Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret

Chương 12




Một lúc sau chúng ta mới lên đến thuyền, Hà Tử Ngư liền chạy về phía ta khóc to, tỏ vẻ nàng bị kinh hách. Có lẽ nàng ta thật sự bị kinh hách, bởi vì nàng ta khóc đến nỗi không ra hơi, ngay cả làm nũng cũng không nói nên lời. Cung nữ thái giám vây quanh bên người nàng ta, nâng nàng ta, mới làm cho nàng ta không đến mức ngã xuống.

Ta bất động thanh sắc, mắt lạnh nhìn nữ nhân này. Trong lòng không khỏi phỏng đoán, nàng ta rốt cuộc là đang diễn trò hay thật sự bị dọa sợ.

Thừa dịp ta đang giằng co cùng với Hà Tử Ngư, cái bóng dáng gầy gầy đi theo phía sau ta, lặng yên không một tiếng động tính lách qua ta đi vào trong.

"A Nam!", ta đột nhiên kêu một tiếng.

Tiểu nha đầu này đã vội vàng muốn trở về phòng của nàng trong khoang thuyền rồi, ta còn chưa cho phép nàng đi đâu.

A Nam nghe thấy tiếng ta gọi, liền đứng khựng lại. Bóng dáng gầy nhom kia liền cứng ngắc đến xấu hổ.

"Hoàng Thượng sao lại kêu nàng là A Nam? Hoàng Thượng cùng Sở tu dung rất thân mật!". Hà Tử Ngư một lần nữa lại không biết sợ là gì, bản năng ghen tuông lúc nào cũng bộc phát. Nàng ta dậm chân, biểu đạt sự bất mãn của nàng ta.

A Nam như là bị niệm thần chú. Nàng không xoay người lại ngay, khi nghe Hà Tử Ngư nói, nàng rõ ràng giật mình một cái. Nhưng mà ta đoán chắc trong cái đầu nhỏ nhắn tinh quái kia đang nghĩ kế thoát thân.

Hà Tử Ngư lại mở miệng, "Hoàng Thượng cũng có thể gọi thiếp là Tiểu Ngư Nhi!". Ghen tị cũng có điểm tốt, có thể tức thì làm cho nữ nhân tràn ngập ý chí chiến đấu. Lúc này Hà Tử Ngư chính là như thế, nàng ta giống như hoàn toàn đã quên vừa rồi còn sợ hãi khóc lóc."Hoàng Thượng cũng nên hỏi, vừa rồi lúc thích khách lên thuyền, Sở tu dung đang ở đâu. Hoàng Thượng không biết vừa rồi nô tì có bao nhiêu sợ hãi. Nô tì nghe được thanh âm bên ngoài, sợ tới mức thét chói tai, lại không nghe được một chút tiếng động bên Sở tu dung".

Cuối cùng ta cũng thấy A Nam xoay người lại. Sắc mặt nàng rất bình tĩnh, dùng ánh mắt quái dị nhìn thoáng qua Hà Tử Ngư. Ta cảm thấy ánh mắt kia rõ ràng nhìn Hà chiêu nghi giống như là nhìn người chết.

Nói đến đây, xác thực có chút châm chọc. Tiểu Ngư Nhi? Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn xưng hô với Hà chiêu nghi như thế, nàng ta đánh giá mình rất cao. Nàng ta đã quên rằng ta chỉ đối xử thật lòng với Phùng Yên Nhi, còn những nữ nhân khác ta cũng không để trong lòng. Ta sẽ không tùy tiện dùng xưng hô thân thiết như vậy đối với nữ nhân. Hơn nữa, lúc này Hà Tử Ngư lại cùng ta so đo những việc ngoài rìa như thế này sao. Nàng ta đã quên tiết mục mà nàng ta nên diễn à.

"Người đâu", ta đột nhiên đề cao âm thanh, hai nữ nhân trước mặt đều run lên. "Đưa Hà chiêu nghi về phòng. Sắc cho Hà chiêu nghi một chén thuốc an thần, nghỉ ngơi thật tốt". Đối với những lời nàng ta nói, trong lòng ta có chút không kiên nhẫn.

A Nam lẳng lặng đứng đó, nhìn Hà Tử Ngư, dường như có chút suy nghĩ.

"A Nam nàng tới đây", ta kêu A Nam, "Cùng ta đi xem những người bị bắt là người nào".

Lần này, nàng không nghĩ được cớ gì để từ chối nên thân hình có chút cứng lại.

Tiểu nha đầu đáng thương, không tình nguyện, nhưng chỉ có thể thành thành thật thật đuổi theo ta.

Trong lòng ta âm thầm cao hứng, A Nam trốn không thoát. Về sau có việc gì ta cũng phải kéo nàng vào. Nàng đừng nghĩ rằng đó là chuyện của của ta, là nàng có thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, mạng của ta còn giữ được đều nhờ vóc dáng đơn bạc gầy gò của nàng, nàng tất nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.

Những hắc y nhân bị bắt đều bị trói lại rồi giam lại trong một căn phòng trong khoang thuyền. Lúc ta đi tới, ánh mắt bọn họ nhìn ta như chứa đao. Ta chỉ mặc trường bào màu đen cực kì bình thường, theo lý bọn họ không thể nhìn ra thân phận của ta.

Ta không thể không cho người lại kiểm tra dây trói một lần nữa xem có chắc chắn không.

"A Nam, nàng xem những người này. Theo phán đoán của nàng, bọn họ là người nào?". Ta chân thành thỉnh giáo A Nam. Ta không muốn đưa ra kết luận nóng vội.

Ánh mắt A Nam cẩn thận đảo qua những người này.

Ta cũng nhìn kỹ những người này một lần, lòng bàn chân những người này đều có vết chai. Ta biết đây là đặc điểm của người thường xuyên sống ở trên thuyền. Chân trần di chuyển trên boong thuyền có vẻ thuận lợi hơn. Nhìn ra điểm này cũng có thể đoán bọn họ đều là người phía Nam!

A Nam chắc cũng nhìn ra được điểm này, nàng cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài.

Tiểu nha đầu này muốn làm gì, lại không để ý đến ta hoàng đế quyền uy này sao? Vì sao nàng không giống những nữ nhân khác luôn tìm mọi cách lấy lòng ta? Chỉ giả bộ một chút cũng không làm.

Không có biện pháp, ta chỉ đành phải ủy khuất chính mình, ta đi theo nàng ra ngoài. Hoàng đế như ta ở trước mặt nàng, dần dần cũng không còn mặt mũi gì nữa.

A Nam hoàn toàn không ý thức được điểm này, nàng đứng ở đó, thời điểm ta nhìn thấy nàng, nàng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Biểu cảm trên mặt nàng rất bất an. Nàng cắn môi một chút, sau đó liền buông ra.

"Làm sao vậy?", ta hỏi nàng, đột nhiên ý thức được biểu hiện của nàng như vậy, chứng minh vừa rồi nàng cũng đã nhìn ra cái gì đó. Bởi vì những người đó đều là người phía Nam sao? Điểm này làm cho A Nam bất an? Ta như thế nào lại có cái loại cảm giác: mọi người phía Nam đều là con dân của A Nam, mà không phải là của hoàng đế ta. Ta lại có chút tức giận, sinh khí với A Nam, nàng chung quy không muốn tín nhiệm ta, đem hoàng đế ta, phu quân của nàng trở thành người ngoài.

"Người tới! Lục soát những người này cho bổn cung!". Hà Tử Ngư không biết từ nơi nào chạy ra, coi thủ hạ của ta như của nàng ta, xuất ra uy phong chủ tử. Nàng ta đã uống thuốc an thần rồi sao?

Ta đang định nổi giận, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý. Ta muốn xem xem Hà Tử Ngư muốn làm cái gì, muốn biết bọn họ còn an bài tiết mục gì cho ta xem nữa. Ta suýt nữa đã quên, bọn họ khẳng định còn chuẩn bị đường lui, vạn nhất chuyện này không thành, còn phải có người nhận tội thay Hà Tử Ngư. Bằng không nếu Hà Tử Ngư bại lộ, bọn họ còn có ngày lành sao?

Cho nên ta ung dung, nhìn xem Hà Tử Ngư muốn giở trò gì.

Nhận được sự ngầm đồng ý của ta, mấy hộ vệ đi lên tỉ mỉ lục soát người những thích khách này.

Hà Tử Ngư còn ngại không đủ, lớn tiếng nói, "Phải lục soát cả búi tóc, nội y cũng phải soát qua một lần cho bổn cung". Đây vẫn là Hà Tử Ngư sao? Diễn xuất càng lúc càng thần kỳ.

Quả nhiên, thủ hạ của ta thật sự tìm được cái gì đó được giấu rất kĩ trong búi tóc của một hắc y nhân.

Thứ đó được đưa đến trên tay ta, xem ra đây là một mảnh giấy được cuốn lại rất nhỏ.

Hà Tử Ngư tự giác đi lên, vội vàng nói: "Hoàng Thượng nhìn xem là cái gì?"

A Nam chỉ đứng rất xa, thờ ơ lạnh nhạt.

Ta cẩn thận mở tờ giấy ra, cư nhiên là bản đồ! Tranh vẽ thật sự vụng về, đường nét thô. Nhưng vẫn nhìn ra được là sơ đồ trân thuyền, trong đó phòng của ta được dùng mực đỏ đánh dấu, rất rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay.

"Tranh này là cái gì?", Hà chiêu nghi giả bộ thật sự không biết. Nàng ta sáp lại gần ta, liền nhìn thấy tờ giấy kia, một hồi lâu mới nói, "Giấy này nhìn rất quen mắt".

Lúc này ta mới chú ý đúng là nhìn rất quen mắt, mặt giấy trắng có ô vuông, nhưng có một vài điểm màu nâu.

Là giấy A Nam dùng để sao kinh!

Ta quay sang nhìn A Nam, đồng thời, Hà Tử Ngư cũng sợ hãi kêu ra tiếng: "Đây là giấy của Sở Tu nghi!"

A Nam trấn tĩnh thản nhiên đứng đó.

"Đây rõ ràng là giấy Sở Tu nghi dùng để sao kinh, Hoàng Thượng xem, còn đánh ô vuông này", Hà Tử Ngư kích động vạn phần. Nàng ta đúng là bắt được nhược điểm của A Nam.

Ta không lên tiếng, chờ A Nam cho ta một lời giải thích, nàng không có khả năng vĩnh viễn cũng không biện bạch cho mình chứ. Ánh mắt của ta gắt gao dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cùng chờ đợi.

"Ta không đem theo nhiều giấy", A Nam đứng tại chỗ, chậm rãi mở miệng, trong nháy mắt, tâm của ta liền thả lỏng. Cuối cùng A Nam cũng lên tiếng nói chuyện cùng ta. Ít nhất, nàng đã hướng ta giải thích. Nàng không còn bang quang đứng nhìn tranh đấu mà những nữ nhân bên người ta bày ra. Đây coi như là bắt đầu một loại tín nhiệm đi. "Mỗi ngày ta sao kinh, đều có canh giờ cụ thể, dùng bao nhiêu giấy đều có quy định, chưa từng dùng dư trang giấy nào. Điểm này mỗi ngày Hoàng Thượng đều biết", nàng nói.

Nàng nói không sai, mỗi ngày nàng đều đến chỗ ta để sao kinh, nếu nàng làm điều gì khuất tất thì sao ta lại không phát hiện được.

"Hôm nay ta mới sao được một nửa, chính là tờ giấy kia, A Qua cũng chưa thu vào", A Nam tiến thêm một bước giải thích, "Ta có rất nhiều yêu cầu đối với A Qua, một trong số đó chính là thu lại giấy ta đã sao kinh. Mỗi ngày nàng đều đếm xong rồi khóa lại, mới có thể đi ngủ".

Ta lập tức ngây dại, ta cũng không nghĩ tới, A Nam lại cẩn thận đến vậy. Khó trách A Qua kia, vừa nhìn thấy A Nam ngừng tay, liền đi lên thu thập, nàng là sợ đánh mất giấy sao kinh, không hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử giao cho. A Nam có yêu cầu rất cao đối với người bên cạnh. Khó trách nàng chỉ mang theo một cung nữ xuất hành.

Ta xem đi xem lại, lật trái lật phải tờ giấy trong tay, "Loại giấy này cũng thông thường", ta nói, "Lại lấy ra để vu oan Sở tu dung". Thanh âm của ta lạnh xuống, "Chính là không biết ai muốn vu oan Sở tu dung". Ánh mắt ta hung ác, liếc mắt nhìn Hà Tử Ngư một cái. Quả nhiên, là người không có đầu óc, ngay cả loại sự tình vu oan giá họa này mà cũng làm không tốt.

Hà Tử Ngư kinh hoảng, con mắt của của nàng ta đảo qua đảo lại, căn bản không dám nhìn ta, nhưng miệng vẫn còn cứng rắn, giãy dụa đến cuối cùng, "Hoàng Thượng còn nhớ rõ không, khi Hoàng Thượng an bài hành trình mới, Sở tu dung từng ngồi bên cạnh cửa sổ".

Ta lạnh lùng nhìn Hà Tử Ngư, nàng ta nhất định là điên rồi, đến lúc này còn làm làm loại giãy dụa vô vị này.

Ta kêu Như Ý một tiếng, Như Ý lên tiếng trả lời.

"Nói chuyện xảy ra vào chạng vạng hôm qua", ta lạnh giọng phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.