Chúa Tể Chi Vương

Chương 46: Cuộc sống tân hôn bi thảm của Diệp Oánh





Khi Diệp Kiến Hoan nói ra lời này thanh âm tuy không lớn nhưng Tần Như Hinh cũng nghe được, nàng có chút khẩn trương nhìn Diệp Khai, hiển nhiên đối với chuyện này phi thường để ý.
Nếu như nói nàng cùng Diệp Kiến Hoan ở chung với nhau mà Diệp gia không thừa nhận sự hiện hữu của nàng cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, nhưng hiện tại Tần Như Hinh đã sinh con cho Diệp Kiến Hoan, như vậy trong nội tâm nàng tự nhiên cũng hi vọng đạt được Diệp gia thừa nhận, dù sao đây cũng quan hệ tới cuộc sống sau này của con gái nàng.
Tần Như Hinh có được danh khí không nhỏ trong giới văn nghệ sĩ, nếu không phải nàng một lòng muốn đi theo Diệp Kiến Hoan cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, sinh con cho hắn, hiện tại không được Diệp gia tiếp nhận nàng còn mất đi địa vị cùng thanh danh lẫn tài phú, như vậy tổn thất của nàng thật sự là rất lớn.
Diệp Khai liếc mắt nhìn Tần Như Hinh, phát hiện vị nhị tẩu khi đang nhìn mình với vẻ thật tội nghiệp, trong lòng biết nàng đối với chuyện này phi thường quan tâm, vì vậy gật đầu nói:
- Yên tâm đi, nhân đinh của Diệp gia rất thưa thớt, con cháu sinh ra không thể không thừa nhận, chuyện này em sẽ nói giúp cho anh.
Tuy có vẻ như mình lo quá nhiều chuyện, nhưng chuyện này phải do Diệp Khai đi ngả bài cùng các vị trưởng bối vẫn phù hợp hơn.
Thay đổi là những người khác thật sự là không thích hợp cho lắm.
Tình huống thân thể của Tần Như Hinh khá tốt, bởi vậy Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan thương lượng thêm chốc lát, quyết định để nàng ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày sau đó sẽ quay về nhà, dù sao làm vậy sẽ giữ bí mật cùng dễ dàng chiếu cố, chỉ cần có bảo mẫu cùng hộ lý săn sóc, hơn nữa có Lâm Tư Vũ ở chung tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Nguyên nhân chủ yếu làm như thế cũng là vì không muốn Tần Như Hinh bị lộ ra trước truyền thông, bằng không đối với một nữ diễn viên trẻ tuổi ưu tú mà nói đột nhiên truyền ra tin tức chưa lập gia đình mà có con, hiển nhiên là thật có lực sát thương, rất có thể sự nghiệp diễn nghệ của nàng hoàn toàn tan vỡ.
Dù sao ở trong nước đối với phương diện này xưa nay vẫn luôn rất kiêng kỵ, cho dù khán giả tán thành, thế nhưng các thế lực trong hội luôn sẽ mượn cơ hội để gây sóng gió.
Tuy Diệp Khai có thể bảo đảm được hệ thống tuyên truyền không gây ra chuyện, thế nhưng tin tức đồn đãi bay đầy trời cũng không ai có biện pháp ngăn cản được.
Diệp Khai cùng Lâm Tư Vũ ở lại trong bệnh viện thêm chốc lát sau đó rời đi.
- Gần đây em vẫn ở chỗ của Tần Như Hinh sao?
Diệp Khai hỏi Lâm Tư Vũ.
- Đúng vậy, em ở thủ đô không có nhà riêng, bình thường đều ở khách sạn, sau khi quen biết với chị Như Hinh mới chuyển tới ở chỗ nàng.
Lâm Tư Vũ hồi đáp.
- Với thực lực kinh tế bây giờ của em, muốn mua biệt thự trong thủ đô cũng đủ sức đi?
Diệp Khai hỏi.
Hiện tại giá trị bản thân Lâm Tư Vũ đã cao hơn rất nhiều, thù lao lên tới ba trăm ngàn, hát một ca khúc thì còn tăng thêm năm mươi ngàn, đã chính thức bước vào hàng ngũ ca sĩ nổi tiếng hàng đầu, hơn nữa nghiệp vụ của công ty giải trí Hoan Nhan bận rộn, giá trị của ca sĩ trong nước lại nóng nảy, cho nên thu nhập của nàng xác thực làm cho người ta phải đỏ mắt.
Một năm tính xuống, tăng thêm thu nhập ở các phương diện cùng quảng cáo, thu nhập của Lâm Tư Vũ phải lên tới ba mươi trieuj tới năm mươi triệu, đối với một cô gái còn chưa đầy hai mươi tuổi mà nói, xác thực đã phi thường kinh người.
Bởi vậy Diệp Khai nói tới thực lực kinh tế của nàng muốn mua biệt thự thật tình là không có vấn đề.
Hôm nay biệt thự vùng ngoại ô thủ đô cũng khoảng trên dưới một triệu mà thôi, còn có hoa viên cây trồng, thật sự là có lợi.
- Một người ở biệt thự rất sợ hãi…
Lâm Tư Vũ sâu kín nói.
Diệp Khai nghe được câu nói này lập tức im lặng không nói tiếp.
Đây xác thực là một vấn đề, cho dù hắn có nhiều tiền hơn nữa bản thân lại chỉ có một, không khả năng phân thân làm bạn bên cạnh mỗi nữ nhân của chính mình.
Một đao nhẹ nhàng của Lâm Tư Vũ xác thật đem Diệp nhị thiếu bị thương hơi nặng, nên cả buổi cũng không nói được gì.
Nhưng sau khi thốt ra lời này, Lâm Tư Vũ chợt ý thức được hình như có chút vấn đề, nàng có vẻ cẩn thận nhìn nhìn Diệp Khai, chỉ thấy vẻ mặt Diệp nhị thiếu thật phiền muộn, hiển nhiên đã nói động tới tâm sự của hắn.
- Ai…anh không tức giận đi?
Lâm Tư Vũ có chút không xác định hỏi.
- Không có.
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Nhắc tới nam nhân hoa tâm xác thực không phải là việc tốt, nhất là đối với một nam nhân luôn thích chịu trách nhiệm mà nói, trên lưng gánh vác mấy phần nợ tình cả đời cũng sẽ trả không hết.
- Có phải anh nhìn bộ dạng của Diệp đại thiếu hiện tại cảm thấy có chút đau đầu rồi phải không?
Lâm Tư Vũ hỏi.
Hôm nay tao ngộ của Diệp Kiến Hoan xác thực là đủ khẩn trương, nhìn thấy Trầm Tuyết đã sắp sinh, kết quả Tần Như Hinh sinh trước, ở trong vòng mười ngày nữa Diệp Kiến Hoan lại đón thêm một đứa con của mình sinh ra đời, mặc dù nói đây đều là chuyện vui, là chuyện vui lớn, thế nhưng đối với Diệp đại thiếu không biết thuật phân thân mà nói hai đứa con cùng nhau sinh ra thế giới này một lúc ngoại trừ là tin mừng đối với Diệp gia, hiển nhiên cũng là một loại biến tướng trừng phạt chính hắn.
Chỉ cần nghĩ tới đủ loại phản ứng trong nhà, hiện tại Diệp đại thiếu thật muốn say mèm không dậy nổi.
Cũng may hắn có được Diệp Khai, có khả năng phân tán chút hỏa lực giúp đỡ cho hắn, có thể cùng mấy vị lão gia tử quần nhau một phen xin tha cho hắn.
Diệp Khai thì không lo lắng, bản thân hắn cũng đủ sức xử lý nữ nhân của mình, hắn tự nhận năng lực bản thân rất mạnh, năng lực ứng biến không tệ, hơn nữa trong nhà lại dung túng hắn, nhưng cảm thụ của mấy nữ nhân như thế nào thì hắn thật sự khó nói.
Lâm Tư Vũ thấy tâm tình của Diệp Khai có chút trầm thấp, liền đem thân thể nhích lại gần.
Lúc này là cuối tháng tư, buổi tối thủ đô vẫn khá mát mẻ, hai người từ trong bệnh viện đi ra, một đường đi thẳng tới bãi đỗ xe cũng cảm thấy hơi hơi lạnh lẽo.
Diệp Khai ôm Lâm Tư Vũ vào lòng, cảm giác nàng giống như con mèo nhỏ nép vào người mình, thân thể nàng kiều nộn mà mềm mại, phảng phất như không có xương cốt, nhu tình như nước.
- Em ưa thích ca hát hoặc đóng phim lắm sao?
Diệp Khai đột nhiên hỏi.
- Ưa thích ah, làm sao vậy?
Lâm Tư Vũ có chút tò mò hỏi thăm, không biết vì sao Diệp Khai lại hỏi như vậy.
- Ưa thích là được, chừng nào em không còn thích nữa thì nói với anh, anh an bài chuyện ngày sau cho em.
Diệp Khai nói với Lâm Tư Vũ.
- Đoán chừng là còn lâu lắm, hiện tại em rất thích công việc bây giờ.
Lâm Tư Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, thật nghiêm túc nói với Diệp Khai.
- Vậy thì tốt rồi!
Diệp Khai gật đầu nói.
Diệp Khai suy nghĩ thật rõ ràng, bất kể nói thế nào, những nữ nhân của hắn làm việc gì cũng tốt, chỉ cần các nàng trôi qua hài lòng vui vẻ là được, bằng không mà nói Diệp Khai cũng không phải không cung cấp được cuộc sống tốt cho các nàng, trên thế giới này không phải là chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền, nhưng tuyệt đại đa số sự tình đều có thể dùng tiền để xử lý.
Nhưng vẫn có những chuyện liên quan tới việc hưởng thụ sinh hoạt, những chuyện này đều cần dùng tiền để thực hiện, ở điểm này Diệp Khai hoàn toàn đủ khả năng thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của những nữ nhân của hắn đưa ra.
Lâm Tư Vũ muốn đi về trước, nàng muốn chuẩn bị ngày mai đón Tần Như Hinh ra viện, vì vậy Diệp Khai lái xe đưa nàng trở về.
Sau khi quay lại, Diệp Khai trở về văn phòng đại diện tại thủ đô ngủ một giấc.
Sáng hôm sau ăn chút điểm tâm, khi đi ra ngoài Diệp Khai ngẫu nhiên gặp được chủ tịch thành phố Đông Sơn Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu hiển nhiên phi thường tức giận vì Diệp Khai đã hai lần làm hắn mất mặt, nhìn thấy Diệp Khai, hừ một tiếng quay đầu đi, mắt nhìn lên trần, chỉ đi thoáng qua, ngay cả chào hỏi cũng không lên tiếng.
Diệp Khai nhìn thấy chỉ cười cười, đối với loại người ba không – không bổn sự, không tố chất, không năng lực – Diệp Khai cảm giác nếu mình theo hắn so đo thật sự quá tự hạ thấp thân phận mình.
Chỉ là hắn cũng có chút hiếu kỳ, Mạnh Chiêu dựa vào bổn sự gì có thể ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố Đông Sơn đây?
Chuyện ngày đó Diệp Khai đã nhìn ra, bí thư Nhạc Sơn đã phi thường bất mãn Mạnh Chiêu, chỉ là thấy chậm chạp còn chưa có động tác gì khác, hiển nhiên là vì còn có chỗ cố kỵ.
Bằng không mà nói một bí thư tỉnh ủy muốn động một chủ tịch thành phố chỉ là một câu nói mà thôi.
Khi đi ra hắn còn đụng phải bí thư thành ủy Kim Trạch Khải.
- Bí thư tiểu Diệp, anh muốn đi ra ngoài sao?
Kim Trạch Khải nhìn thấy Diệp Khai lại rất nhiệt tình chào hỏi.
Đối với hành vi khách khí của Kim Trạch Khải, Diệp Khai đương nhiên cũng lễ phép đối đãi, chào hỏi với hắn, sau đó nói:
- Hôm nay không có an bài gì đặc biệt, tôi đi về nhà một chút, cần xử lý chút việc tư thôi.
- À, nên làm nên làm. Không có chuyện thì anh đi đi, nếu có chuyện tôi sẽ gọi điện thông tri cho anh.
Kim Trạch Khải phi thường rộng lượng nói.
- Vậy đa tạ Kim bí thư!
Diệp Khai cười cảm tạ, sau đó cáo biệt Kim Trạch Khải, đi ra ngoài.
Đi ra tới bãi xe, Diệp Khai lại thấy được Mạnh Chiêu, bên cạnh hắn có một người đi cùng, nhìn vẻ mặt có chút hèn mọn bỉ ổi, đôi mắt gian xảo, nhưng trên người ăn mặc lại có vẻ xa hoa, hẳn là kẻ có tiền.
Hai người đang thì thầm không biết nói gì, đi ngang qua Diệp Khai sau đó lên một chiếc xe.
Diệp Khai chú ý tới biển số xe kia là xe thuộc về Bộ kiến thiết, hơn nữa xem số thứ tự cũng không nằm phía sau, ít nhất là xe của một cục trưởng.
Tiểu tử kia không ngờ thông đồng với người của Bộ kiến thiết, cũng không biết lại có ý định làm gì?
Bất kể nói thế nào ấn tượng của Diệp Khai đối với Mạnh Chiêu cực kém, bởi vậy lưu ý một chút, ghi lại số xe của đối phương vào quyển sổ nhỏ, nghĩ thầm nếu có thời gian phải hỏi thăm một chút xem đó là xe của ai.
Sau khi đi ra, Lý Hải đã sớm đợi trong xe từ lâu.
Diệp Khai lên xe, Lý Hải hỏi hắn:
- Hôm nay đi đâu?
- Đi Bộ tình báo, gặp Lê thúc một chút.
Diệp Khai nói với Lý Hải.
Lý Hải gật nhẹ đầu, phát động máy xe.
Mặc dù nói Cục cảnh vệ trung ương cùng Bộ tình báo là hai hệ thống bất đồng, nhưng giữa đôi bên cũng có liên hệ, dù sao đặc điểm của Cục cảnh vệ là từng chiến sĩ đều có vũ lực cường hãn, nhưng nói về công tác tình báo thì Bộ tình báo đứng đầu, cho nên đôi khi Cục cảnh vệ trung ương cũng thu hoạch tình báo từ bên kia, thường xuyên qua lại đương nhiên là quen thuộc.
Trước kia Lý Hải cũng đi qua Bộ tình báo nhiều lần, nhưng chưa gặp qua Lê thúc, hắn đối với vị đại nhân vật có uy danh này cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lần này có thể đi xem vị đại nhân vật truyền kỳ kia, rốt cục xem người như thế nào.
Không gọi điện thoại báo trước nên khi Diệp Khai đi qua liền không thấy người.
Cũng may chủ nhiệm văn phòng của Lê thúc nhận ra Diệp Khai, biết rõ thân phận Diệp nhị thiếu không tầm thường, cho nên đem hướng đi của Lê thúc báo với hắn.
- Cậu gọi điện thoại cho ông ấy chỉ vô dụng thôi, ở bên kia hoàn toàn che đậy tín hiệu điện tử.
Chủ nhiệm văn phòng giải thích với Diệp Khai.
- Không trách được, tôi gọi điện thoại cho chú ấy lại không thấy có người tiếp máy!
Diệp Khai nghe xong liền hiểu ra.
Hắn còn tưởng rằng Lê thúc đã đi họp nên không thể mở điện thoại, không nghĩ tới vì đi tới trụ sở bí mật nào đó nên không nhận được tín hiệu điện thoại.
- Tôi dùng đường dây riêng liên hệ với thủ trưởng đi.
Chủ nhiệm văn phòng nói một tiếng với Diệp Khai, sau đó dùng điện thoại bàn gọi cho Lê thúc.
Bên kia có người tiếp máy, chủ nhiệm văn phòng hỏi rõ thân phận của đối phương sau đó mới yêu cầu liên lạc với trung tướng Lê Thiên Chính.
Qua thêm vài phút, Lê thúc mới nghe điện thoại:
- Tìm tôi có việc gì vậy?
- Lê thúc, cháu là Diệp Khai!
Diệp Khai tiếp điện thoại nói.
- Ah, là Diệp Khai sao, sao cháu lại đột nhiên chạy tới tìm chú đây?
Lê thúc có chút tò mò hỏi thăm.
- Hiện tại cháu đang ở thủ đô, muốn tới tìm chú nói chuyện không ngờ đi qua không gặp chú.
Diệp Khai hồi đáp.
- Vậy cháu chờ thêm chốc lát, chú lập tức trở về, trưa nay ăn cơm chỗ chú đi.
Lê thúc nói ra.
- Dạ!
Diệp Khai lập tức đáp ứng.
Cúp điện thoại, Diệp Khai cùng chủ nhiệm văn phòng trò chuyện chừng hai mươi phút thì Lê thúc đã quay trở lại.
Diệp Khai giới thiệu với Lê thúc tổ trưởng cảnh vệ Lý Hải, sau đó mới theo Lê thúc đi vào bên trong văn phòng nói chuyện.
- Sao lại đột nhiên chạy tới đây vậy?
Lê thúc bảo Diệp Khai ngồi xuống, sau đó hỏi.
Thư ký đi vào châm trà cho hai người, lặng yên rời đi.
- Ai, có chuyện thôi, tối hôm qua lão đại Kiến Hoan vừa có được đứa con gái.
Diệp Khai nói với Lê thúc.
- Trầm Tuyết sinh sao? Tại sao không nghe ai nói cho chú hay?
Lê thúc nghe xong lập tức có chút giật mình.
Trầm Tuyết sắp sinh con, chuyện này Lê thúc đã biết, hơn nữa dựa theo tính cách của Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử, nếu như Trầm Tuyết sinh con nhất định sẽ báo cho hắn biết đầu tiên.
Hôm nay đã qua một đêm nhưng hắn không thu được tin tức về chuyện này, hiển nhiên là có chút vấn đề, lại liên tưởng tới việc Diệp Khai đột nhiên chạy tới, Lê thúc không khỏi suy nghĩ một chút, do dự hỏi:
- Chẳng lẽ đứa nhỏ kia có vấn đề?
Bởi vì vấn đề thân thể của Diệp Kiến Hoan, ngoại trừ làm chính bản thân hắn thấy phiền muộn mấy vị lão nhân cũng tâm sự nặng nề, đều cho rằng Diệp Kiến Hoan xem như tuyệt hậu, nhưng không nghĩ tới Trầm Tuyết lại mang thai, cho nên chuyện này ngoại trừ vui mừng cũng có lo lắng, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, chẳng hạn như con hoang gì đó đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.