Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 37: Đi Tình Nguyện




Lâm Đống cũng không bởi thái độ ác liệt của Lâm Hồi Âm đối với mình mà tức giận, lại đẩy gọng kính trên mũi, vừa cười vừa nói:

- Hồi Âm, về nhà với anh đi. Ba mẹ đều rất nhớ em.

- Mệt rồi.

Lâm Hồi Âm nói, quay người đi lên bậc thang.

- Hồi Âm, đã xảy ra chuyện như vậy, em cứ về nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn không được sao?

Lâm Đống hô.

Lâm Hồi Âm dừng bước, xoay người nhìn lại.

- Chúng tôi đã biết rõ chuyện bữa tiệc Hải Thiên rồi, cũng đã nhìn thấy hết những lời đồn trên internet kia... Chúng tôi đều biết những chuyện này không liên quan tới em, đều tin tưởng em. Chỉ là hy vọng tại thời điểm em mệt mỏi thì có thể trở về gia đình nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Vẻ mặt Lâm Đống thành khẩn nói.

- Đáng ghét.

Lâm Hồi Âm cũng không bởi lời nói của Lâm Đống mà cảm động, cảm xúc ngược lại càng không bình tĩnh.

Bịch bịch bịch...

Lâm Hồi Âm lên lầu rất nhanh, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

- Tính cách Hồi Âm chính là như vậy.

Bạch Tố an ủi.

- Để về tôi sẽ khuyên bảo khích lệ nó, để nó trở về nhà thăm gia đình.

- Không việc gì đâu.

Vẻ mặt Lâm Đống cười ôn hòa nói:

- Tôi biết rõ tính cách của nó, cho nên tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nếu như Hồi Âm thật đúng là không muốn trở về mà nói thì các người cũng không cần miễn cưỡng nó. Như vậy chỉ làm tâm tình nó không tốt thêm...

- Tôi sẽ chú ý đúng mực.

Bạch Tố nói.

Cô nghĩ thầm, người đàn ông này đúng là không tồi, Lâm Hồi Âm làm sao lại có phản cảm với hắn như vậy chứ?

Mà ngay cả Đường Trọng và Trương Hách Bản cũng hiểu là thái độ của Lâm Hồi Âm đúng là quá kém. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, trong tình huống chưa biết thì bọn họ sẽ không nói gì cả.

- Quấy rầy các người rồi. Hẹn gặp lại.

Lâm Đống ngượng ngùng nói.

- Hẹn gặp lại.

Bạch Tố nói.

- Cậu không lái xe tới sao?

- Tôi bắt xe đi thôi.

Lâm Đống nói.

- Lái xe cũng không thuận tiện, trực tiếp bảo taxi đưa tới tới cửa là được.

- Tôi lại có việc cần đi luôn, có thể thuận tiện cho cậu đi nhờ đấy.

Đường Trọng nói.

- Từ đây tới chỗ bắt được xe cũng rất xa.

- Có làm phiền cậu không?

- Không có gì phiền đâu.

Đường Trọng nói.

Đường Trọng chào Bạch Tố xong, sau đó lái xe đưa Lâm Đống rời khỏi khu biệt thự, đi về hướng con đường lớn cách đó không xa. Chỉ có ở đó mới dễ bắt taxi. Rất ít taxi chủ động tới đón khách ở cửa khu này.

- Hồi Âm vì sao lại không muốn trở về thế?

Đường Trọng lên tiếng hỏi.

- Có thể là bởi nó có chút hiểu lầm thôi.

Lâm Đống như đã tính trước được là Đường Trọng sẽ hỏi vấn đề này, thản nhiên đáp.

- Cho tôi dừng lại ở trước cửa khách sạn Royal thôi.

- Được.

Đường Trọng đáp rồi xi nhan, đỗ xe lại trước cửa khách sạn.

- Cám ơn, hẹn gặp lại.

Lâm Đống sau khi xuống xe, mỉm cười vẫy tay với Đường Trọng.

- Gặp lại.

Đường Trọng đáp.

Sau đó hắn đóng cửa xe, chiếc xe Audi biến mất trong dòng xe cộ cuồn cuộn rất nhanh.

Lâm Đống đứng nguyên một chỗ, đợi tới khi chiếc Audi không thấy bóng dáng đâu nữa thì mới vẫy vẫy tay về hướng khách sạn Royal.

Rất nhanh, một chiếc Rolls-Royce màu đen đặc biệt sang trọng dừng lại trước mặt Lâm Đống.

Lâm Đống kéo cửa xe, nói với người đàn ông trung niên đang ngồi phía sau giơ chén rượu đỏ:

- Lăng Vân, tôi làm ông thất vọng rồi.

- Vào đi.

Người đàn ông để ria mép, rất có vẻ trung niên từng trải ngoắc Lâm Đống.

- Chờ cậu nên tôi mở một bình rượu, cậu cũng vào thử xem sao.

- Cám ơn.

Lâm Đống đẩy gọng kính, xoay người chui vào xe.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe nổ máy rồi cùng lao vào dòng xe hối hả.

Ở một góc đối diện với khách sạn Royal, một chiếc Audi đã đỗ yên tĩnh ở đó từ bao giờ.

Đường Trọng nghĩ tới cảnh vừa xảy ra, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười lạnh.

- Cầm thú đội lốt người.

Hắn mắng.

Sân bay quốc tế Yến Kinh, Đường Trọng chạy tới gần đó.

Hắn ngồi ở trong một quán cà phê có thể nhìn thấy hết lối vào phía bắc, cầm một cuốn tạp chí danh nhân che phần lớn khuôn mặt, cũng tránh bị fans hâm mộ phát hiện đòi ký tên chụp ảnh.

Hắn chọn trà Long Tỉnh, thứ đồ uống hắn ưa thích.

Có người thích uống cà phê vì nó có thể nâng cao tinh thần. Đường Trọng không cần nâng cao tinh thần cũng có tinh thần rồi. Đương nhiên khi hắn cần nâng cao tinh thần thì cà phê cũng không có tác dụng. Ít nhất cần phải loại thuốc gien đỉnh cấp hoặc dùng dao đâm cổ mới có chút ít hiệu quả.

Người hắn đợi còn chưa tới, hắn cũng không vội.

Thậm chí trong lòng hắn còn hơi chờ mong là cô đến muộn một chút.

Bởi hắn vẫn chưa nghĩ ra phải dùng phương thức nào đối mặt với cô.

- Tôi áy náy, là vì tôi thật sự là một người đàn ông quá tốt.

Trong lòng hắn tự an ủi mình như vậy.

Thế nhưng thật sự cái tên ranh này cũng thích đùa dai với người khác.

Khi hắn vẫn còn đang nghĩ thầm là câu đầu tiên nên nói là "đã lâu không gặp" hay "chúc đi đường may mắn" thời ở cửa sân bay đã xuất hiện một thân hình quen thuộc.

Vẫn xinh đẹp nhưếh, thế nhưng thân thể kia so với trước lại đơn bạc hơn nhiều.

Trước kia cô nhìn quanh vẻ mặt hưng phấn, mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ đều đầy tràn linh khí.

Bây giờ cô trầm mặc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ chối người từ ngoài ngàn dặm.

Đổng Tiểu Bảo nhắm mắt đi theo phía sau cô, mặt vui vẻ, miệng đang không ngừng nói gì đó.

Đáng tiếc là dù hắn có nói gì thì cũng không thể được cô gái kia đáp lại.

Ở phía sau lưng bọn họ không xa có bốn người đàn ông mặc áo đen, không có nhìn về hướng hai người nhưng Đường Trọng biết rõ mục tiêu của bọn họ chính là bảo vệ hai người kia không bị bất cứ tổn thương nào.

- Gây tổn thương rồi lại đền bù, mình giống như đồ ngu vậy.

Đường Trọng thầm nghĩ.

Hắn rút ra một tờ một trăm tệ đặt ở trên bàn, sau đó bước nhanh về phía cô gái.

- Đường Trọng, đây không phải là Đường Trọng sao?

Mãi tới lúc này, cô gái ngồi đối diện hắn mới giật mình hô lên một tiếng.

Đường Trọng đi tới trước mặt Đổng Bồ Đề, nói:

- Tôi tới rồi.

Rất tự nhiên, hắn thuận tay nhận chiếc vali nhỏ cô đang kéo.

Đổng Bồ Đề cũng không từ chối ý tốt của Đường Trọng, giống như đây vốn là chuyện đàn ông phải làm vậy.

Nhận lấy vali của cô xong, hắn cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhiều ngày không gặp, mặt Đổng Bồ Đề gầy đi rất nhiều.

Thế nhưng hắn có thể hỏi câu hỏi ngu xuẩn là sao cô gầy thế sao?

Đổng Bồ Đề ngược lại lại rất bình tĩnh nhìn Đường Trọng, lông mi thật dài căng ra thẳng táp, nhìn ánh sáng chiếu xuống từ mái vòm thủy tinh trong suốt.

Mặt cô trắng như tuyết, thoạt nhìn óng ánh long lanh, gióng như chỉ sờ một cái là bị hòa tan vậy.

- Em gái, em đi tới nơi phải nhớ thường xuyên gọi điện về. Thay anh chào hỏi Long Thụ Bồ Tát và sư tỷ... Đúng rồi, còn phải nói với sư tỷ, anh rất nhớ cô ấy, nếu có thời gian nhất định phải mời cô ấy tới Trung Quốc chơi.

- Nếu anh có thời gian sẽ tới thăm em. Đương nhiên dù không có anh cũng sẽ thu xếp ra. Em cũng biết là anh thích gái đẹp mà. Nghe nói gái đẹp Ấn Độ cũng không tồi, thứ hạng những năm gần đây trên thế giới càng ngày càng tăng. Anh cũng không muốn bỏ lỡ một thánh địa đợi khai phá như vậy. Nếu như em thấy có người nào thích hợp với anh thì nhớ rõ phải đánh dấu cho anh nhé. Em cũng biết là anh không kén ăn đâu.

- Còn nữa, em có thể yêu đương nhưng cũng ngàn vạn lần đừng có yêu đương đàn ông Ấn Độ. Bởi anh không thích ăn cà ri, mà bọn họ nói chuyện toàn vị cà ri cả. Nếu bọn họ mà làm em rể anh thì rốt cục là anh phải thích hay phải ghét đây? Nghĩ đã khiến người ta đau đầu rồi. Đương nhiên em gái bảo bối thông minh của anh cũng không tùy tiện để mấy thằng ma cà bông lừa gạt đâu.

- Còn nữa...

Đổng Bồ Đề liếc hắn, cũng không nói gì.

Đổng Tiểu Bảo cười hắc hắc ngây ngô, nói:

- Được rồi. Ngàn vạn lời muốn nói cũng không cần nữa. Đi đường cẩn thận. Anh sẽ nhớ em, em ngẫu nhiên cũng nên nhớ anh.... Em gái, có phải là sắp lên máy bay rồi không?

Đổng Tiểu Bảo hoàn toàn không thèm để ý tới Đường Trọng, bảo em gái mau mau đi cho rồi.

Nghĩ tới em gái mình ở cùng một chỗ với người này, trong lòng hắn không thoải mái phi thường.

- Anh trở về đi.

Đổng Bồ Đề nói.

- Đừng vội. Dù sao anh cũng đang rảnh rỗi mà.

Đổng Tiểu Bảo từ chối. Thấy sắc mặt em gái không hay, hắn lại biết điều nói:

- Anh đi uống chén cà phê.

Nói xong hắn liền vẫy hai vệ sĩ đi vào quán cà phê phía trước.

- Hắn không thích anh.

Đổng Bồ Đề nói.

- Ừ.

Đường Trọng đáp. Đáp xong mới thấy mình thật ngu ngốc. Thế mà cũng coi là câu trả lời sao.

Đổng Bồ Đề vung tay nhẹ trong nháy mắt, giống như một chú bướm vậy.

- Anh áy náy sao?

- Không có.

Đường Trọng đáp.

- Tôi thấy anh đang áy náy đấy.

Đổng Bồ Đề nói.

- Nếu trước khi chuyện đó xảy ra thì anh sẽ không chủ động đi lên kéo vali giúp tôi. Anh không phải là một người đàn ông có phong độ lắm đâu.

- Cám ơn cô đã khen ngợi.

Đường Trọng nở nụ cười.

- Không có gì cần áy náy. Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy.

Đổng Bồ Đề nói.

- Biểu hiện của anh vượt qua mong muốn của tôi. Biểu hiện của tôi để tôi chính thức nhận rõ mình. Tôi đã cho là mình thông minh, sắc bén, mọi chuyện cần thiết đều đã khống chế trong tay. Tôi không ưu tú như tôi nghĩ.

Đường Trọng thoáng cái cảm thấy dễ dàng để bắt đầu, nói:

- Nghe xong những lời này, tôi lại thấy không cần áy náy nữa. Cô thật là một người tốt.

- Anh đâm tôi hai dao.

Đổng Bồ Đề vuốt bụng mình nói.

- Ở chỗ này.

-......

- Tôi nói chuyện này không phải để khiến anh áy náy nữa mà là nói cho anh biết, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này. Anh có thể thôi không day dứt không có nghĩa là tôi không cần báo thù.

Bàn tay nhỏ của Đổng Bồ Đề vuốt lên mặt Đường Trọng, nói:

- Đường Trọng, anh cố mà sống cho tốt, cho vui vẻ, nuôi cho béo trắng mập mạp, chờ tôi về giết anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.