"Chức Nữ" Bị hãm Hại

Chương 11




Tầng tầng đền đài phủ sắc đỏ, một người thiếu niên tiêu sái dạo bước, bên cầu nước chảy êm đềm, tất cả như một bước tranh tuyệt đẹp.

Biện Kinh – thủ đô của Đại Lương vương triều, cực kì tráng lệ, một vẻ đẹp cổ điển làm cho Tô Tinh, người đã quá quen với những thành thị hiện đại, khi nhìn đến đã bị rung động sâu sắc.

Nơi nơi đều là quỳnh lâu điện ngọc, đình các khuyết thất, ở phía trên Đăng Phong Chu quan sát xuống chỉ thấy liễu xanh mọc đầy hai bên tường, sương khói bồng bềnh, kim bích lưu ly hoàng cung tựa như một con cự long đang ngủ say, khí thế cuồn cuộn, không hổ là đệ nhất vương triều của Lương Sơn đại lục.

Mà khi nói đến đương kim thiên tử Lương Huy Tông cũng là một truyền kỳ nhân vật, mẫu hậu của ông là một trắc phi. Lương Huy Tông sinh ra ở giai đoạn nội cung minh tranh ám đấu giành quyền lực. Ông vừa được sinh ra đã gặp ám sát, mẫu thân liều chết bảo vệ, cuối cùng Lương Huy Tông được một người cung nữ cứu thoát ra khỏi hoàng cung. Sau đó, vì cơ duyên xảo hợp mà bái vào Chân Tiên điện, trở thành một tinh giả tu sĩ siêu phàm thoát tục.

Sau năm mười tám tuổi, biết được thân phận mình, hắn không để ý đến sự khuyên can của sư môn, một mình tiến vào vòng tranh đoạt hoàng quyền.

Trận chiến ấy có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim. Lúc bấy giờ, phía sau lưng thái tử có không ít tông phái duy trì, có cả những tinh giả đứng đằng sau, mà Lương Huy Tông chỉ dựa vào Bảy mươi hai hư không thiên ngoại phi tiên kiếm pháp huyết tẩy cả Biện Kinh, nghe nói lúc ấy ở Hộ Thành Long Hà chỉ có màu đỏ của máu, bảy mươi ngày sau mới trong xanh trở lại, từ đó về sau, thiên hạ thuần phục.

Ở Lương Sơn đại lục có một luật lệ bất thành văn, đó là tông môn tuyệt không nhúng tay vào việc thế tục, thế nhưng thân phận của Lương Huy Tông có đặc thù, sau lưng lại là Chân Tiên điện, nên các tông môn khác thấy vậy đều chỉ có mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Chân Tiên điện là môn phái phương nào?

Các tinh giả có một câu vè thế này.

"Nhất thanh song điện tam cung tứ kiếm tông, ngũ hồ lục hải thất sơn bát phương tòng, cửu tiên Thương Long!"

Ý tứ là nói đến mười đại môn phái có thể kinh sợ Thương Long cửu tiêu, bốn phương phục tùng, mà Chân Tiên điện chính là một trong song điện. Vốn đại tông môn không cho phép tiến nhập vào hoàng tộc, nhưng Lương Huy Tông là cái ngoại lệ, mà hắn đích thực là một thiên tài luyện võ. Sau này, trong môn phái nhắc đến hắn chỉ có thể cảm khái một tiếng: Số mệnh.

Mà vì vậy, thế lực Chân Tiên điện cũng nghiễm nhiên vượt qua cả Nhất thanh, Thanh Hư Đạo.

Tuy rằng Lương Huy Tông dùng máu tươi để lên ngôi khiến cho vô số người oán hận bất mãn, nhưng nhờ có sự trị vì của hắn mà đất nước ngày càng phát triển mạnh hơn, lương tướng danh thần, khai cương mãnh tướng xuất hiện lớp lớp. Mười năm chinh chiến, mười năm trị thế, hai mươi năm sau, Đại Lương vương triều cũng là võ công cường thịnh, mở ra văn phong, văn đàn đại gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cẩm tú văn vẻ đúng là so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Theo sau đó, Lương Huy Tông lại cổ vũ tất cả các thế gia gia nhập môn phái, trước kia vì lo lắng các thế lực của tinh giả trong gia tộc lớn mạnh nên Lương Thái Tông từng hạ Tru di cửu tộc tử lệnh, làm cho vô số người tài buộc phải nuốt hận.

Đây đúng là điều kiện để mượn sức của các giai tầng khác nhau.

Mặt khác, tông phái cũng tuyển nhận hoàng tộc, quý tộc, sĩ tộc đệ tử nối liền không dứt.

Vì thế, ở Biện Kinh ít nhất có bóng dáng của trăm cái tông môn. Thấy vậy, Lương Huy Tông riêng ở trong thành đã tu kiến thành một cái nội thành dành cho tinh giả.

Tô Tinh vẫn cưỡi trên Đăng Phong Chu tiến đến ngoại thành đế tránh dẫn đến việc mọi người chú ý, Lâm Anh Mi cùng Ngô Tâm Giải cũng tiến vào tinh thai. Biện Kinh dù sao cũng là thủ đô của Đại Lương vương triều, tông môn vô số, quả thực có thể coi là long đàm hổ huyệt.

"Lương Huy Tông cư nhiên có thể lợi hại như vậy, hắn nhất định sẽ không bỏ qua việc nắm giữ một số tinh tướng?" Tô Tinh nhớ tới Cung Thải Vi, phụ thân của nàng cũng không phải là một vị phong vũ thân vương đó sao.

Ngô Tâm Giải từng tới Biện Kinh, đối với nhiều chuyện xưa thì Thiên Cơ Tinh so với người khác còn hiểu biết nhiều hơn. "Đúng vậy, hơn nữa còn hơn xa những gì công tử có thể đoán được."

"Hả, nó như thế nào?"

"Hoàng thất của Đại Lương vương triều có ít nhất là ba vị hàng tinh giả."

"A, ba người?" Tô Tinh bị dọa không nhẹ.

"Đúng vậy, ít nhất là ba người." Ngô Tâm Giải nói: "Lương Huy Tông sinh được chín nam sáu nữ, người lớn nhất năm nay đã mười bảy tuổi. Có năm tên xem như đủ tư cách để thành người thừa kế. Mà phương pháp Lương Huy Tông tuyển định ngôi vị người thừa kế, công tử, ngươi đoán là phương pháp gì?"

"Đấu tinh?" Tô Tinh sửng sốt, trả lời một câu.

"Đúng vậy, chính là đấu tinh."

"Đó không phải là nội đấu sao?" Lâm Anh Mi nói, đối với đại đa số môn phái mà nói thì bình thường chỉ biết bồi dưỡng cho một hàng tinh giả mà thôi, nguyên nhân rất đơn giản, đấu tinh cuối cùng chỉ có thể có một hàng tinh giả chiến thắng mà thôi.

Năm người thừa kế nếu đều trở thành hàng tinh giả, vậy kết quả tốt nhất có thể chính là bốn chết một sống, mà còn có thể là chết hết. Tôn Tinh thầm nghĩ Lương Huy Tông thật đúng là thiết huyết vô tình, đây không phải là trơ mắt nhìn chính con mình đi chịu chết sao? Thế nhưng, ngẫm nghĩ lại, dựa vào tài lực hùng hậu của Đại Lương vương triều thì Lương thị hoàng tộc thật có cơ hội trở thành người thắng sau cùng.

"Công tử, ở trong Lương thị hoàng tộc, có hai người chúng ta phải đề phòng!" Ngô Tâm Giải thận trọng nói.

"Là ai?"

"Đương kim Đại Lương vương triều Lăng Yên công chúa và thái tử Triệu Hằng, theo như ta biết, hai người này đều có những tinh tướng rất giỏi."

Tô Tinh gật đầu tiếp nhận, có thể trở thành tinh thiếu nữ của hoàng tộc, cho dù có kém thì cũng không nhiều.

Tiến vào Biện Kinh, Tô Tinh tìm được một khách điếm tên là Phúc Vận, hắn liền mướn một gian đại phòng khách, tiếp theo liền nhanh chóng hướng phường thị chạy đi, đã không còn nhiều thời gian để hắn có thể tìm hiểu kỹ Biện Kinh.

Ngay khi Tô Tinh đi đến phường thị, thì ở một góc của bắc bộ hoàng thành, trong một tòa phủ đệ hùng vĩ, một người trẻ tuổi mặc thanh sam đang đứng ở phía nội đình, hai tay để sau lưng, có vẻ đang thưởng thức kỳ hoa dị thảo của tòa phủ đệ.

Một nữ tử xinh đẹp đứng cách đó không xa, quần lụa mỏng phiêu phiêu trong gió, hiện lên một dáng người tinh xảo đặc sắc. Trên ngực có một cái áo khoác che đi phần da trắng nõn. Mắt phượng mày ngài, mái tóc dài màu đen được một cây trâm hình hoa màu đỏ giữ lại, làn tóc đen bồng bềnh như mây.

Phấn trang điểm hơi nhạt, đôi mi thanh tú như liễu rũ, ở giữa điểm nhẹ màu son, kiều mị động lòng người. Bàn tay mềm mại cầm một cây hồng phiến, tràn đầy tinh huyết. Cô gái thoạt trông có vẻ biếng nhác không chút che dấu, cử chỉ nhẹ nhàng khoan thai.

Đột nhiên, đôi mắt của cô gái bỗng chuyển về hướng lối vào của hoa viên, hai mắt đầy cảnh giác nhưng cũng hết sức tà mị.

Mà ngay lúc đó, tại nơi không xa lối vào của hoa viên chợt vọng lại, tiếp theo đó, một lão nhân mặc ô quan cẩm bào xuất hiện tại lối vào. Lão ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy đôi xà nhãn của cô gai đang nhìn chằm chằm, không khỏi giật mình một cái, cả kinh trong lòng.

Cô gái nở một nụ cười yêu mị đến cực điểm.

Thanh niên kia đồng thời đảo mục quang về phía lão, thản nhiên nói: "Vân trưởng lão, Biện Kinh hiện tại như thế nào?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Bẩm điện ha, nghe nói có Côn Ngô Sa nên có không ít tinh giả đã đến đây." Vân trưởng lão cười gượng hai tiếng, rồi bước gần lại. Tu vi hắn tốt xấu gì cũng đã tới tinh hà kì, so với người thanh niên chỉ mới có tu vi tinh vân trung kỳ này hơn rất nhiều lần, thế nhưng, lão đối với người thanh niên vẫn tỏ thái độ cung kính bời vì hắn chính là thái tử Triệu Hằng của Đại Lương vương triều.

"Có hàng tinh giả mắc câu không?" Triệu Hằng cười nói.

"Các hàng tinh giả cũng rất cẩn thận, không hề phát hiện được, nhưng thật ra có một gã tinh hải kì tu sĩ bị thu hút đến." Vân trưởng lão cúi đầu nói.

"Tinh hải tu sĩ, hừ, hoàng tỷ của ta chẳng lẽ chưa trở về sao?" Triệu Hằng cười lạnh.

"Lăng Yên công chúa nghe nói có xuất hiện ở U Châu."

"Thực thất vọng, bản cung đã lâu không cùng tỷ tỷ đánh một trận rồi, bản cung còn muốn biết Tam Tinh Thiên Vũ có thể hay không trảm lạc được Nữ Lương Sơn ngũ hổ tướng!" Cô gái lạnh lùng nói.

Triệu Hằng cùng lão già đều quay lại nhìn cô gái một cái, đầu xuất hiện biểu tình bất đồng.

"Có một việc ta cần nói cho điện ha." Lão già bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

"Sự tình gì?"

"Anh Tiên quận chúa đã tự tiện ly khai Thiên Băng Thánh Cung..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.