Chưa Đủ

Chương 5




Qủa thật khuôn mặt Chu Nhan Ngọc và Tô Hi giống nhau hệt như hai giọt nước. Hai người đều không phải mỹ nhân khuynh thành mà chỉ là thanh tú tươi mát. Tuy nhiên ánh mắt của Chu Nhan Ngọc toát lên sự ôn nhu thánh thiện, còn của Tô Hi lại sâu thẳm ẩn chứa đầy mũi nhọn.

“Thật giống…” Tiểu Đan vừa nhìn kĩ Tô Hi liền bật thốt lên.

Chu Nhan Ngọc cũng bị bất ngờ, hơi sững người một chút rồi bỗng nhiên nở nụ cười:

“Tô Hi a, ta và ngươi thật có duyên. Đây đúng là sự sắp đặt của thần linh rồi.”

Tô Hi cũng cười cười hùa theo, nhưng trong đầu lại thầm nghĩ việc xuyên không và việc gặp phải vị vương phi giống hệt nàng này liệu có liên quan không? Tô Hi có linh cảm tất cả đều không phải trùng hợp, hơn nữa còn rất nhanh sẽ được chứng thực.

 

Ba ngày trôi qua, Tô Hi ngày càng thân thiết với Chu Nhan Ngọc và Tiểu Đan. Thông qua các câu hỏi khéo léo và bằng cách thể hiện mình là kẻ quê mùa sống lâu năm trong Mạt Phố, không biết chút gì về bên ngoài, Tô Hi dễ dàng lấy được một số thông tin cần thiết từ hai chủ tớ bọn họ. Đại lục Tô Hi xuyên đến có tên là Địa Du, gồm ba nước lớn Tây Cẩn, Nam Chu và Bắc Thanh – nơi hiện giờ Tô Hi ở. Ba nước tạo thành thế chân vạc, thường xuyên xảy ra tranh chấp ở biên giới, nhưng đều không nghiêm trọng, chỉ cần đánh một vài trận nhỏ hoặc thương lượng là giải quyết được. Vì thế, thiên hại cũng coi như thái bình. Điều khiến Tô Hi hứng thú nhất là đại lục Địa Du có tồn tại một thứ dị lực thần kì là huyễn lực. Huyễn lực chia thành hai loại bình thường và hiếm. Huyễn lực bình thường gồm các thuộc tính căn bản trong ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Huyễn lực hiếm cũng như tên gọi của nó, người sở hữu được hiếm vô cùng, tỉ lệ gần như là một phần vạn, gồm các thuộc tính: phong, lôi, băng, hắc ám, quang minh, không gian, thời gian,… Những người tu luyện huyễn lực gọi là huyễn giả, chia làm cửu cấp, phân biệt qua màu sắc của huyễn lực đánh ra. Màu của huyễn lực càng đậm và sáng thì cấp bậc càng cao. Tô Hi tuy rất phấn khích thi nghe những điều này, nhưng nghĩ đến bản thân nàng là một con người bình thường ở hiện đại xuyên qua, làm gì có huyễn lực nên liền hơi thất vọng. Ở đại lục này, nàng được xếp vào thứ tiện dân thấp hèn, phải sống cả đời trong Mạt Phố, trừ khi may mắn sinh ra có chút huyễn lực, hay các quý tộc quan lại cần thêm nô dịch tuyển đi thì mới có cơ hội ra ngoài. Tô Hi khẽ lắc đầu, như vậy cũng quá bất công đi. Có huyễn lực là người, không có huyễn lực thì không phải là người sao. Nhưng nàng nghĩ lại, đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, mạnh thì sống, yếu thì chết, sự phân biệt đối xử như thế cũng là không tránh khỏi. Xem ra để tồn tại được ở nơi khắc nghiệt này, nàng phải cẩn thận hơn nữa. Nếu như tìm được cách thoát thai hoán cốt, có được huyễn lực thì càng tốt.

“Vương phi, người không có huyễn lực sao?” Tô Hi thoát khỏi trầm tư, tò mò hỏi Chu Nhan Ngọc.

Chu Nhan Ngọc khẽ gật đầu rồi đáp:

“Sau khi sinh Sứ Nhi, hỏa huyễn lực tứ cấp của ta không hiểu sao đột ngột mất đi. Bù lại Sứ Nhi lại có lôi huyễn lực hiếm có, thiên phú hơn người, ta cũng không nuối tiếc gì.”

Tô Hi nhìn thấy được tình mẫu tử tràn ngập trong lời nói và ánh mắt của Chu Nhan Ngọc, trong lòng cũng bị lây nhiễm một phần ấm áp. Nàng vốn là trẻ mồ côi, từ năm năm tuổi đã bị đưa vào tổ chức, chịu những huấn luyện khắc nghiệt và tàn nhẫn. Tình yêu thương của cha mẹ đối với nàng mà nói, chính là thứ xa xỉ không bao giờ chạm tới được. Tô Hi có chút tò mò, không biết Nam Cung Sứ là đứa trẻ như thế nào mà khiến Chu Nhan Ngọc quan tâm đến vậy.

“Vút!”

Đột nhiên ánh mắt Tô Hi lóe lên, khuôn mặt tươi cười lập tức đông lạnh. Nhanh như cắt, nàng lao người tới đẩy ngã Chu Nhan Ngọc và Tiểu Đan xuống sàn xe ngựa. Tiểu Đan còn chưa kịp lên tiếng trách mắng nàng vô lễ thì phần nóc cùng một nửa thùng xe đã bị đánh bay.

“Có thích khách, bảo vệ vương phi!”

“Nhanh bảo vệ vương phi!”

Tiếng thị vệ la hét và tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên. Tô Hi vội kéo hai chủ tớ Chu Nhan Ngọc còn chưa hoàn hồn xuống xe ngựa. Nàng nhanh chóng quan sát tình hình, phát hiện sát thủ chỉ có bốn người, nhưng huyễn lực màu vàng kim có một chút sáng lên đã chứng tỏ cấp bậc bọn chúng ít nhất là lục cấp*, còn thị vệ của Chu Nhan Ngọc tuy đông nhưng đa phần là tứ cấp cùng tam cấp nhất định đánh không lại. Tô Hi nhíu mày càng sâu, lại nhìn Chu Nhan Ngọc và Tiểu Đan đều run người vì sợ, muốn thoát thân xem ra vô cùng khó khăn. Nàng không có ý định bỏ rơi hai người này, không phải vì lòng biết ơn phù phiếm gì đó, đơn giản là Chu Nhan Ngọc chết thì nàng sẽ mất đi chỗ dựa về sau. Với lại, nàng cũng không muốn đứa trẻ tên Sứ Nhi kia thành trẻ mồ côi.

(*): từ lục cấp trở lên thì huyễn lực mới sáng dần lên, từ ngũ cấp trở xuống chỉ có màu sắc bình thường.

“Vương phi, Tiểu Đan, hai người bình tĩnh lại đi. Nếu không muốn chết thì hãy theo sát ta.”

Chu Nhan Ngọc nghĩ đến con trai mình liền lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt đầy cương quyết. Vì Sứ Nhi, nàng nhất định phải sống. Tiểu Đan cũng đỡ run, cẩn thận đỡ Chu Nhan Ngọc theo Tô Hi chạy vào cánh rừng gần đó. Không may, một tên sát thủ đã phát hiện. Hắn lập tức chém chết những thị vệ đang vây quanh rồi đuổi theo. Tô Hi vén váy, rút cây súng ngắn vốn giắt trên bắp đùi ra. Khi xuyên không, ngoại trừ khẩu súng này, một vài ống thuốc độc và nhẫn hợp kim đặc biệt nàng mang trên người thì không còn gì hữa dụng từ hiện đại nữa. Tô Hi không biết súng có thể đối phó với huyễn lực kì dị kia hay không, với lại đạn chỉ còn lại hai viên, nàng không thể tùy tiện thử. Tô Hi là đặc công, đối với việc chạy trốn và ẩn nấp trong rừng tuyệt đối là bậc thầy, nhưng phải mang theo hai chủ tớ Chu Nhan Ngọc, tốc độ giảm đi đáng kể. Mắt thấy tên sát thủ đến ngày càng gần, Tô Hi lập tức kéo ngoại bào quý giá của Chu Nhan Ngọc mặc vào, rồi đẩy Chu Nhan Ngọc và Tiểu Đan chạy theo hướng tây, còn nàng chạy theo hướng đông. Qủa nhiên như Tô Hi dự đoán, tên sát thủ lập tức đuổi theo nàng. Mất đi gánh nặng, kĩ năng đặc công của Tô Hi được phát huy đến tận cùng. Chỉ một lát sau, hắn liền mất dấu Tô Hi. Núp ở sau một thân cây lớn cách tên sát thủ chưa đến mười mét, Tô Hi ngưng thở, bắt đầu ngắm bắn. Nàng biết với sự trợ giúp của huyễn lực, rất mau thôi, hắn sẽ lại tìm ra nàng. Đột nhiên, tên sát thủ nhìn về phía khu vực Tô Hi đang ẩn nấp rồi vung kiếm lên. “Ầm ầm ầm…”, đường kiếm vàng kim lướt qua nơi nào, nơi đó cây cối liền bị chặt gãy rồi đổ ập xuống. Tô Hi lúc này đã ngồi bệt xuống đất, xoa xoa cần cổ suýt chút nữa đã văng theo thân cây. May mà nàng phản ứng nhanh, nếu không thì… Tô Hi thầm nguyền rủa, sau đó ánh mắt liền lập tức sắc bén lên. Trốn thế này không phải là cách, thà liều mình một phen!

Tô Hi đột nhiên lao ra làm cho tên sát thủ giật mình. Hắn không ngờ con mồi trốn chui trốn lủi nãy giờ dám xuất hiện to gan như vậy. Ngay khi tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng, Tô Hi đã nổ súng.

“Đoàng! Đoàng!”

Hai phát súng liên tiếp vang lên, giữa trán và ngực tên sát thủ tràn ra máu tươi. Mắt hắn trợn to không thể tin rồi ngã xuống. Tô Hi buông súng, khẽ thở phào một hơi. Mặc dù có huyễn lực nhưng tên sát thủ này vẫn là con người, bị đạn ghim qua não cùng tim đương nhiên không sống được. Nàng không hề cảm thấy kiêu hãnh, mà chỉ cảm thấy nghiêm trọng. Tên sát thủ này chết là vì hắn coi thường đối thủ, coi thường nàng không có huyễn lực. Hôm nay nàng có thể vì thế mà tránh được một kiếp, còn sau này thì sao? Tô Hi nhìn trời, cuộc sống trước mắt của nàng tại thế giới này xem ra tràn ngập nguy cơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.