Chủ Tịch Nhận Nhầm Chim Hoàng Yến

Chương 30: Được cứu




Chịu đựng bị mẫu thân mỹ nhân không ngừng bôi trái trét phải lên mặt, ngay tại lúc người chuẩn bị thực hiện ý đồ tô son đỏ choét lên cái miệng nhỏ nhắn của ta, cuối cùng ta cũng phải lớn tiếng kháng nghị: “Mẫu thân, con không tô cái này đâu, đợi đến lúc ăn uống này nọ, con không muốn thành cái bộ dạng đáng sợ như uống đầy một bồn máu đâu!”

“Ngoan! Hôm nay là sinh nhật ông ngoại, khách khứa đến dự đều là những quý nhân tai to mặt lớn trong kinh thành, nên tỏ ra quy củ một chút!” Không thèm để ý đến sự phản đối mãnh liệt của ta, mẫu thân lại cài lên tóc ta một chiếc trâm ngọc sắc tím, chuỗi ngọc tỏa ánh tím khẽ lung lay trông thật đáng yêu.

“Xì, cái quả bí vừa lùn vừa béo này có trang điểm thêm bao nhiêu chăng nữa cũng chẳng xinh đẹp hơn được đâu!” Nam nhân nào đó bị ái thê làm lơ cả buổi sáng bực mình ngồi quay sang châm chọc ta: “Nàng xem đi, người to như cái thùng nước thế này, đúng là lãng phí chiếc váy đẹp vậy!”

“Đúng ạ! Mẫu thân! Cái váy tím này có vẻ hơi bó quá!” Tuy rằng không ủng hộ kiểu nói của lão cha Dược Vương, có điều cái váy tím này gợi vẻ lả lướt, lay động của một thân thể tươi trẻ trang nhã, quá là phô trương!

“Tướng công, sao chàng lại nói nữ nhi nhà mình như vậy!” Lâm Đại Đại cứ thế mà tức giận lườm nguýt tướng công nhà mình, từ lúc đến phủ thừa tướng, mụ chị dâu thanh lâu kia cứ bóng gió chế giễu cười nhạo nữ nhi đáng yêu nhà mình! Nói cái gì mà may được chỉ phúc đính hôn với Nhã Thần, không thì khó mà bước vào được cửa một nhà chồng tốt nào khác! Hừ! Con gái Lâm Đại Đại ta sao có thể kém hơn bọn phàm tục các ngươi! Tiếp tục cài cắm đủ các hạt chân châu tím lên con gái nhà mình, thề nhất định sẽ trang điểm cho con mình thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đại mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn: “Nha Nha, màu tím này mặc lên làn da trắng nõn nà của con, mẫu thân cảm thấy…”

“Được rồi! Đại Đại! Đừng giận nữa! Vừa rồi vi phu chỉ nói đùa thôi, nữ nhi nhà ta đương nhiên là đẹp nhất đáng yêu nhất rồi!”

Nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt hiền dịu của mẫu thân mỹ nhân, thôi để không phụ sự mong mỏi của người, ta cũng đành để người vất vả không ngừng tô tô trét trét lên mặt ta, hi vọng ta có được chút vẻ đẹp mỹ miều yểu điệu như hai vị biểu tỷ kia, mấy cái vị hoàng tử vương gia, quan to quý nhân, văn nhân nhã sĩ, thanh niên tài tuấn, tiểu thư quan gia gì gì đó tốt nhất không cần chú ý đến ta!

“Ừm, được rồi! Tướng công, nhìn xem nữ nhi nhà ta vô cùng xinh đẹp!”  Sau khi đại công cáo thành, mẫu thân mỹ nhân nhà ta cuối cùng cũng nở nụ cười thỏa mãn.

“Cũng được! Tay nghề của Đại Đại thật xảo diệu!” Nhìn ta một cách qua loa đại khác cho có lệ, dịu dàng kéo mẫu thân mỹ nhân vào lòng cười đến là đen tối: “Nương tử mệt mỏi cả buổi chiều rồi, lại đây, để vi phu nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng!” Nói xong, sắc thủ quang minh chính đại bắt đầu sờ mó trên bờ vai mẫu thân mỹ nhân.

“Tướng công, trước mặt nữ nhi đừng như vậy mà!” Bị lão cha Dược vương dỗ ngon dỗ ngọt, mẫu thân mỹ nhân đỏ bừng hết lên càng tôn thêm dung nhan mỹ mạo của người.

“Hì hì, phụ thân, mẫu thân, hai người cứ đi trước đi!” Vã mồ hôi! Người đã bước vào tuổi trung niên mà vẫn ân ân ái ái như vậy, kẻ làm con như ta thật không thể chịu nổi!

“Đúng nha! Đại Đại! Sư phụ Nha Nha vẫn còn đang chờ bên ngoài, chúng ta vẫn nên đi trước thôi!”

“Cũng được! Nha Nha, nhớ kỹ đúng giờ đến tiệc tối, không thể mất đi quy củ lễ lạt.”

“Biết rồi ạ!”

Haiz! Cuối cùng cũng được yên tĩnh! Kéo kéo cái váy tím trên người, tiện tay buộc thành một búi trước ngực, nhìn thiếu nữ trong gương xinh đẹp tinh tế động lòng người cùng với thân hình mị hoặc, là ta thật sao? Hi vọng dáng vẻ này của ta không đem lại rắc rối phiền phức gì là tốt nhất, nếu không tên hồ ly kia nhất quyết không đơn giản bỏ qua cho ta!

“Tiểu bướng bỉnh, mất cả buổi chiều, thế nào rồi?” Vừa bước chân vào phòng, nam tử áo trắng dường như ngây dại nhìn thiếu nữ áo sa tím mỏng manh, lọn tóc đen mượt thả xõa trên vai càng tôn thêm làn da trắng non mịn như tuyết, dưới đôi lông mày cong vút là đôi mắt đen thẳm như ngọc thạch, mi mắt đậm dài, dưới chiếc mũi là làn môi xinh đẹp ngọc ngà hơi hé mở, sự mê hoặc gợi cảm này khiến đôi mắt xanh lục đang ngây dại ngắm nhìn kia kinh ngạc xen lẫn đầy vẻ bất mãn!!

“Không dễ nhìn sao?” Yểu điệu thướt tha lượn một vòng trước mặt hồ ly, mẫu thân mỹ nhân tốn đến nửa ngày trang điểm cho ta lại thực sự không ra gì hay sao? Cái eo thon nhỏ thế này, ta mất hết sức chín trâu hai hổ mới ních được vào, chẳng lẽ vẫn rất khó nhìn hay sao?

“Nha Nha…lại đây…”

“Vâng!”

Nhìn thiên hạ nhỏ nhắn xinh xinh trong lòng, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, làn mi kiều diễm, khuôn mặt trắng nõn đánh thêm chút phấn hồng càng thêm rực rỡ động lòng người, cái cổ cao nõn nà trắng như bạch ngọc…đôi mắt xanh lục càng trở nên sâu thẳm, xem ra bảo bối của hắn cũng không biết từ lúc nào đã dần lớn lên xinh đẹp như này, trưởng thành nhất định còn diễm lệ mê người hơn nữa…,chỉ một nụ cười, một cái nhíu mày cũng lộ ra vẻ phong tình quyến rũ…trách không được những tên nam nhân kia cứ từng kẻ từng kẻ bám dính lấy, nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Nguyệt Lan tối sầm lại lên giọng giáo huấn: “Nha Nha! Nhớ kỹ, tối nay ngoại trừ vi sư ra không được cười với bất kì tên nam nhân nào khác!”

“Phụ thân cũng không được ư?”

“Không được!”

“Ngoại công cũng không được?”

“Không được!”

“Cữu cữu thì sao?”         (*cữu cữu: cậu)

“Chỉ cần là nam nhân đều không được!”

“Vậy tiểu Bach Thái nữa?”

“Vương Nha Nha!! Có cần vi sư phải giáo huấn một chút mới ngoan ngoãn nghe lời không?”

“Hi hi! Nói đùa thôi mà, đừng nhìn ta bằng ánh mắt hung dữ như vậy chứ!”

“Hừm! Toàn thân một màu tím như này thật chướng mắt!”

“Vậy có cần đổi bộ khác không? Cái màu hồng phấn này thế nào? Còn cả bộ màu lam này nữa? Hay là mặc màu vàng  nhỉ?”

“Không có màu trắng sao?”

“Bình thường không phải người đều bắt ta mặc y phục hồng phấn sao? Hừ! Người bảo ta đi đâu tìm y phục sắc trắng bây giờ!”

“Thôi vậy, không cần đâu! Nhớ kỹ, tiệc tối phải ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh mẫu thân và bà ngoại!”

“Vậy còn người?”

“Yến hội thì nam và nữ cần phải tách biệt!”

“Ừm!”

“Lúc ta không ở bên cạnh, nàng không được liếc mắt đưa tình với tên nam nhân nào khác!”

“Rồi!”

“Cái miệng này cũng không được tùy tiện cười với tên nam nhân khác!”

“Biết rồi mà!”

“Thân thể tròn vo này càng không được dựa gần vào tên nam nhân khác!”

“Cổ Nguyệt Lan! Ta không phải đứa trẻ ba tuổi! Ta biết phải nên làm thế nào.”

“Tiểu bí đao!”

“Lại sao nữa?”

“Vi sư muốn nói…hôm nay Nha Nha thật sự rất đẹp!”

“Thật không? Hi hi! Cảm ơn!”

“Cái miệng nhỏ xinh xinh này, vi sư thật sự muốn nếm thử một chút!”

“Không được!”

“Mặc bộ y phục hút mắt như vậy, vi sư thật muốn lột ra ăn sạch!”

“Hu hu! Sư phụ, người lại muốn làm gì nữa?” Hồ ly khốn khiếp, tối hôm qua bị ngươi ăn sạch, nếu như lại thêm lần nữa, nụ hoa nhỏ yếu đuối như ta sao có thể chịu nổi sự tàn phá của ngươi!”

“Hửm, sợ rồi sao? Tiểu Nha Nha?”

“Hu hu, ngươi biết rồi còn hỏi!”

“Được rồi, đừng tránh xa ta như vậy! Vi sư chỉ đùa mà thôi!”

“Hì hì, vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

Bị hồ ly tiếp tục lải  nhải dặn dò không ngừng, ta cũng đành ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng! Cái tên hồ ly này, có một đám mỹ nhân Lâm gia ở đó, một nha đầu bình thường như ta làm sao rước đến chuyện thị phi gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.