Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 47: Tiến vào Ngũ Hóa Môn




Edit: Thanh Lê Beta: Sakura Liên lão gia tử hi vọng mọi người cùng nhau gói bánh trái, sau đó mới đem phần của nhà Liên Thủ Tín phân cho bọn họ. Đối với chuyện phân chia này của nhà Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử thực sự bất đắc dĩ, hắn thích nhất là tất cả con cháu tụ tập trước mắt mình, làm gì đều làm cùng nhau.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị liếc nhau một cái, bọn họ cũng không phải là không nghĩ đến việc Liên lão gia tử sẽ có đề nghị như vậy. Nhưng có muốn hay không ở chung một chỗ kia, hay là nguyện ý nhà mình được phân ra tự gói bánh trái, Trương thị nghĩ.

Liên Mạn Nhi đang tò mò xem xét trên mặt đất bày mấy cái túi, bên trong là gạo đại hoàng và mì, gạo tiểu hoàng và mì, gạo thử và mì, còn có một túi là đậu nhỏ, cũng chính là đậu đỏ. Nàng nghe thấy lời nói của Liên lão gia tử, không khỏi ngẩng đầu lên.

Liên lão gia tử đang cười chờ vợ chồng Liên Thủ Tín đáp ứng, Chu thị mang theo Liên Tú Nhi ngồi ở trên giường gạch, híp nửa ánh mắt, tựa hồ đối với chuyện gì đó vô cùng bất mãn.

Liên Mạn Nhi liền tiến tới bên cạnh Trương thị, len lén kéo kéo tay áo Trương thị. Các nàng có lẽ nên tự mình gói của mình thôi, nếu không ở trước Chu thị lại phải xem sắc mặt, nghe nói gở.

Trương thị không khỏi nhìn sang Chu thị.

“Phụ thân, hay là phân cho chúng con chút gạo cùng đậu, tự chúng con gói là được. Như vậy, mẫu thân cũng có thể thoải mái chút.” Trương thị liền nói.

Chu thị hừ lạnh một tiếng, một đềui mắt giống như rắn độc quét qua trên mặt Trương thị. Liên Tú Nhi cũng hung hăng trừng mắt nhìn Trương thị một cái.

“Tứ tẩu, tẩu không muốn cùng nhau gói, thì liền trực tiếp nói.” Liên Tú Nhi nổi giận đùng đùng nói, “Tẩu không phải là ỷ vào mình trẻ tuổi, có khả năng làm việc, nhìn không nổi mẫu thân già rồi, sợ mẫu thân liên lụy tẩu sao?”

Trương thị bị lời nói của Liên Tú Nhi làm ngẩn ngơ, ngay sau đó một cỗ tâm tình ủy khuất từ trong dạ dày trực tiếp nảy lên cổ họng.

“Này không oan uổng người sao, tẩu lúc nào nghĩ như vậy chứ.” Trương thị là một người đàng hoàng, lúc gặp phải tình huống đột nhiên bị ác ý oan uổng, vốn nàng đã không giỏi cãi nhau lại càng thêm miệng lưỡi kém cỏi.

“Cô cô, cô đừng oan uổng mẹ cháu.” Liên Mạn Nhi lập tức hướng Trương thị trấn an, lại hướng Liên Tú Nhi nói, “Mẹ cháu thường nói, cả thôn chúng ta đều tìm không ra một người giống bà nội sạch sẽ, lưu loát như vậy. Mẹ nói mấy chục dặm quanh đây cũng không có ai hơn bà nội cháu.”

Chu thị lạnh lùng đánh giá mẹ con Trương thị cùng Liên Mạn Nhi một cái, sắc mặt tựa hồ hòa hoãn một chút.

“Cháu thì giỏi lắm, miệng cứ như lau mật.” Liên Tú Nhi liền trừng Liên Mạn Nhi.

“Cháu là nói thật. Cô cô thấy cháu nói không đúng sao?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi.

Liên Tú Nhi bĩu môi, gì cũng không nói. Nếu nàng nói Liên Mạn Nhi nói không đúng chẳng khác gì nói Chu thị không tốt.

“Mẹ cháu nói rồi, nhà chúng cháu nhiều người ăn cơm, muốn gói nhiều bánh trái. Lại ít người làm việc, nếu làm cùng nhau gói sẽ liên lụy mọi người. Tự chúng ta gói, nhanh hay chậm gì cũng có thể chấp nhận.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Đúng. Mẹ bọn nhỏ là nói như vậy.” Liên Thủ Tín vội vàng phụ họa.

Liên lão gia tử ở trên giường gạch ha ha nở nụ cười.

“Người một nhà, nói gì liên lụy hay không liên lụy. Các người cùng nhau làm việc, náo nhiệt. Lời của ta chính là cùng nhau gói.” Liên lão gia tử vừa nói chuyện, vừa đi hỏi Chu thị. “Ngươi nói sao?”

“Cùng nhau gói, gói xong đếm số lượng rồi phân bánh trái cho nhà lão Tứ.” Chu thị không chần chờ chút nào nói ngay, tựa hồ đã sớm nghĩ kỹ.

Liên Mạn Nhi có chút giật mình, nàng lúc này còn không biết Chu thị là đã sớm tính toán tốt rồi.

“Lão Tứ, cùng nhau gói đi.” Liên lão gia tử từ trong lồng ngực lấy ra tẩu thuốc, “Năm trước cũng là mọi người cùng nhau gói, ta giờ đã có nửa người muốn nằm trong đất…”

Liên lão gia tử nói xong lời cuối cùng, cúi đầu xuống hút thuốc lá, lộ ra đỉnh đầu. Phụ thân trên đầu tựa hồ tăng thêm không ít tóc trắng, lưng mặc vẫn thẳng thắn, nhưng tinh thần không còn được như trước. Liên Thủ Tín cảm thấy mũi có chút chua xót. Phụ thân già tuổi lớn, một chút nguyện vọng nhỏ nhoi, mong con cháu cùng nhau tụ tập.

“Được, nghe phụ thân, cùng nhau gói liền cùng nhau gói.” Liên Thủ Tín lập tức nhiệt tình đáp.

“Vậy thì cùng nhau gói đi.” Trương thị mềm lòng, cơ hồ cùng Liên Thủ Tín đồng thời nói.

Chuyện này cứ như vậy định ra, Liên Mạn Nhi biết nàng nếu nói thêm cái gì nữa, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng sẽ không ủng hộ nàng, cho nên liền ngậm miệng lại.

“Bây giờ sẽ nhào bột mì.” Liên lão gia tử thần thái lập tức toả sáng, hướng về phía Liên Thủ Tín phân phó, “Đi ra gọi nhị ca, tam ca con đến đây.”

Liên Thủ Tín đáp ứng, đi ra cửa kêu Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ đến phòng trên.

“Còn nhìn gì, đi nấu nước.” Chu thị đối với Trương thị nói, vừa phân phó Liên Tú Nhi, “Đem Nhị tẩu, Tam tẩu, còn có Diệp Nhi cùng Nha Nhi đều gọi tới.”

Trẻ con đối với chuyện gói bánh trái là tràn đầy nhiệt tình cùng tò mò. Liên Mạn Nhi kiếp trước đã ăn qua bánh trái, nhưng đối với gói bánh trái trí nhớ cũng mơ hồ. Hiện tại, nàng cùng Tiểu Thất đều phục ở bên kháng nhìn Liên lão gia tử nhào bột mì.

Bột làm vỏ bánh trái chủ yếu dùng là gạo đại hoàng và mì. Nhưng nếu toàn bộ dùng gạo đại hoàng và mì thì bột sẽ quá nhão, gói ra bánh trái lúc ăn thường bị dính miệng. Cho nên trong gạo đại hoàng và mì muốn thêm một tỷ lệ thích hợp gạo tiểu hoàng và mì.

Liên gia nhiều miệng ăn, không có nhiều bột đại hoàng cùng bột tiểu hoàng như vậy, vì vậy còn muốn thêm vào một chút gạo thử và mì. Muốn gói ra bánh ăn ngon, độ dẻo bánh trái vừa phải, mỗi loại bột tỷ lệ phải nắm giữ tốt. Liên lão gia tử ở phương diện này rất có kinh nghiệm, tăng giảm bột như thế nào cũng là hắn định đoạt.

Đầu giường đặt gần lò sưởi bày hai vạc sứ lớn dùng để nhào bột mì. Đây là bởi vì có nhiều bột, mà trong nhà chậu lớn nhất một lần cũng chỉ có thể nhào mười mấy cân bột, hai vạc sứ lại có thể nhào được ba trăm cân bột.

Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ đều cởi giầy, đứng ở trên giường gạch.

Đem bột dựa theo tỷ lệ đổ vào trong vạc, Trương thị cùng Triệu thị đưa lên nước đã đun sôi. Liên lão gia tử đã cởi xuống áo bông phía ngoài, chỉ mặc áo bên trong, lại đem hai ống tay áo cuốn lên cao. Trước tiên hắn đưa tay thử nhiệt độ nước một chút, liền gật đầu. Liên Thủ Nghĩa bưng chậu nước, từ từ rót nước vào trong vạc. Đồng thời, Liên lão gia tử cầm trong tay một cây gậy gỗ, quấy bột trong vạc. Một vạc bột khác bên cạnh là Liên Thủ Lễ chịu trách nhiệm rót nước, Liên Thủ Tín chịu trách nhiệm quấy.

Liên lão gia tử vừa làm việc, vừa không quên dặn dò Liên Thủ Tín bên cạnh.

“Lão Tứ, nhìn chút, bột phải quấy nhanh.” Liên lão gia tử nói.

“Vâng.” Liên Thủ Tín lớn tiếng đáp ứng, vừa càng không ngừng quấy.

Liên Thủ Tín thấy nước cũng đủ rồi, làm cho Liên Thủ Lễ dừng lại, lúc này bột trong vạc đã quện vào nhau, chừng trăm cân bột quấy lên là rất phí sức lực. Liên Thủ Tín cũng đã sớm cởi áo bông giống Liên lão gia tử, đem tay áo cuốn cao lên. Liên Thủ Lễ cũng để chậu nước xuống, cởi áo bông, đưa tay cầm cây gỗ, cùng Liên Thủ Tín hai huynh đệ hợp lực quấy bột. Bên kia Liên Thủ Nghĩa tự nhiên cũng như thế.

Nhào bột mì là một việc tuyệt đối tốn sức, cho nên do các nam nhân trong nhà chịu trách nhiệm.

Bột quấy không sai biệt lắm sẽ không quấy nữa, đem cây gỗ cất đi, bắt đầu dùng hai cái tay nhào. Liên lão gia tử mang theo ba con trai, thay phiên nhau nhào bột mì, chờ đem hai vạc bột nhào xong, mỗi người trên trán đều đầy mồ hôi, cái gáy chảy mồ hôi đem cổ áo đều thấm ướt.

Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Tiểu Thất bưng một chậu nước ấm tới, đem mấy cái khăn lông thấm ướt đưa cho Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi, cười cười vuốt ve đầu Tiểu Thất, liền khen Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất vừa hiếu thuận lại có nhãn lực.

Bột nhào xong cũng không thể gói bánh trái ngay, bột này còn phải để lên men. Cho nên hai vạc bột đều được đậy lại, dùng vải bông dày bao kín, để ở đầu giường đặt gần lò sưởi tự nhiên lên men.

“Mạn Nhi, Tiểu Thất, tới đây lựa đậu.” Liên Tú Nhi ở trên giường gạch gọi.

Các nam nhân chịu trách nhiệm nhào bột mì, các nữ nhân chịu trách nhiệm lựa đậu. Trên giường gạch để một cái sàng to, đem đậu đỏ đổ ra, phải nhặt hạt cát, đất, sạn cùng tạp chất đều lựa ra, đậu đỏ sạch sẽ mới đem đi nấu thành nhân đậu.

Một cái sàng to chiếm cứ nửa kháng, Chu thị, Liên Tú Nhi, Trương thị, Liên Chi Nhi, Hà thị, Liên Nha Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi mỗi người một hướng, hai người hai sàng nhỏ, một cái bỏ đậu sạch, một cái bỏ tạp chất.

Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ngồi kề bên cạnh Trương thị, cũng đưa tay giúp đỡ lựa đậu.

“Cũng biết ở đây làm việc cơ đấy.” Liên Tú Nhi đưa tới một cái liếc mắt.

Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đều cười hì hì, các nàng mới không thèm tức giận với Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi đây là ghen tỵ với hai người.

Quả nhiên hai người bọn họ vẫn vui vẻ, Liên Tú Nhi càng tức giận, sau đó hai người lại càng vui mừng.

“Đàng hoàng chút.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất, cúi đầu nói tiếp, “Nếu không, sẽ đem hai ngươi đuổi trở về phòng.”

Lựa đậu mặc dù là làm việc, nhưng Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất cũng không coi đó là cực khổ hoặc là khó khăn, hai người chỉ cảm thấy chơi rất vui. Vì vậy Trương thị vừa nói như thế, hai người đều mím miệng, không dám cười nữa.

“Mẫu thân, tay con đau.” Liên Tú Nhi đột nhiên nói.

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mọi nơi. Trương thị cùng Liên Chi Nhi, còn có Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đã lựa tràn đầy một sàng đậu đỏ, còn lại Hà thị cùng Liên Nha Nhi, còn có Chu thị cùng Liên Tú Nhi là hơn nửa sàng.

“Con nghỉ một chút rồi làm tiếp.” Chu thị nói với Liên Tú Nhi.

Liên Tú Nhi liền lui ra tựa vào phía sau Chu thị, đối với Liên Mạn Nhi tỏ ra mỉm cười thắng lợi.

“Mạn Nhi, cháu đừng chen chúc trước gót chân mẹ cháu, đi đem cái sàng Nhị thẩm cháu đã lựa đậu, lựa lại lần nữa.” Chu thị đột nhiên đối với Liên Mạn Nhi nói.

Đây là ý tứ gì? Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, có chút không giải thích được.

“Đi đi.” Trương thị cho Liên Mạn Nhi sử cái ánh mắt. Hà thị làm việc sơ ý, không có trách nhiệm gì, Trương thị cũng sợ nàng lựa đậu không sạch sẽ, đến lúc đó hư một mẻ bánh đậu. Nàng là người rõ ràng, nếu đáp ứng cùng nhau gói bánh trái, cũng sẽ không tính toán chi li, hơn nữa nàng vẫn cho rằng, chịu nhẫn một chút không làm chết người, nàng không chấp nhận trở thành người lười biếng dùng mánh lới.

Liên Mạn Nhi còn chưa nói cái gì, bên kia Hà thị bỏ nắm đậu trên tay ném lại sàng.

“Mẫu thân, con đây lựa rồi còn phải để cho Mạn Nhi lựa lại lần nữa, vậycon lựa làm gì?” Hà thị cười toe toét miệng nói, “Mẫu thân a, tay con cũng đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.