Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 41: Trốn thoát




Editor: Hạ Chi

Beta: Tư Đồ Hiểu Sa

“Này!! Thái tử gia!” Lấy tay chỉ vào cơ ngực rắn chắc của Bắc Ngao Liệt: “Ngươi chừng nào có thể thả ta đi?”

“Đi?” Âm thanh bò rống dừng lại, thổi qua một tia hơi thở nguy hiểm: “Ta có nói muốn thả nàng đi sao?”

“ Hừ! Nếu không phải ta giúp, ngươi đã sớm bị độc mà chết? Bây giờ ngươi không thả ta, đến lúc Hồ sư phụ cùng Lang vương gia tìm tới, ngươi hối hận cũng không kịp!”

“Có thời gian nhớ tới bọn họ không bằng tưởng tượng cuộc sống hoàn hảo sau này ở Bắc quốc thì hơn đi!”

Một taykiểm soát tốc độ của con ngựa, một tay siết chặt hàm của ta, buộc ta phải nhìn vào đôi mắt màu tím xinh đẹp: “Tiểu nha đầu, ta thực sự mong muốn ngày ngày cùng nàng làm bạn trên chiếc giường ấm áp của ta!”

“Ta mới không cần cùng mỹ nhân của ngươi tranh đoạt tình cảm! Ta không cần!” Dùng hết sức thoát khỏi vòng tay chặt chẽ khóa trụ nơi thắt lưng ta: “Ô!! Mùa đông ở Bắc quốc lạnh như vậy, ta sẽ biến thành đá lạnh mùa đông mất!”

“Đừng sợ! Ta sẽ  cho người chuẩn bị cho nàng y phục ấm nhất!” Bàn tay to đặt lên vai ta lay động đầu ta: “Từ trước tới giờ, hậu viện của ta một người nữ nhân cũng không có! Sẽ không có ai đến tranh đoạt tình cảm với nàng!”

“Ô! Đưa ta trở về, ta không muốn đi với ngươi! Ta không muốn đi Bắc quốc!”

“Nàng cho rằng nàng vẫn còn có quyền lựa chọn sao?” Tử Uông lạnh lùng nhìn chằm chằm ta: “Dừng ngay ý nghĩ kỳ lạ đó lại, ta sẽ không để nàng trở về! Đi tiếp một ngày nữa, chúng ta sẽ đến biên giới!”

“Được! Ngươi không để ta đi phải không? Ta đây sẽ nhảy xuống ngay bây giờ!”

“Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta!” Nheo lại đôi mắt tà ác lạnh băng, Bắc Ngao Liệt thay ta sửa sang lại tóc tai và quần áo hỗn độn do giãy dụa mà thành: “Tiểu nha đầu! Ta nói lại lần nữa… ta sẽ không để nàng đi… chết cũng không để nàng rời đi!”

“Vì cái gì?”Thương tâm hấp hấp cái mũ nhỏ, đôi mắt tròn tròn cũng dần trở nên đỏ bừng: “Chỉ bởi vì cái tên… Lang Minh Thần đắc tội với ngươi sao?Vì thế mới muốn bắt ta để trả thù hắn sao?”

“Trước kia là như vậy, nhưng hiện tại thì không phải!”

“Vậy ngươi đem ta trở thành cái gì? Bắt ta thành con tin sao?” Giọng điệu đáng thương cao vút, nước mắt rốt cuộc không thể khống chế từng giọt lăn dài, ô!! Nghĩ tới cuộc đời bi thảm sau này, ta đau buồn thương tâm nha.

“Có đồ ăn ngon, có giường ấm ngủ, có người thương yêu nàng, còn có một tòa thành đẹp, một đám nha hoàn cho nàng tùy ý sai bảo, nàng nói, như vậy không phải là một con tin hạnh phúc sao?”

“Ô! Đó là bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng, bằng không, ngươi cũng sẽ không đầu tư vào ta nhiều như vậy!” Nâng một tay áo choàng sang quý lên lau nước mắt, sau đó hờn dỗi ôm chặt lấy bản thân, khóc không thành tiếng, ruột gan đứt từng khúc!

“Hừ! Ta nói rồi, không cần phải trước mặt ta tỏ vẻ phẫn uất đáng thương, ta không để mình bị dắt mũi như vậy đâu!” Nhìn ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng, thân mình Bắc Ngao Liệt có một chút cứng ngắc, hơi thở cũng bắt đầu trở nên rối loạn khó hiểu, trong lòng truyền đến một loại cảm giác đau đớn không hề báo trước.

“Hứ! Khối băng chết tiệt!” Hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, nếu dùng hai mắt đẫm lệ tấn công cũng không hiệu quả, ta cũng không cần thiết phải ép nước mắt rơi nữa! Ta gắt gao nhìn chằm chằm vào nhúm lông đen trên đầu con ngựa trước mặt, không thèm để ý tới khối băng ngồi ngay sau.

“Tiểu nha đầu quật cường!”Nhận ra sự im lặng của ta, Bắc Ngao Liệt hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, cúi đầu nâng mặt ta về phía hắn, hạ môi hôn xuống, “Bắc quốc có thảo nguyên rộng lớn, tảng băng trôi xinh đẹp, hồ nước duyên dáng, nàng nhất định sẽ thích!”

“Hứ! Ta muốn trở về!”

“Trừ bỏ điểm này, cái gì ta cũng có thể đáp ứng nàng!”

“Ta muốn chính mình tự cưỡi ngựa!”

“Chuyện này cũng không được, vóc dáng nàng nhỏ bé, tự mình cưỡi ngựa rất nguy hiểm!”

“Bỏ cái tay đang ôm người của ngươi đi thì được chứ!”

“Đương nhiên cũng không được, không ôm chắc lấy nàng, đến lúc đó ngã ngựa, người đau chính là nàng!”

“Ta chỉ biết ngươi nói mà không giữ lời chẳng khác gì tiểu nhân, nói cái gì mà trừ bỏ việc không cho ta đi thì đều đáp ứng ta, đều là gạt người!”

“Vương Nha Nha, có tin hay không ta lập tức ở trên ngựa yêu nàng?”  Khuôn mặt lạnh lùng, không khí xung quanh bỗng dưng trở nên lạnh khác thường: “Đến lúc đó, nàng mang cốt nhục của ta, xem còn có ai yêu thương nàng nữa?”

“Ngươi!! Hừ!! Không nói thì không nói!” Ta tin tưởng, đám sư phụ nhất định sẽ tới cứu ta!

“Điện hạ!!Người này là ai?” Nhìn nam nhân dùng áo choàng tím quấn thành một khối cầu thật kín, Văn Tụng Thi hoàn hảo che đi một tia kinh ngạc trong mắt.

“Lần tới sẽ nói cho các ngươi!” Đem khối tròn ôm xuống ngựa, ôm vào lòng: “Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi sao?”

“Đúng vậy!Điện hạ!!” Đôi mắt tuyệt đẹp của Võ Hi nhìn chằm chằm vào thân hình đang bị Bắc Ngao Liệt bao bây trong lòng ngay cả mặt còn không thấy, khóe miệng lại lỗ rõ vẻ ghen tỵ, nhịn không được lớn tiếng hỏi: “Điện hạ, chúng ta sẽ xử lí nàng ta thế nào?”

“Nhỏ giọng lại!” Khe vỗ vỗ trấn an viên cầu đang nhúc nhích: “Cưỡi ngựa một ngày, nàng thật vất vả mới ngủ được, đừng đánh thức nàng!”

“Điện hạ!!” Híp chặt hai mắt nhìn chằm chằm vào thân hình được bao lại kín mít, Văn Tụng Thi nói thẳng: “Điện hạ, chuyện này cực kỳ quan trọng, không thể để thất bại trong gang tấc!”

“Mọi chuyện ta làm đều có chừng mực! Các ngươi bảo vệ nàng, ta đi tìm chút đồ ăn!”

Đem khối cầu nhẹ nhàng đặt lên bãi cỏ dưới tàng cây, đôi mắt màu tím  lạnh lùng thoáng hiện lên một tia ôn nhu: “Nhớ kỹ, đừng quấy rầy nàng!”

“Vâng! Điện hạ!!” Dịu dàng cất giọng, Văn Tụng Thi nhẹ nhàng giật giật Võ Hi Chân đang nghĩ cách phản kháng, “Chúng thuộc hạ sẽ chiếu cố nàng!”

“Hừ!! Hồ ly tinh!! Ngươi mau tỉnh lại cho ta!”Một cước mạnh đá vào phía trên khối cầu, “Giả vờ cái nỗi gì, nữ nhân xấu xí chỉ biết vờ đáng thương!”

“Ô! Đau!!” Trên người được bọc một chiếc áo choàng, mở mắt ra: “Ai đá ta?”

“Chính là ta!” Đôi mắt lóe ra quang mang đố kỵ cùng phẫn nộ!

“Ha ha! Là hai vị tỷ tỷ văn võ song toàn a!! Một ngày không thấy, hai tỷ càng ngày càng xinh đẹp, khuynh nước khuynh thành a!” Chống lại bốn ánh mắt không có ý tốt, tâm của ta phập phồng lên xuống, chỉ sợ hai vị mỹ nhân tức giận sẽ giết chết con tin là ta ngay lập tức!

“Nhìn không ra muội muội nhan sắc bình thường, cũng có thể làm Lãng Minh Thần mê muội không kháng lại được như vậy!”

“Ha ha!!Văn tỷ tỷ, cái này đều là đồn đại, không phải là sự thật!”

“Chính là ngươi, mê hoặc điện hạ làm cho chàng  cơm nước không màng, vẻ mặt hoảng hốt, bây giờ còn tự mình đi kiếm đồ ăn cho ngươi, ngươi nói, ngươi rốt cuộc dùng thuốc gì để mê hoặc Điện hạ?”

“Này!! Võ tỷ tỷ, muội muội  mới thấy hắn có mấy lần mà thôi! Về phần mấy việc mà tỷ nói đó, có phải là rất khoa trương không?” Ta thực hoài nghi lời nói của Võ mỹ nhân, kẻ kia là tảng băng, tuyệt đối không có cái gì gọi là thay đổi cảm xúc.

“Trước kia điện hạ còn cho phép chúng ta hầu hạ bên cạnh! Nhưng từ khi thấy ngươi, chàng thế nhưng, thế nhưng nói chúng ta hãy quay lại Bắc quốc lập gia đình, ngươi nói xem, đây không phải là do lỗi của ngươi sao?”

“Ha ha!!Võ tỷ tỷ, nam lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, Thái tử gia của các tỷ cũng chỉ nghĩ tốt cho các tỷ thôi!”

“Võ muội muội!! Đừng kích động, điện hạ cũng chỉ nhất thời bị nàng ta mê hoặc mà thôi, trở lại Bắc quốc, có Hoàng Thượng, Hoàng Hậu làm chủ, điện hạ muốn giữ nàng ta lại cũng không giữ được!”

“Hai vị tỷ tỷ, không bằng chúng ta làm một giao dịch, các tỷ có chịu không?” Không đành lòng a! Nhìn tình cảm của hai vị trong nháy mắt từ trời cao rơi xuống đáy cốc, thấy các nàng đang ở trên bờ vực của sự điên loạn, thật khiến người ta sầu mi khổ kiểm (nhăn mặt nhăn mày: ý chí việc bất an, không đành lòng), cũng bởi bản thân là người luôn coi trọng nguyên tắc công bằng, ta hảo tâm khuyên nhủ, “Thừa dịp Thái tử gia còn chưa trở về, chi bằng các tỷ để ta chạy, sao hả?”

“Hừ! Thả ngươi đi?” Tia ngoan độc lan tràn trong đôi mắt đẹp, “Ngươi không cần nhắc nhở ta, nếu để cho ngươi tiếp tục xuất hiện bên cạnh điện hạ, không bằng sớm đem ngươi giải quyết đi!”

“Này!!Võ tỷ tỷ, đừng kích động, chuyện này tốt nhất chúng ta từ từ thương lượng!” Cái trừng mắt hung hăng của mỹ nhân áo lam khiến ta thực sợ hãi nha!

“Này, Võ muội muội, bình tĩnh một  chút, nếu điện hạ trở về biết được chuyện này chắc chắn sẽ không tha thứ cho muội!” Giả bộ tốt ý khuyên bảo, nhưng lại chẳng khác gì đổ dầu vào lửa.

“Đều là tại ngươi, tất cả là lỗi của ngươi, không có ngươi, điện hạ chắc chắn sẽ chọn ta làm thái tử phi!”Nữ nhân điên cuồng bước gần tới ta, vừa nói xong liền rút kiếm chỉ vào ta.

“Hi Chân!!Ngươi muốn làm gì?” Ngay khi mũi kiếm sắp đâm vào ta, một giọng lạnh băng truyền đến: “Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta!”

“Đúng vậy!!Võ muội muội, muội buông thanh kiếm xuống đi, cẩn thận làm bị thương Nha Nha muội muội, nếu không điện hạ sẽ đau lòng!”

“Điện hạ, thiếp…” Dưới ánh mắt lạnh như băng, nữ nhân rốt cục cũng lấy lại được thần trí, lập tức bào chữa: “Là chính nàng ấy muốn chạy trốn, thiếp chỉ muốn ngăn cản mà thôi!”

“Phải không?Tiểu nha đầu, nàng muốn cứ như vậy mà rời khỏi ta sao?” Ánh mắt âm trâm lạnh như băng như hàn tinh (sao băng) nhìn chằm chằm ta, lời nói phun ra đông lại tựa băng tuyết: “Nói! Có phải hay không?”

“Có, nhưng…” Nhìn đôi mắt tím ẩn chứa một tia buồn tủi và cô đơn, ta thật không đành lòng nha: “Kỳ thật, có ngươi ở đây, ta muốn đi cũng đi không được, không phải sao?” Nhìn thấy con mồi trong tay hắn, ta gục đầu xuống vô tội nói: “Có ăn sao? Ta đói bụng!”

“Hừ! Lần này là lần đầu tiên, tha cho ngươi, nếu để ta biết có lần tiếp theo, đừng trách ta vô tình!”

Dưới bốn con mắt đố kỵ cùng hai con mặt băng lãnh, ta buồn bực ăn miếng thịt cho có mùi vị gì, cuộc sống như vậy mới có một ngày ta đã chịu không nổi, nếu còn như vậy, ta sớm muộn cũng mắc bệnh trầm cảm thôi.

“Thấy thế nào? Không thể ăn sao?” Nhìn thấy ta có chút ý không muốn ăn, Bắc Ngao Liệt rốt cục nhịn không được nói: “Nàng bình thường không phải là người thích ăn uống sao? Ăn ít như vậy nàng sẽ bị đói đó!”

“Khẩu vị ta có chút không tốt!” Buông miếng thịt xuống, ta nhìn dãy núi phía xa xa, không hề để ý đến hắn.

“Khẩu vị không tốt?Hừ, là tâm tình không tốt đi?”  Ôm lấy cơ thể của ta đến bên cạnh hắn, đầu ngón tay lành lạnh lau đi dầu mỡ bên miệng ta: “Nhìn xem, ăn cái gì cũng có thể trở thành như vậy! Xem ra về sau muốn cho nàng ở trong cung phải để ma ma dạy tốt các lễ nghi mới được!”

“Ta không cần!” Ô. Xem ra Bắc quốc thực không phải là nơi ở tốt, chỉ nghĩ đến việc suốt ngày bị cái lão bà kia quản này quản nọ, ta càng thêm buồn rầu mím môi!

“Hừ!! Điện hạ, nữ nhân lỗ mãng như vậy, nghĩ cách dạy nàng lễ nghĩ là chuyện không thể nào xảy ra.”

“Đúng vậy!!” Ta có cùng quan điểm, nhìn Võ mỹ nhân, “Thái tử gia không nên lo lắng, Nha Nha ta dù luyện thế nào cũng không thể nào trở thành tiểu thư khuê các đâu!”

“Chờ khi đến Bắc quốc, nàng cho là nàng vẫn có quyền nói sao?” Lại một luồng băng lạnh phát ra từ đôi mắt màu tím, “Nhớ kỹ, cái đầu nho nhỏ này đừng có nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc nào!”

“Đã biết!” Khuôn mặt tuyệt mỹ tao nhã càng nhìn lại càng khiến người ta chán ghét! Hồ ly sư phụ, tuy rằng bình thường là quản ta rất nghiêm, thỉnh thoảng còn đánh ta, thủ đoạn chừng phạt cũng chỉ vượt mức tình dục chút thôi, tuy nhiên, so với vị thái tử Bắc quốc này, xem ra vẫn là người đối với ta tốt nhất! Ô! Hồ ly thối! Nha Nha ta nhớ ngươi, mau tới cứu ta được không……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.