Chúa Tể Chi Vương

Chương 25: Bị Làm Bia Đỡ Đạn





Lúc này nghe nói Tạ Quân Ngọc tu luyện xảy ra vấn đề, Diệp Khai đương nhiên muốn hỏi rõ tinh tường, bằng không mà nói ảnh hưởng tới tân khu Thánh Vương không nói, chỉ sợ đối với bản thân nàng cũng sẽ bất lợi.
Có trời mới biết loại sự tình tẩu hỏa nhập ma gì đấy, có phát sinh trên người Tạ Quân Ngọc hay không?
- Tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng có chút vấn đề nếu không theo căn nguyên giải quyết sớm, sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát đi ra.
Đại sư phụ nhìn Diệp Khai nói:
- Kỳ thật lần thứ nhất khi ta thấy cháu, đã bảo nàng nên chủ động một chút, thế nhưng mà không biết do nguyên nhân gì giữa hai người lại không thành công, nha đầu kia lại xấu hổ không chịu nói rõ tình huống, hiện tại kéo dài như vậy ngược lại biến thành phiền toái hơn rồi.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng đại khái đã có chút ấn tượng, tựa hồ vẫn là chuyện thải khí gì đó mà gây ra sự tình.
Lúc ấy hình như Tạ Quân Ngọc có nói ra chuyện này, nói là tu luyện của nàng có chút cổ bình, cần Diệp Khai phối hợp với nàng một chút mới có thể đột phá, sẽ thuận lợi hơn một ít.
Lúc ấy Diệp Khai chỉ cảm thấy đó là lời nói vô nghĩa, không nói thêm lời gì, mà Tạ Quân Ngọc cũng ngại nhắc tới chuyện này, hơn nữa quan hệ giữa hai người tuy nói là mật thiết, nhưng bởi nguyên nhân ở các phương diện khác, cho nên chưa từng phát sinh quan hệ thực chất.
Thoạt nhìn vấn đề nảy sinh tại phương diện này rồi.
Nhưng trong nội tâm Diệp Khai cũng cảm thấy nghi hoặc, không biết vị đại sư phụ này rốt cục lại thuộc lưu phái nào, vì sao nữ đệ tử tu luyện xảy ra vấn đề, lại cần tới việc thải dương bổ âm để giải quyết phiền toái?
Đối với sự tình như thế, Diệp Khai đương nhiên là không lời phản đối, dù sao hắn đã sớm đem Tạ Quân Ngọc biến thành độc chiếm rồi, cũng không khả năng cho phép nàng lao vào vòng tay nam nhân khác nha.
Nếu hiện tại còn có nhu cầu về phương diện này, như vậy có thể lẽ thẳng khí hùng trợ giúp Tạ Quân Ngọc giải quyết phiền toái trong tu luyện của nàng, là chuyện mà Diệp Khai nghĩa bất dung từ thôi.
- Chuyện này cháu nguyện ý giúp đỡ một chút.
Diệp Khai nghe xong đại sư phụ nói, liền biểu thị ra quyết tâm chịu giúp đỡ của mình.
Đại sư phụ nhìn biểu hiện của Diệp Khai, lập tức nở nụ cười, sau đó nói:
- Ta đương nhiên biết rõ cháu sẽ không cự tuyệt loại chuyện tốt này, nhưng bởi vì thời gian kéo hơi lâu cho nên cháu cũng phải cùng ta học một ít đồ vật, sau đó mới có thể thuận lợi giúp tiểu Ngọc đem sự tình giải quyết.
Nghe xong lời nói của lão nhân gia, Diệp Khai mới hiểu được một việc, nguyên lai không phải là thải dương bổ âm, mà là âm dương song tu nha!
- Tình huống này của cháu xác thực là có chút thú vị.
Đại sư phụ cẩn thận quan sát thân thể, kinh mạch cùng khí cơ của Diệp Khai xong, không ngừng tấm tắc hô kỳ lạ.
- Không phải là song tu thôi sao, có cần phiền toái đến như vậy?
Diệp Khai có chút khó hiểu hỏi thăm.
Đại sư phụ nói với hắn chuyện của Tạ Quân Ngọc xong, lại tiến hành kiểm tra thân thể hắn, đương nhiên, chỉ là bắt mạch cùng dùng tay xoa bóp trên người hắn.
Bị một lão đầu nhi chiếm tiện nghi, Diệp Khai quả thật có chút không quá thích ứng, nhưng khi liên tưởng tới đại sư phụ đã là lão nhân già tới mức thành tinh, hắn cũng chỉ đành nhận biết.
Khỏi cần phải nói chỉ nhắc tới lực lượng đồ tử đồ tôn mà đại sư phụ bồi dưỡng tại đại nội cũng không thể khinh thường, còn nói tới ảnh hưởng về những phương diện khác.
- Đây cũng không phải là chuyện đơn giản…
Đại sư phụ trịnh trọng nói với Diệp Khai:
- Nếu như không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề, cho nên cháu cần học tập trước một chút, sau đó mới có thể thực hiện chuyện này.
- Sao vậy, còn phải học tập?
Diệp Khai nghe xong có chút tò mò hỏi thăm.
Đại sư phụ lập tức lấy ra một quyển sách, khâu bằng sợi chỉ, nhìn chất liệu của sách liền biết không phải loại đồ vật bình thường, hắn trân trọng giao cho Diệp Khai, lại nói với hắn:
- Quyển sách này chuyên dùng tu tâm dưỡng tính, sau khi lấy về dựa theo trình tự trong sách tu luyện một tháng, sau đó hãy tìm tiểu Ngọc đem chuyện của nàng xử lý cho xong, về sau mới không bị tai họa ngầm.
- Ah…
Diệp Khai nhận lấy quyển sách, lật ra xem, chứng kiến đồ văn bên trong không khỏi giật mình, nhìn tiêu đề ghi bên trên, là Động Huyền Tử gì gì đấy, quả nhiên không phải là vật gì quang minh chính đại.
- Cháu đừng có đoán mò!
Lão đầu nhi nhìn hắn nói:
- Động Huyền Tử kỳ thật không phải muốn nói là có người này, mà là rất nhiều người cổ đại vì không muốn ra mặt lộ liễu cho nên làm ra tác phẩm đều tùy tiện mượn danh hiệu nào đó xưng hô, sau đó in ấn ra truyền lưu hậu thế, cho nên phiên bản Động Huyền Tử cũng có rất nhiều, trong trăm bộ chưa hẳn có bộ nào là hữu dụng.
- Như vậy sao…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, xem như tán thành với lời giải thích như vậy.
Kỳ thật hắn cũng biết cổ nhân đối với quyền tài sản tri thức không có khái niệm cũng không mưu cầu danh lợi, cho nên đem tâm đắc của mình biên thành sách, chỉ hi vọng tư tưởng học thuật của mình có thể được truyền lưu mọi nơi, ngược lại chưa hẳn là vì muốn nổi danh kiếm lời.
Dù sao ở thời cổ đại, có vài mẫu đất cùng một ngôi nhà nhỏ là có thể sống được rất nhẹ nhàng, đối với những người có năng lực ra sách mà nói sinh hoạt áo cơm không cần phải lo nghĩ, cũng không tất yếu vì những đồ vật như thế mà trong mắt chỉ nhìn thấy đồng tiền.
Hơn nữa người có thể viết ra được những tư tưởng thâm thúy cũng không phải là người bình thường, dĩ nhiên đối với tài vật thế tục cũng không xem trọng.
Đại sư phụ nắn nắn khung xương của Diệp Khai, sau đó có chút tiếc nuối lắc đầu.
- Có phải do tuổi quá lớn nên không cách nào tu luyện?
Diệp Khai nghĩ tới tình tiết trong tiểu thuyết nên hỏi đại sư phụ.
- Không phải, chỉ cảm thấy mệnh cách cốt tướng của cháu thật sự là có chút quá nghịch thiên.
Đại sư phụ lắc lắc đầu nói.
Diệp Khai vừa nghe hắn nói như vậy, cũng không hỏi thêm điều gì, có trời mới biết lão đầu nhi kia rốt cục lại có lai lịch ra sao, lỡ như để cho hắn nhìn thấy được bí mật gì cũng không tốt lắm.
Đám người kia tụ hội cũng không biết sẽ kéo dài tới khi nào, ngược lại Tạ Quân Ngọc phải vội vã quay về tân khu Thánh Vương cho nên cùng Diệp Khai rời đi.
Đại khái đại sư phụ cũng đã nói qua với Tạ Quân Ngọc, cho nên khi hai người ngồi trong xe đều cảm thấy có cảm giác xấu hổ, dù sao đã quen thuộc, đáng tiếc là còn chưa đột phá điểm mấu chốt, hơn nữa thời gian gặp mặt cũng tương đối ít, cho nên vẫn cảm thấy không quá thích ứng.
Nhưng hai người ở trên xe cũng đã ước hẹn thời gian, cuối tháng năm sẽ gặp nhau, đem tai họa ngầm kia tiêu trừ sạch sẽ.
Đưa tiễn Tạ Quân Ngọc, Diệp Khai theo thường lệ liên lạc Sở Tĩnh Huyên Sở đại tiểu thư, muốn qua nhà thăm viếng.
- Chuyện tại Lăng Cương đã xử lý xong rồi sao?
Sở Tĩnh Huyên nghe được Diệp Khai nói đang ở thủ đô, cũng không khỏi sửng sốt.
- Vừa báo cáo xong cho các vị thủ trưởng, nghĩ muốn gặp em một chút.
Diệp Khai nói.
- Như vậy cũng tốt, em đang ở nhà, ông nội cũng muốn nghe chuyện của anh tại Lăng Cương đó.
Sở đại tiểu thư lập tức đáp ứng.
Sở lão gia tử từng là nhân vật nguyên lão của Ban kỷ luật thanh tra trung ương, đối với những chuyện như thế tự nhiên luôn quan tâm tới.
Mặc dù nói sự tình tại Lăng Cương nhất định sẽ thông qua miệng những người khác rơi vào trong tai lão nhân gia, nhưng là tin vỉa hè, so sánh với việc Diệp Khai chính miệng báo cáo với ông hiệu quả đương nhiên là khác hẳn.
Dù sao phiên bản những tin vỉa hè có rất nhiều đều bị “thiến” mất, có khi lại là ý kiến sai lầm, đối với những người lãnh đạo nắm giữ số liệu trực tiếp chuẩn xác hiển nhiên càng thêm trọng yếu hơn một ít.
Ước chừng một giờ sau Diệp Khai đã xuất hiện tại Sở gia.
Lúc này khoảng hơn bốn giờ chiều, ánh mặt trời chiếu sáng trong sân, nhưng không quá nóng, rất thích hợp cho người già ra ngoài phơi nắng.
Khi Diệp Khai đi tới, Sở lão gia tử đang ngồi trên xe lăn, đằng sau có nhân viên công tác đẩy xe, Sở đại tiểu thư đi theo bên cạnh trò chuyện với ông.
Trong sân cây cỏ dạt dào, đủ loại hoa cỏ nhìn qua phi thường xum xuê, ngẫu nhiên còn có tiếng côn trùng chim hót, xác thực tràn đầy sức sống.
Bên cạnh Sở lão gia tử còn đặt một chiếc radio bỏ túi nho nhỏ, một tai gắn lấy tai nghe, đang nghe tiết mục trong đài, đây là bệnh chung của những vị lão lãnh đạo, luôn không quên quan tâm đủ loại tình hình chính trị đương thời cùng những tin tức quan trọng.
Mặc dù nói thông qua chuyên mục truyền bá ra tin tức trên cơ bản đều được chải vuốt kỹ lưỡng, đã sớm mất đi hương vị thực tế của nó, nhưng theo rất nhiều người xem ra ảnh hưởng đối với xu hướng chính trị vẫn rất lớn, ít nhất có thể làm cho người nhìn ra được tình thế, lòng người ủng hộ hay phản đối.
Trong sân thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười của lão nhân gia, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.
Diệp Khai nhìn vào cảm thấy có chút do dự, không muốn làm ảnh hưởng tâm tình của lão nhân gia, suy nghĩ chuyện về Lăng Cương nên nói thế nào với Sở lão gia tử, mới có thể làm tâm trạng ông cảm thấy vui vẻ một chút đây?
Bất kể nói như thế nào, mặc dù chính kiến của Sở gia cùng Diệp gia thực sự không giống nhau, nhất là ở phương diện cải cách xí nghiệp nhà nước, ý kiến đôi khi không hợp nhau, nhưng dù sao hai nhà đã thành lập quan hệ thông gia, cho nên vấn đề khỏe mạnh của Sở lão gia tử đối với Diệp Khai mà nói đồng dạng thật trọng yếu, không cần để cho ông phát sinh những cơn giận không đâu.
- Diệp Khai, anh đã đến rồi!
Sở đại tiểu thư liếc mắt nhìn thấy Diệp Khai, cười vẫy tay với hắn.
Hôm nay Sở đại tiểu thư mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, cắt may phi thường khéo léo, xem xét thật có bộ dáng của một nữ kiệt giỏi giang trong giới kinh doanh, hoàn toàn bất đồng với lộ tuyến tiểu thư khuê các ngày trước, mái tóc cũng được chỉnh sửa tỉ mỉ, dài ngắn vừa phải, có chút gợn sóng phiêu nhiên nhẹ nhàng.
Nói đến cùng cũng nhờ vào vẻ xinh đẹp của nàng, cho nên sau khi thay đổi chút tạo hình liền có thể phát huy ra được ưu thế rõ ràng.
Hơn nữa xuất thân của Sở đại tiểu thư vốn đã có được khí tràng cường đại, hơn nữa làm việc trong công ty lại dứt khoát nhanh gọn, nói một không hai, vì vậy cũng không cần lo lắng sẽ có người bất phục.
Diệp Khai mỉm cười đi tới, trực tiếp ôm Sở Tĩnh Huyên, vụng trộm hôn nhẹ lên cổ nàng mới chịu buông ra.
- Chán ghét!
Sắc mặt Sở đại tiểu thư hồng hồng, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Khai đột nhiên tập kích, làm nàng trở tay không kịp.
Nhưng nhắc tới nàng cũng không ghét cách làm này của Diệp Khai, ngược lại còn có chút cảm giác vui vẻ.
Với quan hệ giữa hai người mà xem, động tác nhỏ như vậy kỳ thật cả hai nhà đều vui vẻ nhìn thấy.
Dù sao quan hệ thông gia giữa những thế gia trong thủ đô, môn đăng hộ đối khó tìm, tình đầu ý hợp càng khó, Sở gia cùng Diệp gia có quan hệ thông gia, chẳng những tuổi tác giữa Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai tương đương, ngoại hình cũng đều xuất chúng, khó được chính là hai người ở chung cũng vui vẻ, đủ loại nhân tố cộng chung một chỗ, thật sự là đáng quý.
- Ha ha, Diệp Khai đã đến?
Sở lão gia tử cũng bị kinh động, cười ha hả nhìn cháu gái đang vui cười nói chuyện với Diệp Khai, tâm tình rất tốt.
- Lão gia tử, cháu vừa xong xuôi công sự nên chạy tới.
Diệp Khai phi thường cung kính hành lễ nói.
- Ân, tốt!
Sở lão gia tử có chút gật đầu:
- Đi gặp đồng chí Diệp Tương Kiền rồi sao, thân thể ông ấy như thế nào?
- Đa tạ lão gia tử quan tâm, ông nội của cháu thân thể còn tốt, ăn cơm cũng nhiều, chỉ là lá gan có chút bệnh, nhưng không có gì đáng ngại.
Diệp Khai trả lời.
Lá gan của Diệp lão gia tử có chút vấn đề cho nên trong những năm gần đây đã cai thuốc lá cùng rượu, trong phương diện ẩm thực cũng rất có chú ý, ngược lại không có vấn đề gì lớn, chỉ khi tới mùa xuân bởi vì khí hậu, trong người vẫn nhiệt một chút, cho nên dễ dàng phát bệnh.
- Ân, ông nội cháu xuất thân binh nghiệp, tính tình luôn nóng nảy một chút, bệnh gan là khó tránh khỏi, nhưng mấy năm nay tu tâm dưỡng tính, xem ra cũng đã tốt hơn nhiều.
Sở lão gia tử đối với tình hình của Diệp lão gia tử vẫn khá tinh tường, bởi vì tư lịch của ông còn lão hơn cả Diệp lão gia tử, ngày xưa từng là thượng hạ cấp.
Diệp lão gia tử đi tới vị trí hôm nay cũng không được dễ dàng.
- Lão gia tử đang luyện thư pháp hay sao?
Diệp Khai thật nhanh nhìn thấy trên bàn bên cạnh đặt bức tranh chữ, bên trong nét mực chưa khô nên hỏi thăm.
- Phải đó, tiểu Huyên mua cho ông một căn nhà ở Giang Nam, mùa đông đi tới đó ở một chút, ông đang suy nghĩ nên đặt danh tự gì cho căn nhà bên kia, gọi là Sở Viên, cháu xem hai chữ này của ông, viết có được không?
Sở lão gia tử cười cười chỉ chỉ bộ chữ, hỏi Diệp Khai.
- Không tệ, rất có khí thế!
Diệp Khai nhìn hai chữ viết, cũng chỉ có thể nói như thế.
Chữ của Sở lão gia tử viết cũng bình thường, chỉ thắng ở chính khí thế của bản thân ông, Diệp Khai có thể tán thưởng chính là điểm này, muốn cho hắn trái lương tâm nói là thủ bút của thư pháp đại gia thật sự là quá giả dối!
- Đây chính là ưu điểm!
Sở lão gia tử tự nhiên biết rõ bản lĩnh của mình như thế nào, cười cười nói.
Sở lão gia tử xuất thân văn nhân, ở niên đại chiến tranh trước kia cũng không lăn lộn chiến trường, lẽ ra tạo nghệ trong phương diện văn tự phải thâm hậu hơn một ít, chẳng qua lúc đó bọn họ tiếp xúc chỉ là trường học, thời gian luyện chữ không nhiều, hơn nữa về sau ra nước ngoài du học, trở về lại bôn ba vì quốc gia, vì thế trong phương diện nghệ thuật thế này cũng không thể nói là quá tốt.
Đương nhiên cống hiến của thư pháp đối với nhân loại chỉ có thể xem như là bồi dưỡng tinh thần mà thôi, nếu nói tới tiền đồ vận mệnh của quốc gia, thư pháp thật sự là không có tác dụng, đây chỉ là môn nghệ thuật dệt hoa trên gấm, cũng không khởi lên được tác dụng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.