Đợi đến khi Lăng Dịch
Sâm ra khỏi nhà vệ sinh, Lăng Vi đang đứng ngay cửa tra xét nhìn cậu.
“Lăng Dịch Sâm, con lại giở trò quỷ gì nữa hả, đưa di động của con cho
mami xem nào.” Cô vừa giơ tay ra, Lăng Dịch Sâm đã bò sát vào tường chạy
vào phòng khách.
“Được rồi mà mami, con đâu có chuyện gì giấu mẹ đâu, không tin mẹ xem đi.” Ngồi bên bàn cơm, Lăng Dịch Sâm đưa di động qua.
Lăng Vi lập tức nhận lấy kiểm tra một lượt, phát hiện không có gì khác thường, cũng yên tâm bắt đầu ăn sáng.
Lăng
Dịch Sâm cúi đầu cười thầm, may mà cậu thông minh, trước đó đã xóa tin
nhắn, nếu bị mamim phát hiện, cậu không bị xử lý mới lạ.
Lăng Vi
biết được một chuyện từ trợ lý, tập đoàn Thượng Lạc của thành phố Liêu
đột nhiên gọi điện liên lạc với mình, nói muốn thuê cô làm thiết kế
trưởng, chức vị là tổng giám sát.
Xem ra, người đã có địa vị rồi, chế độ đối đãi cũng không giống nhau.
Nhớ
năm đó lúc cô vừa mới tốt nghiệp đại học, ở bên thành phố Liêu này,
muốn tìm một công ty tốt một chút, đều phải đi cửa sau. Nếu như bạn thật
sự có tài năng, cũng không có cửa sau để mà đi. Vậy thì chỉ có thể mò
mẫm lăn lộn từng bước một, nghe theo răm rắp chế độ quy định của công ty
dự tuyển là chuyện thiết yếu nhất.
So với lo lắng đề phòng về
công ty của mình đầu tư, không bằng đến tập đoàn Thượng Lạc cho rồi. Dù
sao công ty mà cô đầu từ kia, mảng thiết kế trang sức cũng không phải là
mảng chính. Mà tập đoàn Thượng Lạc thì khác, tuy chỉ là công ty nội địa
của thành phố Liêu, nhưng cũng khá nổi tiếng trên quốc tế, cô cũng có
chút tò mò.
“Dịch Dịch, chút nữa mami phải đến tập đoàn Thượng Lạc phỏng vấn, con có muốn đi cùng không?”
Lăng Dịch Sâm nhìn ánh mắt mong chờ của mami, ngáp một cái, cầm một quả trứng gà đã lột vỏ, há miệng cắn một miếng thật to.
“Không
nói thì có nghĩa là đi đó nha, mami đi thu dọn đồ đạc, đợi chút nữa con
đi theo mami.” Lăng Vi húp hết cháo trong chén, đứng dậy đi dọn đồ cho
buổi phỏng vấn.
Với thân phận nhà thiết kế trang sức Monica của
cô, vốn đã có thể miễn công đoạn phỏng vấn. Nhưng tập đoàn Thượng Lạc
này rất thú vị, giống như doanh nghiệp nước ngoài vậy, gửi bưu kiện hay
gọi điện thoại gì đó đều đặc biệt mang phong cách của nước ngoài.
Lăng
Dịch Sâm nuốt lòng đỏ trứng trong miệng xuống, nhìn chén đũa trên bàn,
xếp chồng chúng lại với nhau, nhảy xuống ghế, chạy về phía phòng ngủ của
mình.
Rất kì lạ, Lăng Dịch Sâm sinh ra ở Mỹ, nhưng kể từ khi cậu
biết ăn cơm, thì cậu luôn thích ăn món Trung, trong môi trường sống ở
Mỹ, cậu đã bốn tuổi rồi, nhưng chỉ ăn hamburger, khoai tây chiên một hai
lần. Vậy nên mới nói, gốc rễ vẫn là ở thành phố Liêu. Đương nhiên, cũng
là do mẹ của cậu hướng dẫn từ từ, những gì nên làm, những gì không nên
làm, từ nhỏ cậu đã rất hiểu chuyện rồi.
Dẫn theo Lăng Dịch Sâm
đến Thượng Lạc phỏng vấn, Lăng Vi cảm thấy đây là quyết định thiếu lí
trí nhất. Cô còn chưa xuống xe, thằng nhóc quỷ này đã nhảy xuống chạy
vào chỗ mấy chị gái rồi.
Phải nói là bầu không khí làm việc ở
Thượng Lạc quả thật không tệ, hẳn là không có lục đục nội bộ như những
công ty khác đâu. Ngoài mặt nhìn sơ qua cũng được, chỉ là không biết
giữa các đồng nghiệp sẽ chém giết lẫn nhau như thế nào đây.
Thật
sự không thể trông Dịch Dịch nữa rồi, cô dặn dò một chút rồi vào thang
máy đi phỏng vấn. Nói là đi phỏng vấn, nhưng lại không giống như những
gì cô đã tưởng tượng.
Sau khi gặp một người trợ lý của tổng giám
đốc, thì cô đã chính thức làm việc rồi. Nhiệm vụ đầu tiên, chính là phải
thiết kế bản vẽ đấu thầu.
Tập đoàn Thượng Lạc cũng coi như là
kinh doanh xuyên quốc gia rồi, nhìn tài liệu trong tay một lúc, Lăng Vi
phát hiện những thiết kế ở nước ngoài của cô thế mà đã được toàn quyền
mua lại rồi.