Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 5: Bị đuổi




Ngoài phòng, ánh trăng như mơ màng, quấn quýt lấy hơi sương, trong phòng, chỉ có  tiếng thở dốc của nam nhân vì vận động kịch liệt mà phát ra. Cả căn phòng ngập tràn vị tình dục mờ ám, trên chiếc giường ngà voi chạm long khắc phượng là thân hình trơn bóng như ngọc, mái tóc dài như bị gỡ tung, quấn lại với nhau nhàn nhạ rủ xuống hai bên. Khuôn mặt thanh tuấn nho nhã của nam tử rịn ra từng giọt mồ hôi tình dục, đôi mắt xanh lục thâm sâu mang theo mị hoặc cùng cám dỗ khiến người khác điên cuồng, cơ thể săn chắc đang khóa chặt lấy mĩ nhân đáng thương yếu ớt, dục cùng khí tận nằm bên dưới! Từng đợt triều cường đi qua là từng trận công kích xung động ập tới, cơ thể ta có mũm mĩm béo tốt cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể trụ nổi!

“Sư phụ! Đã xong chưa?” Có trách thì chỉ trách ông già lúc bé ép ta nuốt toàn kì hoa dị thảo, 8 năm nay lại được Cổ hồ ly đầy dã tâm công phu chăm bón, nếu như là đàn bà con gái bình thường, dưới đòi hỏi mãnh liệt cùng nhau “viết sách cấm” của hắn, đảm bảo sớm đã hôn mê bất tỉnh!

“Sắp rồi! Nha Nha! Nhẫn nại một chút thôi! Ai bảo nàng đẹp như vậy?” Đôi mắt ngọc bích đắm đuối ngắm cơ thể duy nhất trên thế gian có thể khiến hắn đánh mất trái tim mà si mê đến khờ dại, tên trùm đầu sỏ không màng tới van lơn khấn thiết của ta, nhắc hai chân mũm mĩm lên vắt qua eo hắn, lại đặt bé mông hồng hào ngồi trên hạ thân hắn, rồi vẫn cứ tiếp tục hăng say ra sức công kích, vô số chục lần ra ra vào vào xong, mới điên cuồng xông thẳng vào “thâm cung” ghi vào “bí sử”, sau đó thỏa mãn dừng lại………..

(Me mệt dịch H lắm oy!!!!!!!!!!! Ngồi cứ cười ngoác hết cả miệng, mỏi mồm lắm!!!!!! *****Hà hà,hay là lần sau cứ đoạn H thì né, lược đi 3000 chữ nhỉ, không thì sái cả quai hàm*******Ai đồng ý giơ tay bỉu quyết!)

“Nha Nha, mệt chưa?” Cổ Nguyệt Lan tha thiết nồng nàn vô bờ bến bế cơ thể mệt mỏi rã rời vô lực của ta lên, nhẹ nhàng đặt môi hôn ta như đang hôn bảo vật quý báu nhất trần gian, dịu dàng giúp ta lau mồ hôi, chu đáo tỉ mỉ lấy chăn quấn quanh người ta, cơ thể săn chắc vạm vỡ tràn ngập nhu tình ôm ta vào lòng. Ta cảm giác thấy phần nam tính của hắn vẫn kiên cường bất khuất, cứng ngăng ngắc chọc chọc bên “hoa tâm” của mình!

“Hức……….tên khốn mặt người dạ quỷ nhà ngươi…….hu….eo ta đau….giúp ta xoa xoa………” Kịch liệt vận động “trường kì kháng chiến”, cơ thể ta vốn đúc kết từ thói “ham ăn biếng làm” nên đương nhiên chống không trụ lại hắn!

“Ha ha………tiểu nha đầu yêu dấu của ta……đỡ chút nào chưa……..” Bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng nắn nắn xoa xoa vòng eo tròn tròn đương đau nhức vì vận động quá độ, tuy vẫn muốn “phản long đảo phượng” thêm một lần nữa, nhưng nhìn cơ thể bé bỏng đang thoi thóp bên cạnh, sợ sẽ không chịu nổi “viết” thêm một trang “cấm thư” nên hắn chỉ còn cách cưỡng chế bản thân cố gắng chịu đựng mà thôi!

“Ừm………lực vừa đủ…….ta đi ngủ đây……..ta cảnh cáo ngươi……..đừng có đụng vào ta nữa đó………” Mái đầu nhỏ xinh dụi dụi tìm vị trí thoải mái trong vòng ôm ấm áp của hắn, vốn mệt lử, nên ta rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

“Nha Nha dễ thương! Ngủ ngon nhé!” Nhìn đôi mắt chập chờn, hai má ửng hồng, khóe miệng cong cong xinh xinh, bờ môi tươi tắn bóng bẩy, Cổ Nguyệt Lan ôm gọn cơ thể nhỏ nhắn đang cuộn tròn theo bản năng lùi ra xa vào lòng.

“Mmm…….Đừng động đậy……” Nằm cạnh “lò sưởi”, ta theo bản năng dính sát lại.

“Ngoan……ta không động đậy nữa……mau ngủ đi…….” Cổ Nguyệt Lan khe khẽ an ủi thân hình bé bỏng không an phận, sau đó lặng lẽ ôm chặt lấy người yêu, nhắm mắt, nén dục hỏa đang lần nữa dấy lên xuống, cảm nhận thấy người yêu đang vơ tay quàng chân vắt lên người mình, khóe miệng cong cong hiện ra nụ cười mãn nguyện nhưng lại có phần bất lực……….

Dưới ánh trăng bàng bạc, ngọc bội phượng hoàng trước ngực ta khẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp………

Hôm sau, mặt trời lên ba con sào…….

“Cổ quản gia! Nha Nha vẫn chưa thức dậy sao?” Lâm Đại Đại sốt sắng, lần thứ 12 hỏi Cổ Ba quản gia!

“Vương phu nhân xin đợi một lát! Nha Nha tiểu thư sắp tới rồi!”

“Hừ! Môn chủ nhà các ngươi đâu? Đường đường nhất gia chi chủ lại không hiểu lễ nghĩa môn quy thiết đãi khách quý sao?”

“Môn chủ chắc cũng sắp tới rồi! Xin hai vị kiên nhẫn đợi thêm một lát!”

“Không được! Cổ quản gia, dẫn ta tới phòng của Nha Nha đi! Đứa bé này, thật ham ngủ mà!”

“Việc này?”

“Sao vậy? Có việc gì không thể nói cho người khác biết sao?”

“Dạ! Không phải, chỉ là môn chủ xưa nay luôn không nỡ để Nha Nha tiểu thư dậy sớm, cho nên……..”

“Không sao! Cổ quản gia, xin dẫn đường!”

“Dạ! Hai vị, mời qua lối này!”

Trước Nguyệt Cư, mang theo tâm trạng thắc thỏm lo âu, Cổ Ba lão bá khe khẽ gõ cửa phòng!

“Môn chủ!”

“Vào đi!” Nhẹ nhàng đặt bé con vẫn ngủ tới hồ đồ sang bên, Cổ Nguyệt Lan lặng lẽ ngồi dậy mặc quần áo.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy!!!!!” Một giọng nói nghiêm nghị xuyên suốt phá tan không gian mờ ám trong căn phòng, Lâm Đại Đại không thể tin nổi mở tròn mắt, cơ thể yếu ớt mỏng manh nếu như không có tướng công vội vàng đỡ lấy, e rằng sớm đã khuỵu xuống nền đất cứng lạnh ngắt rồi!

“Mmm……..Mới sáng sớm…….ai mà ồn ào vậy…..?” Hàng mi cong vút như búp bê chớp chớp vài cái, ta nhìn gã đàn ông quần áo xộc xệch bên cạnh, nhìn bản thân không một mảnh vải che thân dưới chăn, lại nhìn khuôn mặt tức tới trắng bệch của mẹ mĩ nhân cùng nét mặt nghiêm nghị của ông già đẹp lão, tiếp tục quay sang nhìn Cổ Ba lão bá hết mực trung thành đang đứng kề bên. Kì lạ, giơ tay đập đập trán, có gì không đúng nhỉ?

“Nha Nha! Mau mặc quần áo nào, như vậy sẽ cảm lạnh đó!” Trước khi chăn trượt xuống dưới ngực, Cổ Nguyệt Lan nhanh tay lấy áo chùm kín min mít: “Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân! Cổ Mỗ sẽ chịu trách nhiệm!”

“Hừ! Cổ công tử gọi như vậy e rằng quá sớm đó! Ta không nhớ tự khi nào đã gả con gái cho ngươi?”

“Các ngươi mau mặc quần áo vào! Ta cùng với cha Nha Nha ra đại sảnh chờ!” Quay người, Lâm Đại Đại bị dọa cho kinh hãi lập tức bước ra khỏi phòng.

“Hừ! Nguyệt công tử quả nhiên tốc độ ra tay chớp nhoáng!”

“Nhạc phụ đại nhân quá khen! Cổ Mỗ cùng Nha Nha chỉ là do hai bên cùng cam tâm tình nguyện, kìm lòng không đặng mà thôi!”

“Hừ! Chỉ có nha đầu ngốc nghếch nhà ta mới dễ bị ngươi lường gạt! Ta nói lại một lần nữa! Đừng gọi ta “nhạc phụ đại nhân”!”

“So với tất tần tật hành vi của Nhạc phụ đại nhân năm đó, tiểu tế chỉ như “múa rìu qua mắt thợ” mà thôi!”

“Cổ Nguyệt Lan! Ngươi giỏi lắm!”

“Nhạc phụ đại nhân! Người tám lạng kẻ nửa cân thôi!”

Cổ Ba lão bá với danh hiệu diễn viên phụ xuất sắc nhất giật giải Oscar, trước khi ra khỏi phòng liền dùng ánh mắt ý vị sâu xa giao tiếp với Cổ Nguyệt Lan một thoáng!

Nhớ lại từng giây từng khắc tối qua, ta lặng người, đơ như khúc gỗ để mặc cho Cổ Hồ vừa giúp mình mặc quần áo vừa tranh thủ ăn vụng đậu hủ, Vương Nha Nha ta, sảy chân một bước ân hận cả đời, bữa tiệc Hồng Môn Yến này, ta phải làm sao để đối phó lại đây????

Hồng Môn Yến, xuất phát từ điển tích thời chiến quốc

Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của Tần quốc thời bấy giờ) Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.

Hồng Môn Yến chính là bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!

(Các nàng “ên u ồ ớt” (lên google search), (thông cảm me cười sái hàm oy > <) để tìm hiểu chi tiết cặn kẽ tình tiết trong bữa tiệc này nhé!!)

“Cổ Nguyệt Lan, giao Nha Nha cho ngươi làm đồ đệ, không ngờ ngươi lại…….Haiz……Đứa con gái đáng thương bé bỏng của ta……..lại bị ngươi……..”

“Nguyệt công tử! Ngươi đã hủy hoại trinh tiết của Nha Nha nhà ta, ngươi bảo sau này nó…”

“Đại Đại! Đừng khóc!”

“Nhạc mẫu đại nhân! Cổ Mỗ cùng Nha Nha sớm đã ý hợp tâm đầu, mong hai vị tác thành!”

“Cha……mẹ……..không phải đâu……..con gái không có…….”

“Nha Nha chỉ là đang thẹn thùng mà thôi! Xin hai vị chớ lấy làm lạ!”

“Ư…..Ư………” Bị Cổ hồ bịp chặt miệng, ta chỉ còn cách lắc đầu quầy quậy biểu thị phản đối!

“Nha Nha cùng biểu huynh của nó sớm đã có hôn ước! Lần này, tướng công, chàng nói phải làm sao bây giờ?”

“Việc này, ta nghĩ thằng bé Nhã Thần đó chắc không ruồng bỏ Nha Nha của chúng ta đâu!”

“Tướng công, chàng không phải là không biết tính cách của thằng bé Nhã Thần đó! Nếu như để lộ ra ngoài, không biết thằng bé đó sẽ làm loạn lên cỡ nào? Hơn nữa, phụ thân, người……….Haizz…….”

“Đúng vậy! Tục ngữ có câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”, Nguyệt công tử, bề ngoài anh minh lỗi lạc, đường đường chính chính, ai ngờ lại có thể lén lút âm thầm trong bóng tối tạo ra cơ sự này………..”

“Hai vị, tiểu nhân xin hai vị hãy xét đến tình cảm “cầm lòng không đặng” mà “cam tâm tình nguyện” của Môn chủ và Nha Nha tiểu thư, tác thành cho hai người họ, hơn nữa Nha Nha tiểu thư và Môn chủ ân ái dị thường, chỉ sợ, chỉ sợ, sớm đã mang thai Tiểu chủ nhân rồi không biết chừng!”

“Ư…….ư…….” Cổ lão bá, Vương Nha Nha ta thường ngày đối xử với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể “dâng ta lên miệng Hồ” chứ?

“Nha Nha! Không cần lo lắng! Nhạc phụ và Nhạc mẫu sẽ tác thành cho chúng ta mà!”

Đôi con ngươi xanh lục thâm tình tha thiết cùng đối thị với đôi con ngươi đen thẫm muốn khóc mà không còn nước mắt của ta: “Nha Nha, có sư phụ ở đây! Không có gì phải sợ!”

“Ư……ư………” Ta phản đối hôn nhân mua bán, ta muốn được tự do hôn nhân!!!!

“Con gái mệnh khổ của mẹ! Nha Nha mệnh khổ của mẹ! Đều tại ngươi, nói cái gì mà cho con gái đi tầm sư học võ, đều tại ngươi!”

“Đại Đại! Đừng khóc nữa! Nếu Nguyệt công tử cùng con gái chúng ta thật lòng yêu nhau, chúng ta cũng nên tác thành cho hai đứa chúng nó thôi!” Nhìn ái thê giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng trách cứ mình, Dược Vương vội vàng quay sang ủng hộ Cổ Nguyệt Lan!

“Đúng thế! Tại hạ nhất định sẽ đối đãi chăm sóc Nha Nha thật tốt! Đời này kiếp này chỉ nguyện một lòng yêu Nha Nha mà thôi!”

“Bỏ đi! Sự đã vậy, đại thọ mừng 60 của phụ thân, Nguyệt công tử cũng cùng với chúng ta lên đường đi!”

“Tạ ơn Nhạc mẫu đại nhân!”

“Ư………ư………” Ta thì sao? Này! Này! Lẽ nào các người không cần hỏi ý kiến của ta sao? Là đương sự, ý kiến của ta mới là quan trọng nhất chứ,  các người có hiểu không vậy?????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.