Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 49: Nghi hoặc




★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ ~~ Tình địch ★☆※☆★★☆※☆★

Hứa Dương đến trước mặt Tô Y khóc lóc kể lể: Tối hôm qua lúc ngủ Hạo gọi tên một người phụ nữ ————

Tô Y nắm chặt nắm đấm: Hiệu trưởng đừng khóc, nói cho em biết người đó là ai, em đi đánh cô ta!

Ánh mắt Hứa Dương u oán: Người phụ nữ kia tên là ———— Tô Y ——

Tô Nhiên bắt tay áo: Anh nói cái gì? Nói cho tôi biết là ai gọi, tôi đi đánh hắn!

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★

Xế chiều hôm nay Tô Nhiên sẽ trở lại.

Tô Y mừng rỡ sáng sớm liền tỉnh, vội vàng tắm rửa, ăn mặc tỉ mỉ một phen, giống như cô dâu nhỏ ngày đầu tiên nhìn thấy ông xã.

Tối hôm qua Tô Nhiên hỏi cô, sao khi anh trở lại cô chuẩn bị nghênh đón ông xã như thế nào?

Tô Y mềm mại nũng nịu trả lời: “Tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ anh. Hắc hắc ——"

Liền một câu nói này làm cho Tô Nhiên vui mừng suốt đêm không ngủ được ——

······

Tô Y ngồi ở nhà gặm bánh Trung Thu, xem chừng khoảng một tiếng nữa Tô Nhiên sẽ trở về, chuông cửa trong nhà đột nhiên vang lên.

Người đến là Lạc Thành Phong.

Ba Lạc rất quen thuộc đi vào nhà con gái nhưng lại không phát hiện con rể, ông liền hỏi: “Tô Nhiên đâu? Ba tới gọi các con đến nhà tụ họp. Dì, còn có em trai con cũng ở nhà chờ các con đấy.”

Trong lòng Tô Y không nhịn được ấm áp một chút. Hôm nay tâm tình của cô vốn rất tốt, cười đến cực kỳ vui vẻ với Lạc Thành Phong. “Cảm ơn mọi ngườo, Tô Nhiên đi Hàng Châu còn chưa trở lại. Con không đi, chờ khi anh ấy trở lại chúng con ở nhà mừng lễ là được.”

Lạc Thành Phong còn muốn khuyên nữa, lúc này, chuông cửa lại vang lên!

Tô Y cười đi mở cửa, nhìn người đứng trước cửa, cô có chút giật mình: “Hiệu trưởng? Ống nước nhà anh lại hư?”

Hứa Dương cười yếu ớt, “Không phải, anh tới nói chuyện với em một chút."

"A, mời vào!" Tô Y lắc mình để Hứa Dương vào nhà. Hứa Dương liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lạc Thành Phong đang ngồi trên ghế sô pha. Hắn hơi ngẩn ra, sau đó liền đi tới chào hỏi ông: “Lạc tiên sinh, ngài cũng ở đây à, thật là trùng hợp.”

"Ha ha, Hiệu trưởng Hứa tới chơi. Mau ngồi đi.” Lạc Thành Phong nghiễm nhiên xem đây là nhà mình. “Tiểu Y, rót trà mời hiệu trưởng Hứa. Bình thường đứa nhỏ Lạc Vũ kia gây không ít phiền toái cho hiệu trưởng Hứa, nhờ có hiệu trưởng Hứa chăm sóc. Ha ha ——"

"Lạc tiên sinh, ngài khách khí."

Hừ, người dối trá! Tô Y trợn mắt nhìn Lạc Thành Phong một cái mới đóng cửa lại, lúc này chuông cửa lại vang lên.

Hôm nay là ngày gì? Như thế nào nhiều khách như vậy? Mới một lát mà tới ba người rồi.

Tô Y lại mở cửa lần nữa, trong lòng nói thầm họ Hạ kia không ở đây, cô tới làm gì! Nhưng ngoài miệng vẫn lễ phép cười chào hỏi: “Chào chị"

Tần Nghiên khẽ mở môi đỏ mọng thản nhiên cười. Không thể không thừa nhận, cô ta là một người phụ nữ đẹp. Khó trách Hạ Thịnh Triêu kia sẽ kiên trì không ngừng cùng cô ta yêu vong niên.

Tần Nghiên kéo cánh tay Tô Y qua, dịu dàng nói: “Tiểu Y, chị tới chào tạm biệt em. Sau này chị không ở đây nữa ——"

—— À, cô hiểu. Trước kia cô ta là tránh người nhà họ Hạ. Hiện tại danh chính ngôn thuận, là muốn chính thức vào nhà họ Hạ ở? Tô Y giả bộ làm ra vẻ mặt rất đáng tiếc. “Chị muốn đi, sau này nhớ thường xuyên ghé chơi.”

—— Dù nói thế nào thì cô ta cũng trở thành mẹ ghẻ trên danh nghĩ của Tô Nhiên đi? Chỉ cần không phải là tình địch thì là ai cũng được hết! Hắc hắc ——

Tần Nghiên nhìn chăm chú vào Tô Y, tia sáng trong đôi mắt đẹp khẽ lóe lên. “Tiểu Y, chuyện nhà em, trước đó vài ngày chị mới biết. Mà bây giờ chị có quan hệ cùng cha Tô Nhiên, em…… có thể xem thường chị hay không?”

Tô Y trở ngược lại nắm tay Tần Nghiên, khôi phục vẻ mặt nghiên túc, nói: “Làm sao sẽ. Không cần nghĩ lung tung, những thứ kia không có quan hệ tới chị, chỉ cần chị hạnh phúc là được.”

Cô nói là lời tật lòng. Cả đời người phụ nữ có thể tìm được người thật lòng yêu mình thật không dễ dàng. Chuyện này có muốn trách cũng là trách Hạ Thịnh Triêu, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể oán ai được nữa.

"Vừa đúng mấy ngày con nuôi của Thịnh Triêu, quản lý Diệp cũng trở lại. Thịnh Triêu gọi chị chuyển qua ở. Đúng rồi, cũng chúc em và anh trai hạnh phúc. Vậy, Tiểu Y, gặp lại sau.” Tần Nghiên nói xong liền buông lỏng tay, xoay người muốn rời đi.

Vầng sáng trong đầu Tô Y vừa hiện, chợt nhớ lại một chuyện!

Cô vội vàng đóng lại cánh cửa đang mở ra, đi ra ngoài kéo Tần Nghiên, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị nói con nuôi của Hạ Thịnh Triêu họ Diệp? Vậy hắn tên là gì?”

"Hắn tên là Diệp Thiên Hạo. Vẫn luôn ở tại Anh quốc xử lý sản nghiệp của Thịnh Hạ. Nghĩ đến chắc hai người còn chưa biết, dù sao hắn cũng coi như là anh trai Tô Nhiên. Chúng ta cũng xem như người một nhà.” Tần Nghiên có chút xấu hổ cúi đầu. “Nếu như bọn em không chê.”

"A, em biết rồi. Cám ơn chị Không sao.” Tô Y không yên lòng nói xong, cũng không nhớ rỡ Tần Nghiên còn nói tiếp với cô cái gì. Cô chỉ là sững sờ nguyên tại chỗ. Hai tay bắt đầu lạnh như băng, đại não nổ ầm một tiếng.

Diệp Thiên Hạo —— trở về nước —— báo thù!

Mà người giết chết cha ruột của hắn chính là người cha cô vừa vất vả tìm được —— Lạc Thành Phong!

Tô Y nghĩ tới đây không khỏi một thân mồ hôi lạnh. Khó tránh hôm qua Diệp Thiên Hạo đột nhiên lại nói cho cô nghê chuyện khi còn bé của hắn. Thì ra Diệp Thiên Hạo đã sớm biết!

Hắn thế nhưng cái gì cũng biết!

Lúc đó hắn nói là một người đã nói tất cả cho hắn biết. Người kia nói đầu sỏ làm hại hắn cửa nát nhà tan là cha cùng họ Hạ. Người biết bí mật năm đó tổng cộng có mấy người thôi, như vậy, người kia là ai đây?” Tại sao hắn sớm không nói, muộn không nói, lại hết lần này tới lần khác lại bóc trần chuyện xảy ra đã 20 năm? Hắn có mục đích gì?

Nếu Diệp Thiên Hạo có quan hệ không tầm thường với Hứa Dương, nhưng vậy Hứa Dương có biết giữa Diệp Thiên Hạo cùng cha có thù hận hay không?

Nếu như không biết, cô còn có cơ hội cứu cha. Nếu như Hứa Dương biết rõ? Như vậy giờ phút này, hai người bên trong….. Tô Y không dám nghĩ tới.Cô hít sâu một hơi, đang vươn tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào ——

Nhưng mà, lúc nảy vì muốn hỏi chuyện Tần Nghiên, cô sợ người bên trong nghe được cho nên thuận tay kéo cửa lại. Lúc này cô không có chìa khóa nên không thể vào nhà được rồi. = =

Tô Y thất bại ấn chuông cửa. Ngay tại thời điểm mấu chốt này, như thế nào còn bày ra loại đường rẽ này!

Sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng, cửa mở ra.

Vẻ mặt Hứa Dương ôn hòa mở cửa, Tô Y lại không nhìn hắn mà chui vào trong nhà liền vội vàng nhìn về phía phòng khách  ——

Vừa nhìn thấy liền gấp gáp, Tô Y vừa muốn gọi một tiếng “ba”, hai mắt liền tối sầm. Cô bị Hứa Dương bên cạnh đánh ngất! = =

Trước khi hôn mê, cô rõ ràng nhìn thấy Lạc Thành Phong đã ngã nằm trên sô pha!

~~~~~~~~~~

Trên mắt, miếng vải đen bị thấm nước mắt sớm bị ánh mặt trời hong khô. Hiện tại ngoài cửa sổ có tia nắng ấm áp, nghĩ đến có lẽ đã là buổi trưa.

Lại đợi thêm một ngày ở nơi này. Nhưng mà cha có thể bởi vì không tìm được cậu mà sốt ruột hay sao? Thật buồn cười!

Chắc ông còn tưởng rằng cậu đang giận dỗi mà ra bên ngoài đi dạo. Bằng không bằng thực lực của ông sẽ nhiều ngày như vậy còn chưa tìm được cậu hay sao?

Ha ha! Tất cả mọi người đều vứt bỏ cậu.

Ở trên đời này, người cậu quan tâm nhất, muốn nắm tay, muốn dụng chân thành để yêu nhất, tất cả từng người đều lần lượt rời bỏ cậu.

Đầu tiên là mẹ, cuối cùng Tiểu Y. Hiện tại ngay cả cha cũng chuẩn bị không cần cậu nữa sao? 

Tại sao trời cao lại ác độc đoạt đi tất cả thứ cậu liều mạng muốn có?

Cũng bởi vì âm oán rối rắm của người đời trước, cũng bởi vì ác nghiệt ba mẹ lúc còn trẻ tạo ra. Để cho một đứa trẻ vô tội là cậu phải gánh lấy tất cả hậu quả dở khóc dở cười không có quan hệ gì với cậu.

Hận, một loại cảm giạc vô lực như vậy. Ngược lại ở thời khắc này, nguyện vọng không muốn mất đi tình yêu kia càng mãng liệt.  Bởi vì, cậu không muốn lại mất đi càng nhiều. Cho tới bây giờ, cậu cũng chỉ có cha.

Cửa sắt đột nhiên mở ra, nghe âm thanh giống như là có vài người tiến vào.

Ha ha, bọn họ rốt cuộc quyết định muốn hành động rồi hai sao? Tốt, chỉ cần cậu đi ra ngoài, bọn họ một người cũng đừng mong có ngày tốt đẹp.

Có người thô lỗ bỏ đi miếng vải đen trên mắt cậu. Ánh sáng mẵnh liệt chiếu vào làm cho cậu phải nhắm hai mắt lại. Nhưng mà cậu lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc. “Vũ Hiên, con không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.