Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 144: Trọng sinh [Thượng]




Bả vai run lên trước lời trách mắng cùa Hoàng phủ Nam Ninh, Bộ Nhu Nhi cúi đầu, không dám nói gì thêm nữa. 

Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt tối đen, chuyển hướng nhìn sang Tuyết Y, đôi mắt bắn ra từng đợt ánh sáng sắc lạnh như dao, giống như muốn mang cô nàng ra băm thành đống thịt vụn. 

Bị Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn đến lạnh cả người, Tuyết Y chật vật bò về phía dưới chân Thái hậu, gắt gao lôi kéo vạt váy của bà: “Cô cô, cứu con!’ 

“Haizz” 

Đáp lại lời cầu cứu của Tuyết Y là một tiếng thở dài thật dài. 

" Tuyết Y, con thật sự là làm cho ta rất thất vọng." Lắc đầu, Vương thái hậu trầm giọng nói, " Ta cứ tưởng rằng con là một đứa nhỏ nghe lời, có tri thức hiểu lễ nghĩa, chẳng qua là do được sủng ái nên có điểm hơi quá đáng. Nhưng là hiện tại, ta phát hiện ta sai lầm rồi." 

" Cô cô!" Nghe Vương Thái hậu nói, Tuyết Y có cảm giác lòng nàng như bị tạt một gáo nước lạnh buốt. Cố gắng vớt vát tình huống hiện tại, cô nàng vẫn tiếp tục dùng sức túm chặt lấy góc áo của Thái hậu. 

Vương thái hậu đứng dậy quay đầu đi, không nhìn đến Tuyết Y nữa. 

Nhìn Bộ Nhu Nhi đứng bên cạnh mình, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên, tiến lên trước nói: “Mẫu hậu, đây là nha đầu mà cho tới bây giờ người vẫn muốn đem gả cho nhi thần sao? Một kẻ tùy hứng làm bậy, coi thường nhân mạng, khư khư cố chấp, không để ai vào mắt. Nếu nhi thần hôm nay không về kịp lúc, chỉ sợ tiểu bạch thỏ tính mạng đã khó giữ!” 

Ngượng ngùng ngẩng đầu, Vương thái hậu liếc nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu: " Ninh nhi, ai gia..." 

" Mẫu hậu, người không cần nói nữa. Mẫu hậu chắc còn nhớ, nhi thần đã ở trước mặt người từng nói, về sau, nếu muội ấy vẫn tiếp tục quấy rầy, nhi thần tuyệt đối sẽ không nể mặt nữa! Hiện giờ, muội ấy căn bản là không xem cảnh cáo của nhi thần ra gì, nhi thần không muốn mình còn phải nghĩ đến tình cảm thân thích gì gì đó với muội ấy nữa, mẫu hậu là trưởng bối, người nói hiện tại nhi thần nên làm gì đây?” Lạnh lùng ngắt lời Vương Thái hậu, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh giọng chất vấn. 

" Cô cô, cưú con!" Nghe Hoàng Phủ Nam Ninh nói một hồi như vậy, Tuyết Y sợ hãi cúi đầu, hai tay ôm chặt chân Vương Thái hậu, cố cầu cứu. 

Vương thái hậu nói: " Ninh nhi, tốt xấu gì nàng cũng là biểu muội của con, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Con không thể bỏ qua cho nàng được sao?" 

" Mẫu hậu, nhi thần đã bỏ qua cho nàng ta rất nhiều lần rồi." Cười khẩy, Hoàng Phủ Nam Ninh lớn tiếng phản bác. 

" Nhưng là..." 

" Mẫu hậu, người đừng như vậy nữa. Nhi thần bởi nể mặt người là trưởng bối, nên mới đến hỏi ý kiến người trước. Nếu mẫu hậu không thể cho nhi thần một câu trả lời thuyết phục, vậy đừng trách nhi thần cũng như vậy, cố chấp, để muội ấy thấy hậu quả!" Nhìn Vương Thái hậu cố ý câu giờ, Hoàng Phủ Nam Ninh cắt ngang lời bà, trực tiếp nói. 

Vương Thái hậu ngẩn người giật mình: “ Chuyện này…” 

“ Cô cô, đừng mà!” Hai hàng lệ chảy dài xuống, Tuyết Y ôm chân bà khóc lê hoa mang vũ. 

Vương thái hậu bất giác mềm lòng. " Ninh nhi, bằng không..." 

“Mẫu hậu!” Quyết không để Vương Thái hậu có cơ hội biện hộ, Hoàng Phủ Nam Ninh mắt lạnh nhìn bà: “Nhi thần đếm đến ba, nếu người vẫn kiên trì muốn bảo vệ muội ấy, nhi thần sẽ trực tiếp lôi muội ấy đi, dùng cách của nhi thần để xử lí muội ấy!” 

“Không cần!” 

Hai tiếng kêu to cùng vang lên, là của Thái hậu cùng Tuyết Y. 

Trầm ngâm trong thoáng chốc, Vương Thái hậu ngẩng đầu: “Người đâu, đem Tuyết Y tiểu thư ra ngoài, đánh năm mươi đại bản, rồi hộ tống nàng xuất cung, giao lại cho người nhà nghiêm khắc trông coi, nội trong ba tháng không cho phép nàng xuất môn nửa bước. Trong vòng một năm, không được lui tới trong cung.” 

"Cô cô!" 

Nghe phán quyết của Thái hậu, Tuyết Y cảm thấy toàn thân lạnh run, không dám tin kêu lên nho nhỏ. 

Thái hậu làm vậy chẳng khác nào làm cho Tuyết Y mất hết thể diện với đám hoàng thân quốc thích, thử hỏi về sau, cô nàng làm sao còn có thể tự nhiên cùng bọn họ lui tới được nữa. 

Vương thái hậu xoay người, vẫy vẫy tay: " Người đâu, đem nàng dẫn đi." 

"Dạ!" 

Hai tiểu thái giám nhanh nhẹn tiến tới, tả hữu hai bên đem Tuyết Y dẫn ra ngoài. 

" Không muốn! Con không muốn bị đánh! Cô cô, cứu con a! Con không muốn a! Không muốn...!" 

Từ phía xa vẳng lại tiếng kêu khóc thảm thiết của Tuyết Y, nét mặt Vương Thái hậu tràn đầy vẻ không đành lòng, ngẩng đầu nhìn con trai mình. 

Khổ nổi, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn đeo nguyên vẻ băng lãnh lạnh lùng trên mặt, không vì tiếng kêu khóc của Tuyết Y mà có nửa phần dao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.