Chủ Tử

Chương 207: Thanh kiếm đá thứ tư




“Như vậy, ta đã quyết định thực tế là vì giúp huynh ấy đó” Nam Cung Sanh cười yếu ớt bảo. Nhìn biểu hiện mơ hồ đáng yêu của Tiêu Tử Y hắn mỉm cười giải thích, “Hiện giờ theo tin tình báo mà chúng ta biết, Hoàng đế, Thái tử, Sách điện hạ và Hoàng tôn điện hạ bốn người đồng loạt bị tập kích. Biểu hiện rõ hình như là do Độc Cô Phiệt làm, nhưng mà rất có thể là một trong những người bị thương nào đó đang dùng khổ nhục kế đây”

Tiêu Tử Y thở nhẹ một tiếng, lập tức hiểu rõ ý của Nam Cung Sanh nói.

“Hoàng đế thì không thể gây bất lợi với hai người con trai và cháu nội của mình rồi, còn Tiêu Cảnh Dương thì vốn đã là thái tử, mà Tiêu Sách thì cũng chưa bao giờ biểu hiện uy hiếp địa vị gì của huynh ấy cả, vì thế huynh ấy cũng không bao giờ có kiểu ra tay với chính đứa con của mình đâu. Chỉ có điểm đáng ngờ duy nhất là Tiêu Sách” Nam Cung Sanh nhàn nhạt phân tích, hắn cố gắng duy trì bản thân không để lẫn lộn tình cảm cá nhân vào đó, nhưng lời nói cuối cùng lại khó tránh khỏi có chút tức giận.

“Huynh nói là Tiêu Sách đệ ấy….”Tiêu Tử Y vẫn không thể tin nổi, Tiêu Sách lúc nào cũng có mặt mũi tràn đẩy trẻ tuổi cùng giọng nói khàn khàn như vịt luôn khôi hài và đơn thuần ấy lại là kẻ đứng sau màn độc thủ đó sao?

“Đây cũng chỉ là phán đoán riêng của ta thôi. Tiêu SÁch chỉ cần ra tay loại bỏ Tiêu Trạm, như vậy Tiêu Cảnh Dương không còn phi tử và con trai sẽ lâm vào cảnh ngộ bất lợi. Đương nhiên huynh ấy cũng không có khả năng làm một lần rõ như vậy được, vì thế đem đối tượng ám sát huynh ấy và hoàng đế tăng thêm. Rồi dấu chuyện phản loạn của Độc cô Phiệt như chuyện bình thường” Nam Cung Sanh tiếp tục suy luận tiếp, nhưng do tin tình báo không đủ nên kiểu gì cũng cảm thấy hơi gượng ép chút.

“Nếu dựa theo lời huynh nói như vậy, lần ám sát này trọng điểm là Trạm Nhi, nhưng phải được sự đồng ý của hoàng thượng mang Trạm Nhi cùng đi săn mới được ha!”

Tiêu Tử Y vẫn nhất quyết không chịu tin tưởng.

“Cũng đúng đó….” Nam Cung Sanh nhắm chặt hai mắt lại, lúc này cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.

“Đừng nóng vội cố tìm ra hung thủ làm gì mà. Không lâu đâu nhất định sẽ biết thôi. Giờ chúng ta ở đây bế tắc đoán mò, cũng không có chứng cớ gì mà”

Tiêu Tử Y thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, đau lòng bảo. Người nam nhân này, định là cậy mạnh đây. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng không biết đầu óc hắn đã phải động não bao lần rồi.

“Tiêu Cảnh Dương…..Vết thương của huynh ấy thế nào rồi?” Nam Cung Sanh chỉ ngưng nhắm mắt trong giây lát rồi nhịn không được mở mắt hỏi.

“Nghe nói chỉ xước chút da thịt, không bị nặng gì” Tiêu Tử Y nhếch miệng đáp, nghe nói Tiêu Cảnh Dương lúc ở ngay khu vực săn bắn phía Đông là đang cùng đi săn với Hoàng đế thì bị tập kích luôn. Phía đông….Người đàn ông đó biết rõ phía đông sẽ xảy ra chuyện, thế mà vẫn còn đi. Nhất định là có ẩn tình gì bên trong rồi. Nhưng Tiêu Tử Y cũng mơ hồ không rõ, không bao giờ muốn….nghĩ về những vấn đề này nữa.

Nam Cung Sanh trầm mặc hẳn, định nói gì lại chỉ giật giật môi, cũng không phát ra âm thanh nào.

Tiêu Tử Y cảm được cảm xúc sa sút của hắn, dùng ngón tay dứt khoát tóm cằm hắn bắt hắn phải nhìn vào nàng.

Nam Cung Sanh thấy Tiêu Tử Y nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên lộ ra mong đợi và sợ hãi nói ra, “Tử Y, nàng định làm gì thế? Tiêu Nhi còn ở bên cạnh đây này! Tuy hiện giờ nó đang hôn mê, nhưng mà biết đâu lại đang giả vờ đó! Nàng cũng phải hiểu rõ….”

Tiêu Tử Y tức giận định đấm một quả đánh chết hắn. Nam nhân này vào thời điểm này vẫn không quên nói giỡn nha, có lẽ tâm tình đã khôi phục lại chút rồi. Nàng dùng hai ngón tay sờ gương mặt hắn, hung hăng nói, “Huynh vừa rồi nói cái gì hả? Cứ sướng thì nói ra đi ha! Không được giấu muội!” Nàng định dạy dỗ người đàn ông này sau này có gì cứ nói thành quen là tốt nhất, chớ để buồn bực khó chịu trong lòng, đến hỏng mất cũng không biết.

“Được, được, ta nói” Nam Cung Sanh thở dài, thành thành thật thật khai báo, ‘Ta ghen Tiêu Cảnh Dương, ghen chuyện hắn bị thương, mà ta lại không bị”

Tiêu Tử Y ngẩn người, mãi lâu sau mới hiểu được ý hắn, “Huynh….Aizz! Huynh…. Muội gần như chẳng nghĩ tới chuyện này mà” Tiêu Tử Y bật cười, thoáng cái mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, làm sao nàng còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện này nữa chứ? Hơn nữa, người đã định vận mệnh thì sao chứ! Cho tới tận bây giờ nàng chỉ lo hắn bị thương mà thôi.

“Hả? Nàng không nghĩ tới à? Hỏng mất hỏng mất rồi, vậy mà ta còn nhắc nàng làm cái gì chứ?” Nam Cung Sanh hối hận cực kỳ.

Tiêu Tử Y nhìn thần sắc hối tiếc của Nam Cung Sanh, cảm thấy thoả mãn vô cùng, lườm hắn sẵng giọng, “Hôm nay nhiều người bị thương như thế, chả lẽ là vận mệnh của muội đã được định sẵn hay sao? Stop! Chả lẽ Tiêu SÁch cũng vậy ư? Hoặc là Tiêu Nhi? Muội cũng không còn là tiểu nữ sinh mười mấy tuổi mà, dù có ảnh hưởng với muội thật, nhưng mà sao lại có thể tin hoàn toàn thầy tướng nói vậy chứ?”

Biểu hiện cổ quái của Nam Cung Sanh chỉ trong nháy mắt, cổ quái đến nỗi làm Tiêu Tử Y cả kinh, “Sao thế?”

“Tử Y à, ta vẫn có chuyện muốn hỏi nàng….” Nam Cung Sanh ấp a ấp úng nói.

Tiêu Tử Y ngừng thở, nàng chưa bao giờ thấy Nam Cung Sanh có thần sắc chần chờ như thế, vì vậy càng hiếu kỳ hơn, “Chuyện gì cơ?”

“À…Chuyện đó….Tử Y à, nàng đến cùng đã bao nhiêu tuổi rồi hả?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.