Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 11: Khóc




【 Nói chuyện riêng 】Tôi nói với Dạ Diệc Hàn: Ông xã, anh không thể khiêm tốn một chút sao? Có đại thần nào mà không khiêm tốn như anh không hả? Đi ra ngoài cũng đừng nói anh là ông xã của em.

【 Nói chuyện riêng 】 Dạ Diệc Hàn: Bà xã, anh rất đau lòng, em nói như vậy mà được à, nếu ông xã của em không lợi hại thì làm sao bảo vệ được em đây! 

【 Nói chuyện riêng 】Tôi nói với Dạ Diệc Hàn: Được rồi, ông xã lợi hại nhất, cám ơn ông xã đã trút giận cho em! ( hôn môi)

【 Nói chuyện riêng 】 Dạ Diệc Hàn: ( Hôn môi) Lần đầu tiên phát hiện hóa ra bà xã nhà mình lại nhiệt tình như vậy nha!

Trong mắt Hạ Thiên Vũ tỏa ra sự nguy hiểm, Dạ Diệc Hàn được tiện nghi lại còn khoe mẽ à! Tâm trạng tôi hiếm khi tốt thế này, cho nên cho nhiều sắc mặt tốt lại nhìn thấy đại thần không biết xấu hổ như vậy. 

【 Nói chuyện riêng 】Tôi nói với Dạ Diệc Hàn: Hừ, ai nhiệt tình, anh mới nhiệt tình, cho anh chút ánh mặt trời đã sáng rực rồi.

Dạ Diệc Hàn thật sự không biết tại sao bà xã nhỏ lại tức giận như vậy, nhưng mà binh đến tướng chắn thôi.

【 Nói chuyện riêng 】 Dạ Diệc Hàn: Cũng chỉ có bà xã cho anh ánh mặt trời mới sáng rực nha, người khác cho anh anh bảo đảm là trời đầy mây.

【 Nói chuyện riêng 】Tôi nói với Dạ Diệc Hàn: ••••••• đi tìm chết!

Nói xong, cô đóng kênh nói chuyện riêng lại, nhớ tới hành động vĩ đại của  Dạ Diệc Hàn vì mình mà khiêu chiến với nhiều người như vậy, cô không thể khép nụ cười trên môi lại được, trong nháy mắt không còn tức giận như lúc trước nữa, thật ra thì Dạ Diệc Hàn cũng không phải làm người ta chán ghét như vậy.

"Mẹ ơi, có một thầy giáo đẹp trai mới đến trường học của con đấy, dáng dấp rất hấp dẫn, Hoan Hoan rất thích nha!"

Hoan Hoan chạy đến bên cạnh Hạ Thiên Vũ, cô nhanh chóng tắt trò chơi, nhưng không ngờ vẫn bị Hoan Hoan nhìn thấy.

"Mẹ, mẹ chơi cái gì ở đây vậy? Có phải là trò chơi thú vị hay không, mẹ đều không để cho Hoan Hoan chơi." Hoan Hoan không cho Hạ Thiên Vũ trả lời mà đã kết luận, chu miệng lên để bày tỏ sự bất mãn của mình. 

Nhìn hành động của cô nhóc Hoan Hoan làm cho cô có chút bất đắc dĩ, mình quả thật là chơi game, làm sao con bé lại thông minh như vậy chứ, một mắt nhìn lại có thể xác định.

"Hoan Hoan, mẹ không phải chơi game, cái này … mẹ kiếm tiền, có nói con cũng không hiểu đâu."

"Hoan Hoan rất thông minh, con sẽ không hiểu chỗ nào chứ, mẹ chính là người phân biệt đối xử, hừ." Thân thể nho nhỏ của Hoan Hoan xoay qua chỗ khác, một bộ dáng không muốn để ý đến Hạ Thiên Vũ.

Hạ Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn Hoan Hoan tức giận, cô lại bị Hoan Hoan chộp được nhược điểm một lần nữa, tại sao cô có cảm giác gần đây đều nói dối chứ, tôi đây làm mẹ dễ dàng sao?

Chuyển tới trước mặt của Hoan Hoan, lại nhìn thấy Hoan Hoan quay mặt, không nhìn mình.

"Hoan Hoan, mẹ không phải là người không phân biệt đối xử, mẹ đây là vì muốn con mạnh khỏe nha, không phải bây giờ trong đầu con đều là kiến thức học được ở trường sao?" Trên tay làm rất nhiều dáng vẻ, bởi vì muốn làm cho Hoan Hoan có thể tin tưởng lời nói của mình.

Con ngươi nho nhỏ của Hoan Hoan hếch lên nhìn Hạ Thiên Vũ, nhưng không mở miệng nói gì, dáng vẻ tôi đây rất tức giận.

"Nghĩ đi, nếu mẹ nói những điều này cho con biết, trong đầu của Hoan Hoan sẽ nhiều rất nhiều rất nhiều thứ, ngộ nhỡ trong đầu Hoan Hoan không dung nạp được thì đầu sẽ nổ tung coi như hỏng bét, mẹ đây chính là vì muốn tốt cho con." Thần ơi, tha thứ cho con đi, cuộc sống đều sẽ có mấy lần nói dối, không trách con được, nếu không Hoan Hoan cũng muốn chơi game này không phải là dạy hư đứa bé sao!

Nhìn thấy Hoan Hoan đã lộ vẻ xúc động, Hạ Thiên Vũ không ngừng cố gắng: “Không phải giáo viên trong trường học đã nói, học cái gì cũng phải từ từ tiêu hóa mới được sao, việc này Hoan Hoan không thể tiêu hóa được."

Hoan Hoan quay đầu lại, chỉ là trong mắt vẫn còn tức giận: "Mẹ gạt người, mẹ đều có thể chơi, tại sao con không thể chơi."

"Hoan Hoan, nghe lời, mẹ tiêu hóa tương đối nhanh, Hoan Hoan tiêu hóa vẫn còn rất chậm, cho nên phải đợi đến sau này lớn lên mới có thể chơi."

Hạ Thiên Vũ cũng không có ý thức được mình chui vào trong bẫy của Hoan Hoan, trước đó nói mình không có chơi game, lúc này tốt lắm, rõ ràng chính là thừa nhận mình chơi game rồi.

Hừ, mẹ Đại Phôi Đản, cũng biết lừa gạt Hoan Hoan, hừ.

"Được rồi, Hoan Hoan cũng không cần biết, mẹ sắp đến ngày 1 tháng 6 rồi đó, Hoan Hoan muốn quà tặng, mẹ cũng không thể quên nha."

Hoan Hoan nhắc tới, lúc này Hạ Thiên Vũ mới nhớ tới ngày quốc tế thiếu nhi sắp tới, có chút chột dạ liếc nhìn Hoan Hoan, không biết vì sao gần đây cô có tính hay quên, quên mất chuyện kết hôn trong trò chơi, bây giờ lại quên mất ngày quốc tế thiếu nhi.

Hoan Hoan nhìn Hạ Thiên Vũ không có lập tức trả lời cũng biết mẹ đã quên mất, trong lòng lại tức giận lần nữa, chỉ là nhớ tới kế hoạch của mình, lửa giận trong lòng tiêu mất, trên mặt lại có nụ cười.

Chỉ là biểu hiện của Hoan Hoan cũng như trong lòng Hạ Thiên Vũ cảm thấy có lỗi cho nên hoàn toàn cũng không có quá chú ý tới hành động này của Hoan Hoan.

"Hoan Hoan, mẹ chắc chắn là nhớ ngày quốc tế thiếu nhi, Hoan Hoan muốn quà tặng gì?" Ôm lấy Hoan Hoan ngồi ở trên đùi của mình.

"Mẹ, lâu rồi Hoan Hoan không có có đi chơi, ngày 1 tháng 6, mẹ đưa Hoan Hoan và bạn của Hoan Hoan đi khu vui chơi chơi được không?" Tay nhỏ bé của Hoan Hoan ôm cổ Hạ Thiên Vũ làm nũng.

Nghe được còn phải đưa Hoan Hoan và bạn đi chơi, dĩ nhiên Hạ Thiên Vũ nghĩ rằng đó là các bạn học ở trường của Hoan Hoan, nên sẵn sàng đồng ý, cũng không có hỏi là ai.

"Tốt, Hoan Hoan vui là tốt rồi, mẹ chắc chắn sẽ đưa Hoan Hoan đi khu vui chơi vui vẻ."

Nghe được mẹ đồng ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Hoan Hoan cười nở hoa, "Nhé" vui mừng hôn gò má của Hạ Thiên Vũ một cái.

"Ừ, Hoan Hoan sẽ chờ đến lúc đó chơi vui vẻ, học tập rất vất vả nha!" Hoan Hoan ngẩng đầu lên, bày tỏ mình rất vất vả.

"Vâng vâng, Hoan Hoan rất vất vả, đến lúc đó mẹ thưởng thật nhiều cho Hoan Hoan, khiến Hoan Hoan buông lỏng một chút." Cái tay còn lại vịn sau lưng của Hoan Hoan, chỉ sợ Hoan Hoan ngã xuống, ngoài miệng nói với Hoan Hoan, chỉ là trong lòng không nghĩ như vậy, kiến thức tiểu học không tính là khó khăn!

"Vâng, con biết ngay mẹ tốt nhất, Hoan Hoan đi làm bài tập trước đây, mẹ chơi vui vẻ đi."

Hạ Thiên vũ gật đầu một cái, mới vừa để Hoan Hoan xuống, cô bé vội chạy đi ra ngoài.

"Cẩn thận một chút, chạy coi chừng té!"

Nghe được lời quan tâm Hạ Thiên Vũ, bước chân Hoan Hoan dừng lại, xoay người: "Mẹ, mẹ chính là xem thường con, Hoan Hoan học môn thể dục rất giỏi, thây giáo cũng khen con."

"Vâng vâng, Hoan Hoan rất lợi hại! Sẽ không ngã xuống, mẹ cũng không sánh nổi."

Hạ Tiên Vũ nhìn thấy trên mặt Hoan Hoan tràn đầy nụ cười vui mừng nên cô cũng bị lây. 

"Quả nhiên vẫn là cô gái nhỏ!"

Chỉ là Hạ Thiên Vũ tuyệt đối không ngờ rằng đứa bé này lại tính toán trên người mình. 

Thời gian trôi qua ở bên trong, cuối cùng Sun cũng hát xong điệp khúc của bài hát, Hạ Thiên Vũ đã nghe bài hát nhiều lần, và cô rất thích bài hát này, nhưng cô nghe bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán, cũng không biết rốt cuộc là bởi vì lần đầu tiên mình ca hay là bởi vì giọng của Sun thật sự nghe quá hay, dù sao Hạ Thiên Vũ cảm thấy rất thích, ngay cả Hoan Hoan cũng thỉnh thoảng nghe, đều nói rất êm tai.

Mỗi lần Hoan Hoan đến đều sẽ tìm bài hát này để nghe, điều này cũng tăng tỷ lệ người nghe của ca khúc mà Hạ Thiên Vũ sáng tác, sau đó thỉnh thoảng Hoan Hoan và Hạ Thiên Vũ sẽ ca đôi câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.