạy đi đâu thế?”

“Tôi đang ở trên núi Minh Nguyệt.” Đới An đau khổ nói, “Một tiếng nữa mới về được.”

“. . . Núi Minh Nguyệt?” Tô Nặc nghe xong liền giật mình, “Anh chạy tới cái khu đang quy hoạch ở thành Bắc làm gì vậy?”

“Đi xem mấy mảnh đất đang rao bán với tổng giám đốc La.” Đới An nghẹn ngào nói, “Sau đó bọn tôi đi bộ lên núi, đang ở cách chân núi vài dặm.”

“Sao anh lại chạy đi xem đất với hắn?” Tô Nặc cảm thấy không thể hiểu nổi, cảm giác như mình đã xuyên đến thế giới khác! Thế giới này thật sự điên rồi!

“Nói ra rất dài dòng, chờ tôi về sẽ kể cho cậu nghe.” Đới An rầu rĩ trả lời.

“Nếu hắn dám bắt nạt anh, anh nhất định phải ra sức đánh lại!” Tô Nặc dặn dò, “Anh yên tâm, hắn không dám làm gì anh đâu!”

“. . . Ừ.” Thật ra hắn đã bắt nạt tôi cả ngày rồi! Sau khi cúp điện thoại, người đại diện đứng liêu xiêu trong gió.

“Cậu không sao chứ?” Thấy Đới An đã nghe điện thoại xong, La Lực thân thiết bước đến gần.

“Tôi ổn!” Đới An thật sự muốn khóc.

Chỉ là phải đi lòng vòng trong núi suốt ba tiếng đồng hồ, cơm chưa ăn nước chưa uống, áo khoác cũng rơi xuống núi mất tiêu mà thôi! Ngoại trừ vừa mệt vừa lạnh vừa đói, tất cả mọi thứ đều rất ổn!

“Thật ngại quá, tôi không ngờ lại bị lạc đường thế này.” La Lực thành khẩn nói, “Rừng núi hoang vu, hại cậu phải nhịn đói rồi.”

“. . . . Không sao.” Mỗi! Một! Từ! Đều! Chứa! Máu! Và! Nước! Mắt!

“Lạnh không?” La Lực quan tâm hỏi.

Tất nhiên là lạnh rồi! Đới An gật đầu, hơn nữa còn dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ đưa áo khoác của hắn cho mình!

Sau đó chỉ nghe La Lực lên tiếng đề nghị, “Nếu lạnh thì vừa đi vừa nhảy cho ấm.”

Đới An: . . .

Có ai nói cho tôi biết tại sao trên đời lại có một tên gian thương chết tiệt như vậy không!

Còn trong biệt thự, Tô Nặc cũng vô cùng sốt ruột, lâu như vậy mà ái phi vẫn chưa về, thật sự khiến người ta lo lắng.

Nhưng sao tự nhiên anh ta lại đi theo cái tên xã hội đen mặt sẹo kia đến chỗ rừng núi hoang vu chứ!

May là đây không phải tiểu thuyết! Nếu không, tên mặt sẹo kia nhất định sẽ bắt ái phi làm con tin rồi yêu cầu mình lên núi để chuộc người, sau đó sẽ nói mấy câu như “trước hết hãy cởi quần áo ra”, hay “biểu tình quyến rũ một chút”, “hầu hạ ông cho tốt, ông sẽ thả ái phi của ngươi ra”. . .

Đúng là quá kinh hoàng!

Do Tô Nặc đang để trí tưởng tượng bay cao bay xa nên thời gian trôi qua rất nhanh! Đợi đến lúc Đới An trở về, Tô Nặc có cảm giác mình đã đợi đến mọc nấm luôn rồi.

“Gia!” Đới An bi phẫn chạy vào phòng ngủ.

“Ái phi!” Tô Nặc nhào ra ôm lấy hắn, “Anh không sao chứ?”

“Để tôi đi tắm trước đã.” Đới An có chứng sạch sẽ nhẹ, một thân đầy mồ hôi thế này không bằng giết hắn cho rồi.

“Khoan, anh nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra trước đã!” Trong lòng Tô Nặc dâng lên dự cảm xấu, vừa về liền muốn tắm rửa, lẽ nào lại cẩu huyết như thế!

“Không được, trên người tôi dính dính khó chịu lắm!” Đới An đi thẳng vào phòng tắm.

Tô Nặc dùng sức giữ chặt ái phi của mình, “Anh phải nói rõ ràng mọi chuyện trước!” Bởi vì điều này rất quan trọng!

“Cũng không có gì.” Đới An khóc lóc kể lể, “Chỉ là hắn bắt tôi đi vòng vòng trên núi suốt mấy tiếng đồng hồ, bây giờ nếu không ngâm mình trong nước nóng, ngày mai cả người tôi nhất định sẽ nhức chết luôn!”

“. . . . Được rồi, để tôi xả nước nóng cho anh.” Tô Nặc vô cùng chu đáo.

Bồn tắm lớn trong biệt thự được đổ đầy nước và cho thêm một ít sữa tắm tạo bọt trắng xóa.

Đới An bỏ thêm một chút tinh dầu vào trong đó.

Tô Nặc đứng bên cạnh, dùng ánh mắt đồng tình nhìn người đại diện.

Phải ở chung với cái tên biến thái kia suốt cả ngày trong rừng núi hoang vu, cho dù không phải bị bắt cóc cũng đủ tra tấn rồi!

“Cậu đứng đây làm gì?” Sau khi kiểm tra độ ấm của nước, Đới An bất đắc dĩ quay sang nhìn Tô Nặc, “Tôi muốn tắm.”

“Anh muốn tắm thì tắm đi, tôi ngồi đây chờ.” Tô Nặc kéo cái ghế lại gần bồn tắm rồi ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nói, “Được rồi, anh kể lại sự việc hôm nay rõ ràng cụ thể từng chi tiết cho tôi!”

Đới An rất muốn đập đầu té xỉu rồi chết chìm trong bồn tắm.

Tôi chỉ muốn yên tĩnh tắm rửa một chút thôi!

Nhưng Tô Nặc là người rất có nguyên tắc, vì thế Đới An đành phải bỏ cuộc, phối hợp cởi quần áo ra.

“Ái phi, nàng có mỡ bụng nha.” Tô Nặc đưa ra nhận xét vô cùng sắc bén.

“Chú ý mấy cái này làm gì!” Đới An rống giận, “Còn nữa, tất cả đều tại cậu!”

“Liên quan gì đến tôi?” Tô Nặc cảm thấy rất oan ức.

“Tại cậu cứ kéo tôi đi ăn này nọ hoài chứ gì nữa!” Đới An bức xúc nói, ỷ vào thể trạng ăn bao nhiêu cũng không mập của mình mà không chú ý đến người khác, hành vi này thật sự không thể tha thứ!

Tô Nặc sờ sờ mũi, sau đó tiếp tục bình tĩnh nhìn người đại diện.

“Muốn nhìn tôi cởi quần luôn à?!” Đới An đỏ mặt nói.

Tô Nặc nhắm mắt lại.

Đều là đàn ông với nhau, có gì không thể nhìn chứ?!

Ái phi đúng là dễ xấu hổ.

Sau khi nghe tiếng nước, Tô Nặc khẽ nâng mí mắt, “Tôi mở mắt ra được chưa?”

“Cậu mở luôn rồi còn hỏi làm gì.” Đới An ngâm mình trong nước, uể oải nhìn hắn.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu.” Tô Nặc kéo ghế ngồi xuống đối diện Đới An, “Trước tiên, tại sao anh lại leo núi với hắn?”

“Lúc đầu tôi chỉ muốn kéo hắn tới quán cà phê gần đây.” Đới An nói, “Sau đó hắn nói muốn cho thuê một biệt thự khác, hỏi tôi có muốn qua đó xem thử không.”

“Sau đó anh đồng ý?” Tô Nặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Sao anh khờ quá vậy?”

Đới An tức giận trả lời, “Tôi làm thế không phải vì cậu sao? Tôi đến đó cũng là vì cậu thôi!”

“. . . .” Hiểu lầm ái phi thân yêu rồi, Tô Nặc dùng tay bóp vai cho hắn.

“Sau đó bọn tôi lái xe đến bên kia thành phố.” Nghe có vẻ không có gì nghiêm trọng, nhưng tình hình thực tế thê thảm hơn rất nhiều, bởi vì tiếp theo chính là hành trình leo núi kinh hoàng, đi bộ đã mệt mà còn bị lạc đường!

“. . . Anh không tìm được cái biệt thự đang xây dựng của anh?” Lúc nghe tin xấu này, Đới An nhìn La Lực như nhìn người ngoài hành tinh.

“Cậu biết đấy, tôi cũng mới về nước không lâu.” Tên mặt sẹo tỏ vẻ đây là chuyện hiển nhiên, “Hồi đó đều do phó tổng giám đốc của tôi lo liệu mọi chuyện, tôi không biết đường là chuyện bình thường.”

Bình thường em gái anh! Đới An cố nén giận, hắn thật sự rất muốn cho La mặt sẹo một bạt tai!

“Sau đó tôi theo hắn đi lòng vòng trên núi suốt mấy tiếng đồng hồ.” Đới An đau khổ khiếu nại, “Đã vậy còn không có gì ăn.”

“Chắc chắn hắn đang trả thù tôi.” Tô Nặc rưng rưng nước mắt, “Hại ái phi chịu khổ rồi.”

“Trả thù cậu cái gì?” Đới An không hiểu gì hết.

“Trả thù chuyện tôi không cho hắn vào xem tôi chụp ảnh!” Tô Nặc suy bụng ta ra suy bụng người, “Chắc hắn muốn nhìn lắm rồi.” Bởi vì tôi không có mặc quần!

“Mặc kệ vì nguyên nhân gì, tóm lại cậu đã đoán đúng!” Đới An nắm tay Tô Nặc, “May là ngày mai là ngày cuối cùng, chúng ta phải nhanh chóng chụp cho xong.” Tên mặt sẹo kia đúng là đáng sợ!

Còn ở phòng bên cạnh, La Lực đang gọi điện thoại cho Hàn Uy, “Em trai chú đáng yêu thật.”

Hàn Uy đau đầu nói, “Chú lại làm gì nó rồi?”

“Sáng nay cậu ta ra vẻ nghiêm túc kéo tôi sang một góc, nói tôi nên bỏ cuộc đi, còn nói tôi và cậu ta không có khả năng đến với nhau.” La Lực nhớ tới biểu tình lúc sáng của Tô Nặc liền phì cười.

“Chú đừng có chú ý tới nó quá!” Hàn Uy cảm thấy bất lực.

“Hôm nay khi chụp ảnh, cậu ta đưa ra quy định mới, không cho tôi vào nhìn, còn bảo người đại diện của mình đứng ở cửa canh chừng tôi.” La Lực cười đau cả bụng, “Sau đó tôi mới dắt cái cậu người đại diện ngơ ngơ ngác ngác kia đi lòng vòng trên núi Minh Nguyệt suốt ba bốn tiếng đồng hồ.”

Hàn Uy bắt đầu hối hận đã kêu Tô Nặc nhận hợp đồng này.

Bởi vì cái tên La Lực này rất thích đùa dai!

“Được rồi được rồi, nói chuyện nghiêm túc nào.” La Lực ngừng cười, “Chuyện của bên Sở Hằng thế nào rồi?”

“Tệ lắm thì bảo Nặc Nặc đi cược với bọn họ.” Hàn Uy nói, “Tôi không sợ Nặc Nặc thua, chỉ sợ đối phương gian lận.”

“Đường Tiểu Ngữ lần trước chú nói đâu?” La Lực hỏi.

“Tạm thời xảy ra chút chuyện, tôi đang tìm người khác.” Hàn Uy nói, “Tóm lại cũng còn thời gian, không cần gấp.”

“Đến lúc đó để tôi đi với chú.” La Lực nói.

“Tại sao chú lại muốn tham gia?” Hàn Uy nhíu mày, “Dù sao ở mặt ngoài, quan hệ của chú với Sở Hằng không tệ, không cần nháo lên rồi trở mặt với nhau.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ giữ thái độ trung lập, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện này.” La Lực nói, “Đối phương cũng không phải người hiền lành, có tôi đi cùng sẽ khiến bọn họ bớt ỷ thế một chút.”

Hàn Uy im lặng, nhưng cũng không từ chối.

So với anh hai, thế giới này trong mắt Tô Nặc đơn giản hơn rất nhiều.

“Sao vẫn chưa ngủ?” Âu Dương Long vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

“Không ngủ được.” Tô Nặc ôm di động nằm trên giường, “Anh đang làm gì vậy?”

“Đang lái xe về nhà, vừa mới tới bệnh viện thăm Mục Thu xong.” Âu Dương Long nói, “Tuy hắn vẫn chưa nhìn rõ được nhưng tình hình cũng không tệ.”

“Ừ, ngày mai xong việc em sẽ lập tức về nhà.” Tô Nặc nói, “Buổi tối chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm!”

Tiện thể ăn mừng rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tên mặt sẹo, sau đó sẽ ăn một buổi tối lãng mạn với người yêu đẹp trai của mình!

Dù sao cũng đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, xa một ngày chẳng khác gì cách ba thu.

Cứ như vậy nhân lên, mình và giám đốc đã không gặp nhau gần mười năm rồi!

Nhớ chết đi được!

Nhất định phải triền miên bíp bíp — Một hồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.