Chức Nương Háo Sắc Của Phúc Hắc Vương Gia

Chương 7




- Đa tạ điện hạ ban ân.
Sau một lát do dự, Văn Tinh vẫn khom người nói tạ ơn.

Tuy rằng trong lòng những người còn lại hâm mộ muốn chết nhưng vẫn không dám biểu hiện ra trên mặt.

Một thánh khí, hơn nữa còn là một Thiên Kỵ Thánh Khí siêu phẩm, cứ như vật lại rơi vào trong tay Văn Tinh, tất nhiên là sẽ khiến người thường xúc động thật lâu.

Tuy nhiên, người có thể đứng ở chỗ này đều biết được mối quan hệ của Văn Tinh và Thánh Nữ Điện Hạ, cho nên cũng không hề cảm thấy kỳ quái với kết quả này.

Doanh Thừa Phong âm thầm nhíu mày.

Hắn giao ra thánh khí này chủ ý là muốn bồi trả lại sự che chở của Thánh Nữ Điện Hạ đối với mình. Nhưng không nghĩ tới Thánh Nữ Điện Hạ lại giao đồ vật này cho Văn Tinh, phần tâm tư này của mình xem ra là đã mất trắng.

Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Thánh Nữ Điện Hạ, tại hạ có một tạ lễ khác đối với Văn Tinh cô nương.

Hắn uyển chuyển đưa ra một đề nghị, không hy vọng Quang Minh chi dực này thuốc về Văn Tinh.

Đôi mi thanh tú của Thánh Nữ Điện Hạ khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết kia nổi lên một chút giận dữ:
- Ngươi nghi ngờ quyết định của ta sao?

Trong lòng Doanh Thừa Phong phát lạnh, vội vàng nói:
- Điện hạ thứ lỗi, tại hạ không dám. Chỉ có điều…
Hắn dừng một chút:
- Tại hạ đã thiết kế cho Văn Tinh sứ giả một bộ linh khí đầy đủ, chỉ cần thu thập đủ tài liệu thì lúc nào cũng có thể khai lò. Ở bên trong bộ linh khí này cũng bao gồm Quang Minh chi dực, cho nên…

Đôi mắt của mọi người liền sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Văn Tinh lại mang theo vẻ đố kỵ.

Thánh Nữ Điện Hạ ban bảo vật cho Văn Tinh lại vì suy nghĩ tới tình tỷ muội nên không ai nói thêm điều gì.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại là một rèn đại sư lại muốn vì Văn Tinh tạo ra nguyên một bộ linh khí…. Không, nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn thì chính là chuẩn bị tạo ra nguyên một bộ linh khí cho Văn Tinh.

Nguyên một bộ thánh khí, đó chính là bảo vật rất khó có được.

Đừng nói là một gã cường nhân Tử Kim Cảnh, cho dù là đại đa số tước vị kỵ sĩ trong Thánh giáo cũng khó có khả năng có được nguyên một bộ thánh khí.

Hơn nữa Doanh Thừa Phong cũng không phải là một thợ rèn sư tước vị bình thường, hắn còn là một vị rèn đại sư đứng đầu, là một nhân vật xuất sắc có thể rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí.

Nếu hắn tạo ra thánh khí cho một người nào đó, như vậy thì trong quá trình rèn ít nhiều gì cũng sẽ xuất hiện một hoặc hai Thiên Kỵ.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn về hướng Doanh Thừa Phong và Văn Tinh càng thêm nóng rực.

Thánh Nữ điện hạ nhìn Doanh Thừa Phong thật lâu, dường như là muốn nhìn thấu hắn.

Nửa ngày sau, nàng thản nhiên nói:
- Doanh Thừa Phong, chẳng lẽ Quang Minh chi dực ngươi tạo ra sau tốt hơn so với cái này sao?

Quang Minh chi dực này chính là Thiên Kỵ thánh khí, khí linh ở trong lại từng trải qua mây mù Thiên Kỵ, vậy nên cơ hội thăng tiến sau này sẽ lớn hơn. Nếu Doanh Thừa Phong lại rèn ra một kiện nữa thì chưa chắc có thể vượt qua được vật ấy.

Khẽ mỉm cười, khóe miệng của Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên, lộ ra một tia kiêu ngạo nói:
- Điện hạ yên tâm, nếu tại hạ cự tuyệt thay sứ giả thì tất nhiên là có lựa chọn tốt hơn.

Hai mắt của Thánh Nữ điện hạ sáng ngời, nói:
- Được lắm, quả nhiên là nghé con mới đẻ.
Nàng mỉm cười:
- Đợi ngươi rèn được Quang Minh chi dực tốt hơn thì phải đem tới trao đổi với Văn Tinh.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm mắng, hắn đã đưa ra hứa hẹn như vậy nhưng Thánh Nữ điện hạ vẫn không muốn nhận lấy Quang Minh chi dực.

Nói cách khác, ân tình mà hắn nợ Thánh Nữ điện hạ khó có thể hoàn trả.

Trên mặt của Văn Tinh khẽ phiếm hồng, tuy rằng từ trước đến nay nàng đều lạnh lùng trước mặt người khác, nhưng giờ phút này thần sắc lại có thêm một tia kiều diễm và xấu hổ.

Mà ánh mắt của mọi người rơi vào trên người của nàng, nhìn thấy một màn thẹn thùng khó thấy được liền cảm thấy nao nao.

Sau đó, đại đa số mọi người đều thoải mái trong lòng.

Văn Tinh chính là em gái ruột của Thánh Nữ điện hạ, vẻ đẹp dung mạo tất nhiên là không thể dùng lời nào để nói, Doanh Thừa Phong mê say nàng cũng không phải là chuyện kỳ lạ.

Nhìn thấy trong mắt mọi người có thần sắc quái dị, Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng nói:
- Thánh Nữ điện hạ, không biết ngài còn gì chỉ bảo không?

Nếu là những người khác ở trong này đều ước gì có thể dừng lại thêm một lát, có thể tận lực ở cùng một chỗ với Thánh Nữ điện hạ. Nhưng Doanh Thừa Phong lại có kiêng kị rất sâu với vị nữ nhân này, hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Thánh Nữ đột nhiên mở miệng nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi rất sợ ta sao?

Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, ta không phải sợ ngươi mà là không có quá nhiều vướng mắc với ngươi.

Thế nhưng hắn cũng biết, nếu không có Thánh Nữ điện hạ làm chỗ dựa sau lưng hắn thì hắn căn bản không có cơ hội tiến vào rèn Thánh Điện để tham gia khảo hạch đại sư.

Đây là một phần ân tình, hơn nữa còn là một phần ân tình rất khó có thể hoàn lại.

Chưa nói đến việc hắn không phải một người vong ân phụ nghĩa, cho dù hắn muốn qua cầu rút ván thì Thánh Nữ điện hạ cũng sẽ không để cho hắn sống dễ chịu.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Thánh Nữ điện hạ, sau khi tại hạ đi vào Thánh Vực vẫn được ngài che chở, ân tình này tại hạ vĩnh viễn nhớ kỹ, không dám quên.

Thánh Nữ điện hạ chậm rãi gật đầu một cái, hài lòng nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Tuy rằng Khấu đại sư nhiều lần tỏ ve không hy vọng hắn có quan hệ chặt chẽ với người của điện Thánh Nữ.

Nhưng trước khi ân tình này được hoàn trả hoàn toàn thì Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không gây bất hòa với điện Thánh Nữ. hơn nữa, cho dù hắn trả hết ân tình thì cũng không thể làm như không thấy đối với điện Thánh Nữ.

Thánh Nữ điện hạ giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy, một nữ tì đứng phía sau nàng lập tức cầm một khay ngọc màu đỏ tiến lên.

Ở trong khay ngọc có một chiếc nhẫn nho nhỏ.

Doanh Thừa Phong đưa mắt nhìn qua, lập tức nhận ra đây là một cái nhẫn không gian hiếm thấy.

Đồ trang bị có không gian rất nhiều nhưng đại đa số đều là túi không gian. Mà nhẫn không gian lại là một vật cực kỳ hiếm thấy.

Bởi vì Linh Sư Tử Kim Cảnh có thể chế tạo ra túi không gian nếu có đầy đủ tài liệu. Nhưng muốn rèn ra nhẫn không gian đặc biết thì chỉ có Linh Sư tước vị Rèn mới có thể làm được.

Mặc dù ở phương diện rèn Doanh Thừa Phong vượt xa cảnh giới tu luyện tiêu chuẩn, nhưng có thể là do hắn chưa thăng tiến tước vị cho nên không thể nắm không gian trong tay, trang bị không gian này là linh khí duy nhất hắn không thể rèn được.

- Doanh Thừa Phong, đây là hạ lễ bổn tọa cho việc ngươi thăng tiến thành đại sư, ngươi nhận lấy đi.

Do dự một chút, trong lòng Doanh Thừa Phong thầm than, lúc này đến đây không chỉ không đưa được Quang Minh chi dực ra ngoài mà lại nhận được một phần lễ vật không thể ngờ, thật sự là…. Mất nhiều hơn được (= =)

Thế nhưng đối mặt với hạ lễ của Thánh Nữ điện hạ hắn lại không cách nào từ chối.

Sau khi tạ ơn, Doanh Thừa Phong cầm nhẫn lên, tinh thần ý niệm cẩn thận đảo qua phía trên, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi.

Ở trong nhẫn không gian này có một số lượng lớn tài liệu rèn. Tuy rằng tài liệu bình thường chiếm đa số nhưng cũng có hơn mười loại vật phẩm cực kỳ quý báu.

Đan Lô Khí Linh đã từng chỉ điểm cho hắn rất nhiều nên hắn có thể dễ dàng nhận ra, một ít tài liệu vô cùng quý hiếm, cho dù ở bên trong Thánh Vực cũng khó có thể gặp được.

Nếu Thánh Nữ điện hạ cho một ít linh khí, thậm chí là thánh khí thì hắn cũng sẽ không kinh ngạc như thế, thậm chí còn sẽ cự tuyệt không nhận. Bởi vì hắn có một tự tin rất lớn, chỉ cần mình nổ lại thì thánh khí có cường đại thế nào cũng có thể rèn ra.

Nhưng Thánh Nữ điện hạ lại đưa ra tài liệu trân quý như thế khiến hắn không thể từ chối.

Một người cho dù có tiến xa trên con đường rèn nhưng nếu hai tay trống trơn không có tài liệu trân quý thì cũng sẽ không thể rèn ra được vật gì tốt.

Cái này giống như một đầu bếp cấp quốc gia, ngươi cho hắn một đống nguyên liệu nấu ăn quá hạn, hơn nữa không có gia vị thì cho dù là giết hắn cũng không thể làm ra đầy đủ hương vị.

Thánh Nữ điện hạ mỉm cười gật đầu, hòa ái nói:
- Doanh Thừa Phong, ngày sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ ở rèn Thánh Điện, các linh khí rèn tạo ra xin hãy giao cho điện Thánh Nữ, thế có được không?

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:
- Tại hạ sẽ cố hết sức.

Trên thực tế thì hắn cũng không biết trong Thánh Điện rèn còn nhiệm vị gì nữa. Thế nhưng có Trí Linh và Đan Lô Khí Linh làm hậu chắn thì hắn tự tin có thể thoải mái hoàn thành.

Thánh Nữ điện hạ vô cùng hài lòng đối với câu hỏi của hắn, tiếp tục động viên vài câu liền để Văn Tinh dẫn hắn rời đi.

Văn Tinh giòn giã lên tiếng, vội vàng mang theo Doanh Thừa Phong đi ra ngoài.

Doanh Thừa Phong đi phía sau lưng nàng, cho đến khi cách xa điện Thánh Nữ thì cô gái được chiều chuộng này mới xoay người, sắc mặt đỏ bừng nói:
- Doanh Thừa Phong, vừa rồi ngươi nói hươu nói vượn gì thế hả?

Doanh Thừa Phong run run da đầu, không hiểu hỏi:
- Ta nói bậy bạ gì chứ?

- Ngươi, ngươi vừa rồi sao lại nói đưa ta một bộ linh khí chứ?
Văn Tinh cắn cắn môi, oán hận hỏi.

Doanh Thừa Phong nháy mắt, trong đôi mắt thư thái nói:
- Bởi vì ta nghĩ muốn đưa cho ngươi mà.

Văn Tinh lập tức ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong, một lát sau, trên khuôn mặt của nàng lại nhiễm phiếm hồng.

- Văn tỷ.
Doanh Thừa Phong nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ đưa cho ngươi bộ linh khí này cũng chỉ là tấm lòng nhỏ thôi, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?

Văn Tinh hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên noí:
- Cũng được, coi như là trả thù lao ta chạy trước chạy sau cho ngươi vậy.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế.

Hai người nhìn nhau cười, hết thảy đều không cần nói gì nữa.

Ngẩng đầu nhìn về phương xa, Văn Tinh đột nhiên nói:
- Thừa Phong, đi dạo phố với ta đi.

- Đi dạo phố sao?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, không tự chủ được hỏi lại.

- Đúng vậy.
Văn Tinh kinh ngạc nói:
- Sao thế

- Không có gì, từ trước đến giờ chưa từng đi dạo phố…
Doanh Thừa Phong cười cười một tiếng, sờ sờ vào nhẫn không gian vừa mới mang vào.

Nhưng tròng mắt của hắn lại khẽ chuyển, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.

Mình đi vào Thánh Vực cũng hơn mấy tháng rồi nhưng vẫn không biết trong Quang Minh thánh giáo lưu thông loại tiền gì.

Hắn không nghĩ tiền ở Linh Vực lại có thể sử dụng được ở nơi này.

Nếu Văn Tinh nhìn trúng thứ gì trên đường chẳng lẽ lại để tiểu mỹ nhân tự lấy tiền của mình ra mua sao, nếu thế thì đại nam nhân như hắn cũng quá là kém.

Suy nghĩ muốn hỏi nhưng khi nhìn thấy Văn Tinh hứng trí bừng bừng thì hắn lại không thể không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi được.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó đành tùy cơ ứng biến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.