Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 11




Đôi Uyên Ương Mới Cưới

“Duật, mặt con bị sao thế?”

Ngày thứ ba sau đám cưới, tôi và Khang Duật đi gặp mẹ chồng, vừa nhìn, bà đã để ý ngay đến má trái bị sưng đỏ của anh, cực kì xót xa.

Tôi dám chắc rằng trước giờ bà chưa từng đánh Khang Duật, theo bản năng, liền lùi lại núp sau lưng anh.

Bởi vì tôi chính là thủ phạm.

“Mẹ, không sao đâu, buổi tôi con bị muỗi chích, đang mơ ngủ nên tự đập một cái!”

“Muỗi?” – Mẹ chồng tôi vô cùng ngạc nhiên – “Bây giờ đang là mùa đông, muỗi ở đâu ra!”

Tôi hồi hộp đứng sau nắm lấy gấu áo Khang Duật.

Khang Duật bình tĩnh trả lời – “Tại mẹ không biết thôi, bây giờ muỗi tiến hóa hết rồi, nhất là muỗi Thượng Hải, bốn mùa đều có, mùa đông càng nhiều!”

Muỗi? Muỗi Thượng Hải á?

Tôi đổ mồ hôi như mưa.

“Có đau không con, đập muỗi thôi mà sao mạnh tay quá vậy, để mẹ xem nào, sưng vù lên cả rồi đây này?” – Mẹ chồng tôi vừa lẩm bẩm vừa vỗ về thổi nhẹ lên má Khang Duật.

“Không sao đâu mẹ, con da dày thịt béo, ngày mai là hết thôi!” – Khang Duật an ủi bà.

Tiếp theo, anh lôi tôi từ đằng sau bước ra – “Miểu Miểu, gọi mẹ đi!”

Tôi đỏ mặt, ngoan ngoãn gọi – “Mẹ!”

Mẹ chồng tôi mừng rỡ, ngay lập tức, quăng gương mặt sưng vù của Khang Duật qua một bên, kéo tay tôi ân cần hỏi han.

Khang Duật đã nói cho tôi biết, ở Đông Bắc, con dâu sau khi cưới phải kính trà cho mẹ. Tuy rằng là tục lệ xưa cũ nhưng cũng là thể hiện ý hiền thảo. Đến khi anh đưa mẹ về nhà, tôi vội vàng vào bếp pha trà.

“Mẹ ơi, uống trà đi!” – Tôi cung kính dâng li trà lên.

Mẹ chồng tôi càng thêm hoan hỉ, trước mặt Khang Duật, khen anh tinh mắt, biết chọn vợ.

Tôi đến là xấu hổ.

“Mẹ, hôm qua đi chơi vui không?” – Khang Duật buông hành lí xuống, ngồi vào bên cạnh mẹ.

Không thể để bà ở lại nhà vì đêm tân hôn chúng tôi ở khách sạn, nhà lại quá lớn, bố mẹ tôi lại phải đi làm, không thể tiếp bà, đành để bà ở lại khách sạn cùng mấy người bạn Đông Bắc, thứ nhất là vừa tiện, vừa vui, mà cũng có người chăm sóc.

Hôm nay là ngày đón bà về, tôi phải chăm sóc mẹ chồng thật tốt mới được.

“Vui lắm, ông bà thông gia đưa bọn mẹ và bác Trương đi rất nhiều nơi. Mà sao Thượng Hải càng lúc càng không giống trước vậy, giống nước ngoài ghê cơ, nào là nhà cao 88 tầng đến nỗi cổ mẹ mỏi nhừ. Còn cái tháp gì gì nữa, gọi là gì con nhỉ, cái ống có ba có quả cầu đâm vào ấy.

Tôi phì cười, chắc bà muốn nói đến cao ốc Kim Mậu và tháp Đông Phương Minh Châu ấy mà.

Cũng khó trách, cả nửa đời người bà đều ở Phủ Thuận, nghe Khang Duật từng kể, ngày trước bà ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng anh, đã từng ở Thượng Hải một thời gian, mà đó cũng là chuyện hai mươi năm trước, sau khi Khang Duật thành tài rồi cũng không tới đây lần nào. Cứ thế mà cùng các bác ở Đông Bắc nhảy múa ương ca, nghe ca nhị nhân chuyển, ngày cứ thế mà trôi.

“Có điều, thời tiết hôm nay… cũng chẳng khá lên chút nào!” – Vẻ mặt đau đớn, bà xoa đầu gối mình – “Chịu không nổi mất rồi, con nói xem sao mùa đông ở thành phố phía nam mà lại lạnh thế chứ. Mẹ thấy tuy nhiệt độ không thấp bằng Phủ Thuận mình, nhưng là cái lạnh thấu xương cốt, lạnh đến nỗi chân mẹ vừa tê vừa buốt, lại còn đau nhức.”

Khang Duật vội vàng quỳ xuống, cẩn thận bóp đầu gối của mẹ – “Các đốt ngón tay của mẹ có đau không?”

“Không đau, được sưởi ấm là tốt ngay!” – Mẹ chồng tôi vỗ nhè nhẹ lên tay Khang Duật, – “Con đừng lo, xương cốt mẹ vẫn còn khỏe lắm!”

Tôi muốn ngồi trò chuyện với mẹ chồng, thế nhưng lại chưa mở điều hòa, liền vội vã đi tìm điều khiển rồi bật lên. Thượng Hải không giống phương Bắc, không có hệ thống sưởi ấm. Không như miền Bắc ngày tuy lạnh, ngoài phòng tuy lạnh nhưng trong phòng lúc nào cũng ấm áp. Còn Thượng Hải trong ngoài phòng đều như nhau, không mở máy điều hòa sẽ rất lạnh, hơn nữa ở mùa đông Thượng Hải thường mưa, vừa lạnh vừa rét, thấu tận xương cốt.

“Miểu Miểu, em đi pha một bồn nước ấm để mẹ ngâm chân đi!” – Khang Duật gọi.

“Vâng!” – Tôi đáp, vội vàng chạy vào nhà tắm.

Tôi bưng nước nóng đi ra, đặt trước mẹ chồng. Khang Duật xăn tay áo, cởi giày cho mẹ, để bà ngâm chân, tôi cũng không thể đứng nhìn không, vội vàng quỳ xuống bóp chân cho bà.

Bà vội cản – “Con dâu, con đứng lên đi, việc này để Duật làm là đủ rồi. Duật, con mau nói vợ con đứng dậy đi!”

“Mẹ, không phải mẹ khen con biết chọn vợ sao, mẹ cứ để con dâu chăm sóc tốt cho mình đi!” – Nói xong, anh cảm động nhìn tôi.

Tôi lại thêm ngượng ngùng.

Ngâm chân xong, máy điều hòa cũng chạy được một lúc, trong phòng cũng ấm áp, mẹ chồng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Tôi nhìn đồng hồ, cũng sắp trưa, lại nghĩ trong nhà đâu còn thức ăn, có lẽ đành ra ngoài vậy.

Tôi lôi Khang vào bếp – “Anh có muốn em đi chợ rồi về nhà nấu không?”

“Không, ra ngoài ăn thôi! Em đừng gấp làm gì, nhìn em kia, vành mắt cũng thâm quầng hết cả!” – Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve hốc mắt tôi.

Tôi gạt phắt tay anh ra – “Tại ai hả?”

“Còn giận à? Tối hôm qua anh đã bồi thường rồi mà, hôm qua em đã rất high còn gì!!”

High!?

Tôi quýnh lên, đỏ mặt quơ lấy khăn quất anh – “Đừng có nói lung tung!!”

Đêm tân hôn anh làm tôi khổ muốn chết, nhưng buổi tối hôm sau thì quả thật… bảo anh nhanh thì liền nhanh, bảo chậm liền nghe lời. Tôi che lấy gò má đỏ ứng, quả thật tối qua tôi rất high!

Sau đó nghĩ đến khuôn mặt anh, đau lòng xoa nhẹ – “Còn đau không anh?”

Tôi cũng mạnh tay quá!

Khang Duật cười hềnh hệch – “Không sao, em high là được rồi!”

Tiếp tục dùng giẻ lau quất – “Còn dám nói, dám nói này, anh có biết xấu hổ không hả!”

Anh chạy lòng vòng khắp nơi trong phòng bếp, tôi cũng đuổi theo, lúc này, mẹ chồng tôi đi vào thấy bộ dạng dở hơi của hai đứa, ho khan một tiếng – “Khụ khụ, Duật, trưa nay chúng ta ăn gì thế con?”

Tôi giấu vội cái giẻ trong tay, đứng thẳng người, không dám nhìn thẳng vào mặt bà.

Khang Duật như vừa được cho ăn mật liền trả lời – “Ra ngoài ăn đi, con đưa mẹ đi ăn đồ Tây nhé!”

***

Buổi tối, sau khi trò chuyện trên trời dưới đất với mẹ chồng, bà thích ngủ sớm, không lâu sau liền thiếp đi. Tôi và Khang Duật cùng trở về phòng ngủ. Anh đúng là ăn ngon quen thói, y chang cái thời hôn hít ngày xưa, hăng hái như động cơ, chẳng biết mệt là gì.

Tôi đau khổ thầm nghĩ, trước khi kết hôn thì nhất quyết không cần, cưới xong thì nhất quyết phải làm.

Gã đàn ông này, có thể vừa làm người ta khó chịu, vừa làm người ta vui sướng, thật là đáng ghét.

Tôi lại xuất hồn nữa rồi, khổ không nói nên lời.

Cứ dày vò liên tiếp nhiều ngày, tôi quả thật không chịu nổi, đạp anh một phát lăn xuống giường – “Cho dù có là máy thì anh cũng phải để cho nó nghỉ một hai ngày chứ, nào có thể hành hạ nhau liên tục thế được!”

Khang Duật nghe xong, cúi gằm mặt, ôm gối, lủi thủi đi về phòng khách.

Tôi vô cùng ngạc nhiên hỏi anh – “Anh đi đâu thế?”

Anh hờn tủi đáp – “Ngủ sô pha!”

“Sao thế?” – Không có thể chịu được hai ngày à, chẳng phải anh là người rất kiên nhẫn sao?

Anh nhìn tôi oán trách – “Miểu Miểu, cưỡng hiếp trong hôn nhân, phạt tù ít nhất ba năm!”

Tôi không còn gì để hỏi ông trời nữa rồi…

***

Vài ngày sau, mẹ chồng tôi không nán lại thêm được nữa, một là do văn hóa khác biệt, hai là thói quen ăn uống. Đối với khoản ăn uống này, bà không thể chịu đựng được, người Thượng Hải nấu món gì đều cho đường vào, cho dù là rau xào cũng thêm tí đường vào trong, đó chưa kể món mặn. Người miền Bắc thì thích món ăn chế biến từ bột mì, nào sủi cảo, bánh ngô, bánh bao, mì… trong khi Thượng Hải lại ăn cơm là chính, tuy tôi đã cố hết sức để nấu những món hợp khẩu vị nhưng bà vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái, vội vã trở về Phủ Thuận.

Tôi và Khang Duật đành chịu, không thể làm gì hơn là mua vé xe lửa cho bà. Mẹ chồng tôi không thích đi bằng máy bay, nhất quyết đòi về bằng tàu lửa. Dù sao cũng có các bác Trương trở về chung với bà, trên xe lửa cũng không buồn chán, hết đánh bài rồi lại tán dóc, hai mươi mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Trước khi đi, bà bảo muốn đi thăm người em trai, cũng là người cậu đang buôn bán ở Thượng Hải. Khang Duật nghe xong mặt đen thui, sao có thể không sa sầm được. Hồi anh còn đi học, phải chịu bao nhiêu sự ghét bỏ của gia đình nhà cậu, đừng nói là nhìn mặt, đến lễ cưới của chúng tôi anh cũng chả thông báo một lời. Cái tính của anh tôi còn lạ gì, hận thù gì đều nhớ kĩ.

Mẹ chồng tôi biết không khuyên được anh, cũng bỏ dự định ấy, cùng bác Trương mua chút đặc sản, cực kì vui vẻ về nhà.

Trước khi lên xe lửa, bà dặn đi dặn lại về tuần trăng mật của hai đứa tôi, nào là phải cẩn thận sức khỏe, đừng ăn chơi sa đà, còn nói thêm – “Nơi nào không đi, lại đi ngó xác chết! Thật là xui xẻo.”

Tôi thật khâm phục cách nói của mẹ chồng mình, ý bà là xác ướp, vì tôi và Khang Duật muốn đi Ai Cập hưởng tuần trăng mật.

Khang Duật bảo bà hãy yên tâm, bà an lòng nhưng cũng lải nhải thêm vài câu, thi thoảng lúc có ý lúc vô tình nhìn về phía tôi, sau đó tiếp tục nói với Khang Duật – “Nếu con dâu mẹ có tin tức gì, con phải báo cho mẹ biết liền đấy, mẹ sẽ mua xe lửa quay lại đây ngay lập tức!”

Tin tức? Tôi thắc mắc, tin tức gì mới được?

Ấy thế mà Khang Duật gật mạnh đầu, càng khiến tôi thêm mơ mơ hồ hồ.

Đến khi tiễn bà đi rồi, tôi hỏi – “Duật, mẹ và anh nói ‘tin tức’ là ý gì vậy?

Khang Duật xoay vô lăng, rút một bàn tay ra, xoa nhẹ lên bụng tôi – “Miểu Miểu, cày cấy lúc nào cũng trông đến thời thu hoạch, em đừng để anh trắng tay!”

Tôi thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra, mặt ửng đỏ lập tức.

Tôi chính là kiểu người như thế, khi xấu hổ thì sẽ vội vội vàng vàng, quýnh quáng cả lên, nói mà không nghĩ.

“Vậy… chúng ta… có phải… cần… cố gắng hết sức!!”

Con mắt Khang Duật sáng trưng như đèn pha, khen ngợi – “Miểu Miểu, ý kiến này rất hay, em ngồi yên nhé, anh tăng tốc đây!”

“Sao anh lái nhanh thế?” – Trong nhà đâu có việc gì phải làm.

“Không phải em nói rồi sao, về nhà ta cùng cố gắng hết sức!!” – Anh trả lời như thể tôi là đứa biết rõ mà còn cố hỏi, nhưng vẻ mặt vô cùng phấn khởi.

“…”

Thế là cuối cùng anh cũng tìm được lí do để ‘làm khổ’ thân tôi rồi.

***

Chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật của tôi và Khang Duật được định vào ngày 19 tháng 11, đích đến là Ai Cập, cũng không theo đoàn tour nào, du lịch tự túc. Vì theo ý Khang Duật, đi du lịch theo đoàn rất mất tự do, cũng không thể tự sắp xếp thời gian cho bản thân. Nếu buổi tối mà quá nồng nhiệt, sáng mai còn phải dậy sớm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có thì chẳng có ý nghĩa gì, không bằng cứ đi tự túc, muốn làm gì cũng được.

Tôi thấy rõ ràng mục đích du lịch của anh vì cái khoản ‘nồng nhiệt’ ấy thì có.

Có điều, tuần trăng mật chẳng phải cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao.

May mắn nhất là khoản chi phí lớn nhất trong chuyến đi – chính là vé máy bay khứ hồi của chúng tôi đã được miễn. Nhờ vào phúc lợi của hãng hàng không LTU của Đức dành cho phi công; phi công và người nhà mỗi năm có thể có hai tấm vé máy bay hạng nhất không giới hạn điểm đến, cho dù quá hai lần, cũng có thể mua lại trong nội bộ với giá thấp nhất.

Thật đúng là vui đến mức ngủ mơ mà vẫn cười được.

Sớm biết thế tôi cũng trở thành phi công, tiền lương cao, phúc lợi tốt, còn có đi khắp thế giới mà không tốn tiền, thật là sướng quá đi. Nhưng ngẫm lại, tôi chỉ có khả năng ngồi máy bay mà thôi.

Nói về việc đi Ai cập, thời sơ trung của tôi, có bộ truyện tranh “Nữ Hoàng Ai Cập” (dịch theo tựa xuất bản ở Việt Nam) rắc rối đến độ bây giờ cũng chưa có kết thúc, cũng có nhiều tin đồn bảo rằng tác giả đã đi bán muối (thật ra không phải, chỉ là tác giả đã quá già thôi), nhưng thôi thì đành kệ vậy, dù sao bây giờ tôi cũng có ‘Thám tử lừng danh Conan’ bù đắp phần nào, có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi!

Nhưng nói tới Ramses đệ nhị của bộ truyện ‘Dòng sông huyền bí’, là khiến tôi khao khát chắp cánh bay đến, âu yếm vuốt ve tượng của anh ấy.

Đương nhiên tôi không thể để Khang Duật biết chuyện này, bằng không có đánh chết, anh cũng không cho tôi tới Ai Cập hưởng tuần trăng mật đâu.

Đầu tiên tôi và Khang Duật quá cảnh ở Qatar, thủ đô Doha, sau đó mới tiếp tục bay tới Cario. Nhưng do chuyến bay tới Cairo bị chậm giờ, nên chúng tôi xuất cảnh, đi du lịch thăm thú một vòng Doha. Ra nước ngoài, tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ của Khang Duật trở thành một ưu thế rất nổi trội, tôi cũng yên tâm không lo có chuyện ông nói gà bà nói vịt xảy ra.

Khi máy bay đáp xuống Cario, tôi và Khang Duật đi thẳng đến khách sạn đã đặt trước – Sondsta Cairo Hotel & Casino, nằm trong khu Heliopolis, chỉ cần mười phút đồng hồ là có thể đến sân bay và các nơi khác trong nội thành Cairo, bao gồm cả Kim Tự Tháp, khu chợ Khan el-Khalili, và tòa lâu đài Citadel. Khách sạn năm sao này quả thật rất phù hợp để hành khách nghỉ ngơi, tiện nghi đầy đủ, tôi có thể mặt dày lên mạng khoe khoang với Diễm Diễm và đám chị em một chút.

Khu Giza nằm cách 10km về phía Tây Nam Cairo, có ba toàn kim tự tháp rất lớn, theo thứ tự lần lượt là các kim tự tháp Khufu, Khafre và Menkare, còn có tên chung thông thường là Kim Tự Tháp Giza (the Great Pyramids). Trong đó kim tự tháp Khufu nổi tiếng nhất, đương nhiên cũng chính là điểm đến đầu tiên của chúng tôi.

Nhiệt độ trung bình tháng mười một của Ai Cập là 23,1 độ, không nóng mà rất dễ chịu, nhưng nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất cao, buổi tối chỉ có 12 độ mà thôi. Có điều ánh nắng ban ngày vẫn rất đáng sợ, tôi không phơi thì thôi, ra nắng một hai giờ thôi thì da dẻ đỏ ngay, sau đó hơi ngứa, tối về khách sạn tắm thôi cũng bị tróc da.

Tôi rất sợ hãi – “Tàn phá nhan sắc, tàn phá nhan sắc quá đi!!”

Kết quả lại bị Khang Duật đưa vào tròng – “Đừng sợ, liếm vài cái là được hà!”

“Liếm?”

Khang Duật gật đầu, nghiêm túc trả lời – “Người xưa có nói đấy, nước bọt có khả năng khử trùng!”

Có lí lắm!

Nhưng ai liếm được thì liếm, chứ lưỡi tôi có dài thế đâu.

Đang suy nghĩ làm cách nào, anh hưng phấn ôm tôi trên giường – “Để anh tới giúp em!”

Ban đầu anh rất là nghiêm túc, chỉ liếm những nơi tôi bị tróc da mà thôi, nhưng sau đó bắt đầu kích động lên – “Miểu Miểu, liếm toàn thân em nhé, phòng trước cũng tốt mà!”

Nói xong, anh liền đè tôi ra, hai đứa ngã lăn ra giường.

Liếm + lăn = lăn qua lăn lại!

Đến ngày thứ hai và cả ngày thứ ba, tôi cũng không thể bò nổi xuống giường…

***

Nếu đã tới Ai Cập, đương nhiên tôi phải mua thật nhiều đặc sản mang về, tránh bị đám chị em kia ‘hội đồng’. Ai Cập nổi tiếng nhất là tranh bằng giấy cói và tinh dầu, vì thế tôi lôi Khang Duật đến cửa hàng tranh giấy cói và tiệm tinh dầu.

Cái tinh túy của tranh giấy cói không nằm ở phần tranh vẽ mà là chất liệu giấy. Bởi vì bình thường dùng giấy làm từ bột giấy vẽ tranh thì màu sắc sẽ không đạt đến độ lí tưởng, chỉ có từ giấy cói mới có thể tái hiện một nền văn minh của Ai Cập cổ đại một cách sâu sắc. Tôi quả thật rất say mê hình ảnh trong bức tranh này, ném Khang Duật sang một bên.

Đến khi nhìn thấy những chai tinh dầu trong như nước, nặng như dầu, quý như báu vật, màu sắc cũng như mùi hương đều hết sức tinh tế, lại được điều chế từ thiên nhiên, tôi liền phấn khích như điên. Cuối cùng lúc nhìn thấy những bệ đỡ, bình cổ lọ hoặc bình eo bằng thủy tinh, hình dáng khác nhau có dát vàng quanh miệng, đựng tinh dầu chiết xuất từ hoa Ả Rập(1), ngay cả Khang Duật là ai tôi cũng chẳng nhớ rõ.

“Duật, anh nói với ông chủ giúp em, em muốn mua hết đống này, kêu ông ta bớt chút đỉnh đi!” – Tôi hai tay ôm một đống chai lọ lớn nhỏ, bỏ xuống quầy hàng trống không, kéo Khang Duật đang đứng bên cạnh để anh có thể dùng vốn tiếng Anh của mình mặc cả với chủ tiệm.

Thế nhưng Khang Duật đáng ghét lại bày ra vẻ mặt – “Who are you?”

“Hả?” – Tôi ngu mặt.

***

Tôi và Khang Duật ngây người ở Cairo mười ngày, trong đó năm ngày rưỡi lăn qua lăn lại, còn bốn ngày rưỡi còn lại chúng tôi đi chơi khắp nơi. Khi ở viện bảo tàng của Ai Cập là lúc lưu luyến nhất, sau đó tiếp tục ngồi xe lửa đêm đến Luxor, định du lịch ven bờ tây sông Nile.

Đứng sừng sững ở thung lũng các vị vua bên bờ tây sông Nile là hai bức tượng Colossi của Memnon, nghe nói vào lúc bình minh và hoàng hôn sẽ phát ra những tiếng nỉ non, được gọi là hai pho tượng ‘biết khóc’, thật vô cùng tráng lệ và hùng vĩ. Có điều nhờ vào bài học ‘who are you?’, tôi không dám quá khích, toàn bộ hành trình đều rất quan tâm tới Khang Duật. Nhưng khi đến thung lũng các vị vua, lăng Hatshepsut, đền Luxor, thần miếu Karmak, tôi không thể nào tập trung sự chú ý vào một mình anh được.

Kết quả, tôi bị lạc.

Đây cũng không phải điều đáng sợ nhất. Sau khi tôi bị lạc, phát hiện đằng sau mình có một gã trai người Ai Cập. Tôi đi đến đâu, gã theo tới đó, không thể nào trốn thoát được, trong bụng còn cho rằng gã muốn giật tiền, hoặc cướp sắc chăng?

Cướp sắc, thôi thì tôi cũng tự biết thân biết phận.

Giật tiền, tôi hay mơ màng nên toàn bộ tiền để giao cho Khang Duật giữ rồi.

Vì thế đành dùng chút vốn tiếng Anh còm cõi hỏi gã – “Sao anh lại đi theo tôi?”

Gã dùng tiếng Anh đặc sệt giọng Ai Cập trả lời – “Tôi muốn cầu hôn em!”

Tôi kinh ngạc, khi trước từng nghe rằng, tỉ lệ gái trai ở Ai Cập mất cân bằng lắm, rất nhiều đàn ông không thể lấy được vợ, vì thế khi có phụ nữ nước ngoài, đặc biệt phụ nữ phương Đông đi du lịch một mình thì liền chạy theo.

Đúng là ‘chạy’! Gặp được người rồi thì chả ‘theo’ nữa mà trực tiếp cầu hôn luôn.

“Tôi đã kết hôn!” – Tôi trả lời.

“Không sao, có thể li hôn. Tôi bằng lòng dùng 50 con gà, 50 con vịt, 10 con lạc đà làm sính lễ, mong em có thể kết hôn với tôi!!”

Chưa từng gặp qua kiểu cầu hôn thế này, ép người ta li dị sao?

Thấy tôi không có phản ứng, gã còn nói thêm – “Nếu như em sợ không đủ, tôi có thể thêm 50 con gà, 50 con vịt và 10 con lạc đà nữa, chỉ có thể thêm vậy thôi!”

Thì ra, tôi chỉ có giá trị bằng 100 con gà, 100 con vịt và 20 con lạc đà thôi sao.

Sau ót tôi toàn vạch đen.

Chạy, chạy mau.

Gã thấy tôi bỏ đi, liền bước lên trước ngăn lại, còn nắm lấy tay tôi.

Tôi hét lên chói tai – “Duật!! Duật!!”

Em sai rồi, em không nên bỏ rơi anh, em không nên, em không nên làm thế.

“Miểu Miểu!!” – Cách lên sân khấu của anh hùng, từ trước đến nay không bao giờ ngờ được, chẳng hay anh từ đâu bất ngờ xông tới.

“Duật!” – Tôi vội gào toáng lên, ôm anh khóc lớn.

Đồng chí Ai Cập cũng hỏi – “Anh ta là chồng em?”

Tôi núp trong lồng ngực Khang Duật, ra sức gật đầu, sau đó mách với Khang Duật – “Gã ta muốn em li hôn với anh, cưới gã, còn nói sẽ tặng em 100 con gà, 100 con vịt và 20 con lạc đà làm sính lễ nữa đó.”

Khang Duật cúi đầu lau nước mắt cho tôi – “Miểu Miểu, xem ra em vẫn còn rất được giá!”

Ót tôi càng thêm nhiều vạch đen.

Vị đồng chí Ai Cập kia không biết thích gì ở tôi, quay về Khang Duật nói – “Tôi thích cô ấy!”

Khang Duật dùng tiếng Anh đáp trả – “Vật phẩm tư nhân, tuyệt đối không chuyển nhượng!”

“Bằng chứng gì chứ?”

Ối giời ơi, đồng bào Ai Cập rõ là kiên trì.

Khang Duật sa sầm nghiêm mặt nói – “Chỉ cần bằng việc tôi cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, lại còn…” – Anh hướng mắt đảo quanh đồng chí Ai Cập một vòng – “trắng hơn anh nữa!”

Đồng chí Ai Cập cứng đờ, nhìn Khang Duật một vòng thầm đánh giá, cuối cùng đành cụp đuôi ảo não bỏ đi.

Lúc sau, tôi bị Khang Duật hung dữ cho một bài. Tôi cũng tự biết sai, không dám cãi lại tiếng nào.

Chờ khi anh nguôi giận, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, vị đồng chí Ai Cập thích tôi vì cái gì chứ?

Lúc đó, TV trong khách sạn đang phát một đoạn phim cũ về Ai Cập của diễn viên Elizabeth Taylor, có cảnh Cleopatra dâng mình, muốn trở thành người đàn bà của Ceasar đại đế.

Cleopatra nói – “Em có một cặp mông nở nang để giúp chàng sinh con dưỡng cái, có bộ ngực đẫy đà để chăm sóc các con chàng, em là người phụ nữ đẹp nhất Ai Cập…” – Xin phép lượt bớt số lời thoại phía dưới.

Tôi đổ mồ hôi.

Sau đó nhìn chăm chú Khang Duật, đang ghé vào ngực tôi ngủ ngon lành.

Đột nhiên hiểu rõ.

Đàn ông rặt một lũ như nhau mà thôi!!!

***

Hành trình tiếp theo, tôi như con bạch tuột bám dính lấy Khang Duật, dù ở trước tượng thờ Ramses đệ nhị, cũng không có dám liếc mắt lấy một cái. Quan điểm về cái đẹp của phụ nữ của dân Ai Cập thật quá thực dụng. Tôi không muốn gặp phải chuyện ấy lần nữa, điều này khiến Khang Duật rất vui, ở lại Ai Cập với tôi nhiều ngày hơn.

Sau khi mốc người ở Ai Cập suốt 5 tuần lễ, chúng tôi lên đường trở về Thượng Hải.

Lúc quay về Thượng Hải thì đã vừa qua dịp lễ Giáng Sinh, lại thêm trời mưa, thời tiết lạnh như hầm băng. Tôi bị lạnh cứng đến run cầm cập, cho dù có mặc áo lông nhưng vẫn chà xát hai tay, giậm chân thình thịch dưới đất suốt.

Khang Duật và tôi không về thẳng nhà trước mà lại ghé qua nhà mẹ đẻ. Bố mẹ biết chúng tôi vừa về, sợ hai đứa ở Ai Cập ăn uống không ngon, chuẩn bị một bàn tiệc thật lớn.

Tôi vừa rửa tay xong, ngồi vào bàn, mẹ múc riêng cho tôi một bát canh, là đầu cá bạch chỉ, nói là muốn bồi bổ thật tốt cho tôi và Khang Duật. Tôi thèm chết đi được, nhưng vừa ngửi thấy mùi, liền bật người bổ nhào vào nhà vệ sinh ói lên ói xuống.

Khang Duật hoảng hốt, mẹ tôi cũng hoảng hồn.

“Miểu Miểu, sao thế em?” – Khang Duật vỗ lên lưng tôi.

Tôi ói ra cả nước mật vàng.

Mẹ tôi sốt ruột hỏi lớn – “Miểu Miểu, có phải con mang thai rồi không?”

Tôi ngây ngẩn, Khang Duật cũng ngẩn ngơ.

Sau đó, một đám người đưa tôi lên xe, chở thẳng tới bệnh viện.

Hết xét nghiệm nước tiểu rồi đến siêu âm.

Cuối cùng, một vị bác sĩ mập mạp bước ra cười nói với tôi – “Chúc mừng cô, cô đã được làm mẹ!” – Sau đó và còn nói về cách tính chu kì mang thai, đối chiếu với kết quả siêu âm một chút.

Tôi đã ngốc rồi, Khang Duật còn khờ hơn!

Nói vậy và, từ lần đầu tiên ấy của tôi và Khang Duật, thì… đã có rồi!

Oh my god! Anh quá là ‘mạnh mẽ’!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.