Chưa Đủ

Chương 4




“Ưm…”

Tô Hi vừa rên rỉ mở mắt liền bị mùi máu tươi nồng nặc cùng khung cảnh xung quanh làm cho kinh ngạc. Chỉ thấy trên đầu là những ngọn cây cao vút, trong vòng bán kính mười mét đều là xác chết ăn mặc rách rưới. Cách chỗ nàng nằm không xa có khoảng chục tên lính, vũ khí trên tay chúng đều dính máu đỏ thẫm. Tô Hi thầm nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng vốn là đặc công của nước Z ở thế kỉ 21 hiện đại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ám sát nghị viên của một nước láng giềng, nàng vô tình phát hiện một viên hổ phách hình thù quái dị trong tủ kính nên tò mò chạm vào. Sau đó, Tô Hi có cảm giác cả người mình như bị thiêu đốt mãnh liệt rồi mất đi tri giác, bây giờ tỉnh lại đã thấy mình ở một nơi xa lạ giống như cổ đại. Không lẽ, nàng xuyên không?

“Má, bọn dân đen khốn khiếp, hại lão tử mệt muốn chết!”

Tô Hi hơi ngước đầu lên quan sát bọn lính, cố gắng điều chỉnh góc độ để chúng không phát hiện.

“Hừ, đây là tốp thứ năm rồi. Gần đây kẻ muốn trốn khỏi Mạt Phố ngày càng nhiều, chả biết phát điên cái gì.”

Một tên lính nghe xong vẻ mặt khinh bỉ, nói:

“Ngươi không nghe gì à, trong kinh thành huyễn giả từ tứ cấp trở lên bỗng nhiên mất tích liên tục. Tĩnh Vương bẩm báo lên Hoàng Đế rằng thần linh đang trừng phạt chúng ta nên mới vậy, còn xin được chuẩn bị hai trăm vật tế để làm Người bớt giận. Ngươi nói xem, số vật tế ấy không phải lấy từ Mạt Phố sao?”

“Ta phi, chuyện như thế mà Hoàng Đế cũng tin. May mà chúng ta có chút huyễn lực, sớm thoát khỏi Mạt Phố vào quân đội, không thì…”

Trong ánh mắt bọn lính đồng loạt hiện ra sự man mác buồn bã. Mạt Phố cũng giống như quê hương của họ a, chỉ là lệnh trên không thể trái, nếu như để thoát một người, bọn họ cũng liền xong đời.

“Các ngươi đang làm gì? Còn không mau trở về!”

Tiếng quát hung ác vang lên, một hán tử mặc áo giáp cưỡi ngựa đi tới, xem ra là người chỉ huy của bọn lính này. Bọn lính sợ hãi run lên, lập tức xếp thành hai hàng chạy trở về. Một số tên đi sau vẫn còn luyến tiếc nhìn đống thi thể, giống như muốn được chôn cất cho họ.

Tô Hi đợi bọn lính rút đi hết mới ngồi dậy, khẽ thở dài một hơi. Tuy nàng không nghe hiểu hết những gì chúng nói, nhưng cũng biết được cái quốc gia chưa rõ tên này rất kì thị Mạt Phố, nơi ở của dân đen. Một người không rõ lai lịch như nàng mà đi lung tung là nguy hiểm cỡ nào. Tô Hi có chút đau đầu day day thái dương, không thể nào hiểu nổi tình huống xuyên không cẩu huyết trong ngôn tình lại có ngày xảy ra với nàng. Không lẽ do viên hổ phách kia sao? Tô Hi nghĩ nghĩ, bắt đầu kiểm tra trên người và xung quanh xem có viên hổ phách đó không, nếu có không chừng nàng có thể quay trở về nha. Tô Hi tìm, tìm, tìm nhưng cuối cùng cũng không phát hiện được gì. Nàng phủi phủi tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh. Thôi vậy, dù sao ở hiện đại nàng cũng chẳng có gì lưu luyến, xuyên về đây rồi, nàng không cần phải làm việc vất vả, cả ngày đối mặt với súng đạn nữa. Xem ra ông trời cũng rất quan tâm nàng a. Đột nhiên vành tai của Tô Hi giật giật, ánh mắt lập tức cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh. Là tiếng xe ngựa? Tô Hi nhếch miệng cười gian, aizz, nàng còn đang lo không có chỗ trú chân, bây giờ thì tốt rồi.

 

Lúc này, trên chiếc xe ngựa mà Tô Hi nhắm đến có hai nữ nhân đang ngồi nói chuyện. Một người mặc váy hồng phấn, tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt khả ái, thái độ cung kính, rõ ràng là một tỳ nữ. Người còn lại đang dựa lưng vào tấm đệm lông cáo mềm mại, một thân váy lụa chỉ vàng rực rỡ, đầu tóc được búi vô cùng cầu kì, trang sức lộng lẫy, vừa nhìn liền biết là một phu nhân cao quý.

“Vương phi, người nhất định rất nhớ tiểu vương gia a.”

Vị phu nhân ánh mắt tràn ngập trìu mến cùng yêu thương, khẽ đáp:

“Cũng hơn ba tháng ta không gặp Sứ Nhi, không biết hắn đã cao lên bao nhiêu rồi.”

Nữ tỳ tên Tiểu Đan nghe vậy liền hùa theo:

“Tiểu vương gia đang tuổi lớn, phát triển rất nhanh đi, không chừng người bây giờ còn cao hơn nô tỳ.”

Tĩnh vương phi Chu Nhan Ngọc nghe vậy liền bật cười, Sứ Nhi của nàng mới bảy tuổi, làm sao có thể cao hơn một nha đầu mười sáu tuổi chứ. Nàng ta khẽ gõ nhẹ đầu Tiểu Đan, mắng:

“Nha đầu ba hoa.”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại. Tiểu Đan thấy lạ lập tức vén rèm xe, hỏi:

“Có chuyện gì?”

Một tên thị vệ lập tức ôm quyền đáp:

“Phía trước có một dân đen nằm cản đường, vương phi yên tâm, rất nhanh liền giải quyết xong.”

Tên thị vệ vừa dứt câu, một tiếng hét tê tâm liệt phế liền vang lên:

“Cứu mạng, làm ơn cứu mạng a.”

Người hét không ai khác chính là Tô Hi. Vừa nãy nàng đã thay đổi trang phục rách rưới, cố tình làm cho đầu tóc rối tung, mặt mày nhem nhuốc, chân tay lại đầy máu như bị thương nặng để diễn trò. Nàng đây là đang đánh một canh bạc lớn, nếu như gặp được người nhân hậu thì cuộc sống sau này không lo, còn xui xẻo gặp phải kẻ khinh thường dân đen thì lập tức liền bỏ chạy. Nàng tin chắc, với bản lĩnh đặc công xuất sắc của nàng, mấy tên thị vệ này nhất định không đuổi kịp.

Tiểu Đan thấy Tô Hi một thân chật vật liền mủi lòng xót xa, nàng ta cũng xuất thân từ Mạt Phố a.

“Vương Phi…”

Tiểu Đan còn chưa cầu xin đã bị Chu Nhan Ngọc ra lệnh cắt ngang:

“Còn chờ gì nữa, mau dẫn nàng ta đến đây.”

Tiểu Đan vui mừng, không ngừng tạ ơn rồi bảo thị vệ đưa Tô Hi đến trước cửa kiệu. Tô Hi lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tục để tỏ vẻ cảm kích:
”Tiện nữ tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi cứu giúp.”

Chu Nhan Ngọc vốn là người rất tin vào thần linh, tính tình nhân hậu ôn hòa, thấy bộ dạng Tô Hi liền đau lòng, ra hiệu cho Tiểu Đan ngăn cản nàng tiếp tục dập đầu.

“Đứa nhỏ đáng thương, sao ngươi lại ra nông nỗi này?”

Tô Hi cúi thấp đầu, giả bộ nức nở khóc như rất đau khổ, rồi bịa đặt một câu chuyện vô cùng lâm li bi đát cho Chu Nhan Ngọc cùng Tiểu Đan nghe.

“Tiện nữ tên là Tô Hi, vì sợ bị làm vật tế cho thần linh nên liều mạng cùng thân nhân  trốn khỏi Mạt Phố. Ai ngờ cuối cùng vẫn chạy không thoát, mọi người đều bị tàn sát dã man, chỉ còn tiện nữ vì giả chết nên may mắn sống sót. Hu hu…”

Lúc này thị vệ được sai đi kiểm tra khu vực xung quanh để kiểm chứng lời nói Tô Hi chạy về.

“Bẩm vương phi, ở cách đây một dặm đúng là có rất nhiều thi thể dân đen.”

Chu Nhan Ngọc khẽ thở dài, tất cả đều do trượng phu Tĩnh Vương Nam Cung Thiên của nàng gây ra. Nàng ta nhìn Tiểu Đan cùng Tô Hi đều đang khóc rưng rức, vừa áy náy, vừa đau lòng, cuối cùng lên tiếng:

“Từ nay Tô Hi theo ta. Cơm ăn áo mặc không cần lo lắng nữa. Thị vệ đâu, mau đi chôn cất thi thể đàng hoàng.”

Tô Hi nghe vậy liền mừng thầm, kĩ thuật diễn của nàng quả nhiên quá tốt a.

“Tiện nữ tạ ơn vương phi.”

“Đừng cứ mở miệng ra là tiện nữ, xưng hô như vậy quá tự coi thường mình. Tô Hi, ngẩng mặt lên cho ta xem nào.”

Tô Hi không ngẩng mặt lên thì thôi, vừa ngẩng lên liền kinh ngạc, vị vương phi này…sao lại giống nàng thế chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.