Chưa Đủ

Chương 2




Mọi người thấy thế, cả đám da đầu đều run lên, cũng may, mình là thật tâm thần phục, không đùa nghịch tâm tư không chính đáng gì, nếu không khẳng định cũng giống vậy rồi

- Hoàn Nhan Hồng Liệt, Hoàn Nhan Khang, các ngươi thì sao?

Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hai người:

- Các ngươi có nguyện ý trở thành thủ hạ của ta, làm việc cho ta không?

Bị ánh mắt Dương Lỗi quét trúng, Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang cảm giác như sa vào hầm băng, quá kinh khủng, khiến hai người cảm giác mình chẳng khác nào con kiến, nếu như hắn muốn giết mình thì chẳng qua chỉ như động ngón tay, căn bản không cần cố sức.

Dưới áp lực khủng bố như thế, Hoàn Nhan Hồng Liệt và Hoàn Nhan Khang đã hoàn toàn không có lòng phản kháng nữa, vội vàng quỳ xuống, tỏ vẻ chân thành.

- Hai cha con ta nguyện ý thần phục.

- Tốt, đã như vậy, vậy sau này đều là người một nhà rồi, những đan dược này, các ngươi một người một lọ, rất có lợi với các ngươi đấy.

Dương Lỗi lần nữa lấy ra một ít Thông Mạch Đan, những đan dược này, ở trong mắt mình cái gì cũng không phải, bất quá đối với bọn người Hoàn Nhan Hồng Liệt lại có chỗ tốt rất lớn, Dương Lỗi tra nhìn hệ thống, phát hiện, độ trung thành của những người này cũng không cao lắm, đều khiếp sợ mình thôi, cao nhất cũng chỉ có 60, đó là Lương Tử Ông, những người khác chỉ là 50, ba người Hoàn Nhan Khang và Âu Dương Khắc, còn có Hoàn Nhan Hồng Liệt là kém cỏi nhất, đều chỉ có 40, bất quá Dương Lỗi cũng không lo lắng, nếu như bọn hắn có can đảm phản kháng lời của mình, vậy thì sẽ không đơn giản như vậy nữa, giết, càng bớt việc.

Dương Lỗi hiện giờ ngược lại phiền muộn, nếu như mình tiến vào chính là nội dung cốt truyện thế giới Thiên Long Bát Bộ thì tốt rồi, mình chỉ cần thu hoạch Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, vậy thì liền có thể sử dụng sinh tử phù, nếu gieo xuống sinh tử phù cho bọn hắn thì mình cũng không cần lo lắng phản bội nữa, đương nhiên mình cũng có thể khiến bọn hắn cưỡng ép nhận chủ, nhưng Dương Lỗi lại không muốn, nếu vậy thì quả thực lãng phí, phải biết rằng, tinh thần lực của mình tuy rằng cường đại, nhưng cũng không cần gánh nặng nhiều rác rưởi như vậy trở thành nô lệ làm gì.

Tựu như nô lệ khế ước tạp vậy, hôm nay ít nhất tu vị phải đạt tới cảnh giới Thông Huyền mới có thể khiến Dương Lỗi hứng thú, bất quá võ giả cảnh giới Thông Huyền lại không dễ thu phục như vậy, hôm nay mình ngay cả Dịch Vũ Hàn kia cũng không thu phục được, gia hỏa cảnh giới Thông Huyền lại càng không phải nói.

- Các ngươi nhớ kỹ, các ngươi bây giờ là thủ hạ của ta, nô lệ của ta, nếu như có người mang lòng phản loạn, vậy ta sẽ cho hắn biết cái gì là sống không bằng chết, hừ.

Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sâm lãnh nhìn quét tứ phương, người bị ánh mắt hắn quét qua, trong nội tâm đều sinh ra một loại cảm giác e ngại vô hình, tu vị Dương Lỗi mặc dù bị áp chế, nhưng tinh thần lực lại không vấn đề gì, đây chính là tinh thần lực cấp độ Vũ Thần hàng thật giá thật.

Mọi người nguyên một đám đều lộ ra trung tâm.

- Tốt.

Trải qua Dương Lỗi lần nữa đe dọa, hiện giờ độ trung thành của những người này được đề cao rất lớn, thấp nhất cũng đạt tới 60, độ trung thành tăng lên nhanh như vậy, thật ra khiến Dương Lỗi kinh ngạc, bất quá Dương Lỗi rõ ràng, nếu như có người nào đó cường đại hơn mình, có thể giải trừ những uy hiếp này thì bọn hắn chỉ sợ sẽ lập tức làm phản ngay, bất quá Dương Lỗi không để ý chút nào, ở trong nội dung cốt truyện thế giới này, người cường đại hơn mình chỉ sợ khó có thể tìm được.

- Tốt, rất tốt.

Dương Lỗi nhìn mọi người:

- Ta có một mục tiêu, cái kia chính là thành lập một đế quốc cường đại, nhét Tống quốc, Kim quốc, Mông Cổ vào trong đó, ta từ giờ trở đi sẽ hành động, mà các ngươi chính là đám thủ hạ đầu tiên của ta, đương nhiên, các ngươi có thể lựa chọn rời đi, bất quá rời đi có nghĩa là phản bội, ta đối với phản đồ chưa bao giờ nương tay cả, luôn là giết không tha, chỉ cần các ngươi cảm thấy có thể tránh thoát khỏi ta đuổi giết, vậy thì các ngươi có thể lựa chọn tự động rời đi.

- Thề chết theo chủ nhân.

Bọn người Lương Tử Ông vội nói.

Mà Âu Dương Khắc và Hoàn Nhan Hồng Liệt còn có Hoàn Nhan Khang cũng chỉ có thể gật đầu, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

- Ta biết rõ các ngươi cho rằng ta khẩu khí lớn, cũng có thể có thể cho rằng ta là tên điên, ta còn biết, trong các ngươi có người trong lòng bất mãn, nhưng ta sẽ không nói ra, ta chỉ muốn các ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu như trong các ngươi, nếu ai phản bội ta, vậy thì ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả.

Dương Lỗi nhìn bọn hắn:

- Các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, chỉ cần trung thành, các ngươi mới có lợi, nhớ kỹ, phục tùng, phục tùng, lại phục tùng.

- Vâng.

- Ta về sau sẽ tìm các ngươi.

Dương Lỗi quay người nói với Hoàng Dung đã choáng váng đứng đó:

- Chúng ta đi.

Thấy bọn người Dương Lỗi đi rồi, Hoàn Nhan Hồng Liệt sắc mặt tái nhợt.

- Phụ vương, hiện giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hoàn Nhan Khang nhìn Hoàn Nhan Hồng Liệt nói.

- Đúng vậy a, Vương gia, hiện giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?

Âu Dương Khắc nói.

- Đi một bước tính toán từng bước, còn có thể như thế nào nữa, người nọ thật sự quá quỷ dị.

Hoàn Nhan Hồng Liệt trong nội tâm đắng chát, chưa bao giờ thấy qua nhân vật khủng bố như vậy, mặc dù là Khâu Xử Cơ lúc trước cũng không khiến hắn cảm thấy khủng bố như thế, những võ lâm cao thủ mình tìm đến này, rõ ràng nguyên một đám không hề địch nổi, nếu hắn muốn lấy mạng thì chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi vậy.

- Kỳ thật cũng không cần quá mức lo lắng, người nọ tuy rằng lợi hại, nhưng hắn khẩu khí quá lớn, rõ ràng vọng tưởng đối kháng với Tống, Kim, Mông Cổ, hắn cũng chỉ có một người thôi, làm sao có thể đối kháng với quốc gia được, quả thực là tự tìm đường chết.

Hoàn Nhan Khang cười lạnh nói.

Không giống với bọn người Hoàn Nhan Hồng Liệt, mấy người Lương Tử Ông lại có tâm tư khác, người nọ lợi hại như vậy, hơn nữa có dã tâm lớn như vậy, nếu như hắn thật sự thành công, vậy đám người mình chẳng phải trở thành khai quốc công thần rồi sao? Như vậy vinh hoa phú quý còn có thể thiếu sao?

Cho nên liền âm thầm lưu lại tâm.

... ...

Lời nói phân hai đầu, ba người Dương Lỗi ra khỏi Triệu vương phủ liền đi tới một khách sạn.

Mai Siêu Phong đối với cách làm của Dương Lỗi tuy rằng giật mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ là Hoàng Dung lại kinh ngạc, không nghĩ tới Dương đại ca rõ ràng có dã tâm lớn như vậy .

- Dương công tử, đây là nửa bộ dưới Cửu Âm Chân Kinh, ngài hảo hảo thu về.

Mai Siêu Phong vẫn còn có chút không bỏ, bất quá cuối cùng vẫn lấy ra đưa cho Dương Lỗi.

- Ta nhìn xem liền trả lại cho ngươi.

Dương Lỗi cũng biết, đây chỉ sợ là đồ vật cuối cùng mà Trần Huyền Phong lưu lại, không nỡ cũng là việc thường tình.

- Cảm ơn.

Mai Siêu Phong liên tục nói.

- Không cần.

Nửa bộ dưới Cửu Âm Chân Kinh này cũng không dài bao nhiêu, Dương Lỗi thoáng cái liền nhớ kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.