Chủ Tịch Cực Kỳ Khó Trị

Chương 30: Nguy cơ




Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura Chiều hôm nay, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đang ở phòng trên theo Liên lão gia tử học bài, tập viết, thì thấy ngoài cửa lớn có âm thanh của xe ngựa cùng tiếng người nói.

Liên lão gia tử lập tức nhướng mày vui mừng, buông sách trong tay xuống.

“Là đại bá của các cháu, bọn họ trở về rồi.”

Quả nhiên, kế tiếp thì nghe thấy tiếng Liên Thủ Nhân phân phó người chuyển hành lý.

Ngày đó một nhà Liên Thủ Nhân, còn có bọn người Liên Thủ Nghĩa đi theo đoàn xe đón dâu của Tống gia đi thị trấn Gấm Dương. Ở tại chỗ bọn hắn có quy củ cô nương kết hôn thì có ba ngày lại mặt. Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị sớm đã nói chuyện tốt với người của Tống gia rồi, bởi vì thị trấn Gấm Dương cùng Tam Thập lý doanh tử cách nhau khá xa, bởi vậy ba ngày lại mặt này cũng không cần trở lại Tam thập lý doanh tử, liền dứt khoát làm trong thành cho tiện nghi.

Lễ lại mặt ba ngày của Liên Hoa Nhi, nghe nói là tại nhà Liên Lan Nhi, con gái của Chu Thị xử lý đấy. Liên Thủ Nghĩa cùng hai đứa con trai sớm đã bị đuổi trở về, nhưng một nhà Liên Thủ Nhân vẫn như trước ở lại trên thị trấn. Liên Thủ Nghĩa sau khi trở về, cùng Liên lão gia tử nói, Tống Hải Long muốn giới thiệu mấy bằng hữu là cử nhân cùng làm quan cho Liên Thủ Nghĩa, chuyện làm quan của hắn, cho nên muốn ở lại trên trấn thêm vài ngày.

Hiện tại đã hơn mười ngày, Liên Thủ Nhân trở về rồi, làm như vậy có phải hay không chuyện làm quan đã có chút manh mối rồi hả?

Liên Mạn Nhi thấy bộ dạng Liên lão gia tử cao hứng, biết rõ bài học hôm nay chỉ có thể dừng lại ở đây rồi, cùng với Liên Chi Nhi, Ngũ Lang liếc mắt qua đã nhận ra ý, mấy đứa trẻ bắt đầu thu thập giấy bút trên mặt bàn.

“Ông nội, chúng cháu mang mấy thứ đó thu thập, đi nghênh đón Đại bá cùng Đại thẩm.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Tốt, tốt.” Liên lão gia tử thấy con trai trưởng trở về rồi, cũng không còn tâm trạng dạy nữa, lại thấy Liên Mạn Nhi nhu thuận hiểu chuyện, liền liên tục gật đầu. “Đợi đại bá của các cháunghỉ ngơi một chút, lại để cho hắn dạy các cháu, hắn là tú tài, so với ta thì giỏi hơn.”

“Chúng cháu thì nguyện ý đi theo ông nội học.” Ngũ Lang nói.

Liên lão gia tử thì cho rằng Ngũ Lang đang dỗ hắn vui vẻ, liền ha ha mà cười lớn lên.

Đợi mấy người bọn Liên Mạn Nhi thu dọn xong đồ đạc, thời điểm từ phòng trên đi ra đến sân, Liên Thủ Nghĩa, Hà Thị, còn có Đại Lang, Nhị Lang đã tiếp Liên Thủ Nhân từ cửa lớn đi vào bên trong. Phía sau bọn họ còn có xa phu cùng gã sai vặt bê bao lớn bao nhỏ, hộp lễ vật đi theo.

Mặt mày Liên Thủ Nhân hồng hào, biểu hiện đường làm quan rộng mở, chỉ không thấy Cổ Thị, Liên Đóa Nhi, Liên Kế Tổ, Tưởng Thị cùng Nữu Nữu.

Chỉ có Liên Thủ Nhân trở về thôi hả?

Mọi người vây quanh Liên Thủ Nhân tiến vào phòng trên, Liên Thủ Tín cùng Trương Thị cũng bỏ những công việc bên trong xưởng cùng đi qua.

Ở phòng trên, Liên Thủ Nhân làm lễ bái kiến Chu Thị cùng Liên lão gia tử. Sau đó, mọi người trong nhà cùng ngồi xuống nói chuyện.

“Thế nào chỉ có một mình con trở về? Vợ của con cùng bọn Kế Tổ đâu?” Chu Thị lên tiếng hỏi trước.

“Mẫu thân, chuyện là như này. Đại nghiệp nhà Tống gia rất là lớn đấy, Hoa Nhi gả vào đó, sau này sẽ là Thiếu phu nhân rồi.” Liên Thủ Nhân trung khí mười phần mà nói, “Hoa Nhi tuổi còn nhỏ, ta liền để mẹ nàng cùng vợ Liên Kế Tổ lưu lại trong thành, để có thể giúp đỡ tốt cho Hoa Nhi.”

Đại nghiệp Tống gia lớn như vậy, Hoa Nhi vừa gả vào liền có thể làm đương gia sao? Liên Mạn Nhi có chút không tin. Cho dù Liên Hoa Nhi làm đương gia, thì Tống gia không còn người hay sao mà lại để mẹ cùng chị dâu của con dâu đến can thiệp vào chuyện của Tống gia?

Những ngày này Liên Hoa Nhi gả đến Tống gia, tin tức của các nàng đều không rõ ràng lắm. Liên Mạn Nhi cảm thấy vẫn là không nên vọng động mà ngắt lời thì tốt hơn. Bất quá có một điểm nàng có thể khẳng định, bọn người Cổ Thị đã sớm không quen cuộc sống ở nông thôn, tiến vào thị trấn tự nhiên sẽ tìm lấy các loại cớ để không phải trở về rồi.

Chỉ là, một nhà các nàng cũng có năm sáu miệng ăn, tại thị trấn thì ở tại đâu a? Sẽ không theo vào Tống gia a? Nào có con dâu nào mới vào cửa, liền mang theo mẹ vợ, cô em vợ, đại cữu ca còn có chị dâu cùng cháu ngoại nữa, cùng theo vào cửa thì là cái đạo lý gì a? Cái này cũng quá khôi hài đi à nha, nếu Tống gia có đáp ứng thì bọn người Cổ Thị cũng không thấy mất mặt sao? Liên Mạn Nhi quýnh rồi.

“Đại thẩm cùng đại tẩu là cùng ở một chỗ với Hoa Nhi tỷ sao?” Liên Mạn Nhi cố ý hỏi.

“Cháu là tiểu hài tử không có hiểu chuyện, đừng có hỏi loạn.” Liên Thủ Nhân nói, tựa hồ có chút bất mãn, nhưng bất mãn này tựa hồ như không hề đúng đối với Liên Mạn Nhi.

“Vậy các con vẫn còn ở nhà của chị con?” Ánh mắt Chu Thị lóe lên, lại hỏi.

“Mẹ bọn nhỏ nói muốn tìm một phòng ở, đại tỷ nói phòng ở thì chậm rãi tìm, nên lưu chúng ta ở lại.” Liên Thủ Nhân nói chuyện, chỉ vào mấy cái bao cùng hộp để trên mặt đất cùng bên trên ngăn tủ, “Những cái này là lễ lại mặt của Tống gia, ta lưu lại một nửa cho đại tỷ dùng, những cái này là vội mang về cho phụ thân cùng mẫu thân.”

“Lễ lại mặt của Hoa Nhi, con trả lại cho đại tỷ con làm gì?” Chu Thị trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

“Đem lễ vật đều mang ra cho phụ mẫu nhìn xem.” Liên Thủ Nhân đối với Liên Thủ Lễ nói, lại chỉ vào hai bao nhỏ khác, “Đó là đại tỷ hiếu kính phụ thân à mẫu thân đấy.”

Liên Thủ Nghĩa cùng Hà Thị đều ôm lễ vật đem đến bên giường gạch, Liên Mạn Nhi cũng tiến lên hỗ trợ.

“Nhẹ một chút, cẩn thận một chút, những thứ này đều là vật quý trọng.” Chu Thị không yên tâm mà dặn dò, một bên mở bao ra xem, cùng Liên lão gia tử bình luận từng cái một.

Lễ vật cũng không phải là ít, có một ít xích đầu cùng đồ ăn. Xích đầu đều là hết sức hoa mĩ, đồ ăn thì được đựng bên trong hai cái hộp rất là tinh xảo, mở ra, bên trong đúng là trái cây, có lựu, táo, cam quýt, hạt dẻ, bồ đào đều là những thứ ở nông thôn hiếm thấy, còn có mấy thứ quả sấy khô như dứa, cau, chỉ có Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân mới biết, những người khác của Liên gia thì chưa từng thấy qua, đương nhiên Liên Mạn Nhi là ngoại lệ.

Liên Thủ Nhân ở bên cạnh miệng lưỡi càng lưu loát, nói Tống gia ngày đó lại mặt như thế nào thể diện, phô trương.

“Ai nha, má ơi, cái này không phải là nhờ Hoa Nhi thì những thứ này cả đời ta cũng không nhìn thấy.” Hà Thị hai mắt tỏa sáng, nhìn xem như vậy, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra túm lấy trái cây.

“Làm cái gì, phụ thân con còn chưa có động đến.” Chu Thị nhanh tay lẹ mắt, một cái tát làm rơi đồ trên tay Hà Thị xuống.

“Mẫu thân, con chỉ muốn sờ sờ một chút, những thứ này lớn lên ai nấy đều thích.” Hà Thị sờ sờ tay bị đau, vẻ mặt cười khổ sở.

Chu Thị bởi vì tâm tính tốt, nên chỉ trợn trắng mắt nhìn Hà Thị, lại cũng không có mắng xuống, chỉ đem đồ đạc đều bọc lại, lại để cho Liên Tú Nhi đem vào tủ chén cất kĩ.

“Để lại bên ngoài a.” Liên lão gia tử nói. Liên Thủ Nhân đã trở về rồi, tự nhiên sẽ có người trong thôn đến nói chuyện, những lễ vật này bày ở bên ngoài, nhìn xem cũng tốt hơn.

Chu Thị rõ ràng ý tứ của Liên lão gia tử, liền đối với Liên Tú Nhi nhẹ gật đầu, “Liền bày ở bên ngoài a.”

“Lão đại, chuyện của con…” Liên lão gia tử hỏi Liên Thủ Nhân.

Mọi người trong phòng đều yên tĩnh lại, nhìn Liên Thủ Nhân. Mọi người đều biết Liên lão gia tử hỏi là chuyện gì.

“Phụ thân…” Liên Thủ Nhân lại được một phen nói bốc nói phét. Liên Mạn Nhi đều chăm chú nghe lấy, bất quá là nói ngày nào gặp người nào đó, ở nơi nào ăn cơm, đàm luận chuyện quốc gia đại sự. Về chuyện làm quan,….. “Hải Long đã bắt tay vào xử lý, bất quá chuyện này cũng không gấp được, rồi còn công văn qua lại, ít nhất là mất mấy tháng mới được.”

Liên lão gia tử nghe rồi liên tục gật đầu, tựa hồ rất là thỏa mãn.

“Đại ca.” Liên Thủ Nghĩa nghe được mặt mày cũng rất là hớn hở, kề sát vào Liên Thủ Nhân, “Cháu rể nói cái gì mà quan nhi sao, nhỏ nhất phải là quan tri phủ a.”

Liên Thủ Nhân sắc mặt nghiêm lại.

“Nhị đệ, đệ đây là không hiểu chuyện. Làm quan triều đình đâu có dễ dàng như vậy, phải là thi đậu tiến sĩ, bên ngoài tuyển làm quan, tốt nhất là bắt đầu từ làm tri huyện đấy.”

“Huyện thái gia đấy cũng là chức quan không nhỏ rồi, ta đây không phải là ngóng trông đại ca kiêu ngạo làm quan a.” Liên Thủ Nghĩa liền vội vàng cười.

Liên lão gia tử liền hỏi Liên Thủ Nhân ý định kế tiếp.

“…Vẫn là ở trong huyện tin tức linh thông, ở hai ngày liền trở về a.” Liên Thủ Nhân đáp.

“Đại ca muốn mua nhà ở thị trấn a, hay là không muốn ở cùng cha mẹ?” Liên Thủ Nghĩa liền hỏi.

“Nha…” Liên Thủ Nhân trầm ngâm.

“Nhất định là như vậy rồi.” Liên Thủ Nghĩa không đợi Liên Thủ Nhân nói cái gì, lập tức chính mình nói tiếp, “Đại ca, lúc nào đến thị trấn ở, ta sẽ sớm thu dọn. Nghe người ta nói, ở nhà lớn, mỗi gia đình sẽ ở trong một cái sân nhỏ. Đại ca, nếu không có phòng ngay, thì ta cùng đệ muội ngươi còn có mấy hài tử ở hai ba gian phòng là được rồi….”

……………………

Ở bên trong Tây sương phòng, người một nhà ngồi vây quanh lại với nhau, cùng nghị luận về việc Liên Thủ Nhân trở về.

“Ta xem, bọn đại thẩm là không định trở về rồi, đến lúc đại bá ra làm quan, một nhà liền trực tiếp đi thị trấn nhận chức a.” Trương Thị nói.

“Cả nhà Nhị bá cũng muốn dọn ra thị trấn ở.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.

“Ông nội giống như là không quá cam tâm tình nguyện.” Ngũ Lang nói.

“Ông nội các con khẳng định là sẽ không đáp ứng.” Liên Thủ Tín nói, “Ở trên đấy không có thu nhập gì, đến thị trấn lấy cái gì để ăn, có thể để nhà chồng Hoa Nhi tiếp tế? Ông nội các con khẳng định sẽ không có đáp ứng.”

Liên lão gia tử không có đáp ứng là được rồi, người nhà Tống gia cưới một cái Liên Hoa Nhi, chẳng lẽ lại muốn bắt đầu nuôi tất cả người nhà Liên gia? Không có đạo lý này a.

“Đại bá cũng không vui a. Lúc Nhị bá nói chuyện, trên mặt Đại bá rất khó coi a.” Liên Mạn Nhi nói.

“Nhà dì lớn cũng không rộng lắm, mấy người Đại thẩm có thể ở đó hay sao?” Liên Chi Nhi đột nhiên nói.

Trên mặt Trương Thị hiện lên một tia bóng mờ.

……………….

Ngày hôm sau, tại phiên chợ ở trấn Thanh Dương, vừa vặn lại là Vũ chưởng quỹ sai người đem xe tới kéo dưa chua, Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi, Tiểu Thất đi theo xe tới thị trấn. Sắc trời còn sớm, các nàng lần này lại không muốn mua bán cái gì, liền không vội mà đi đến chợ, liền đến Tế Sinh đường gặp Vương Ấu Hằng.

Vương Ấu Hằng để cho các nàng ngồi xuống, lại hỏi các nàng học như thế nào rồi.

“Viết chữ hơi mệt.” Liên Mạn Nhi thở dài nói. Chữ phồn thể so với chữ giản thể phải khoa tay múa chân nhiều hơn rất nhiều, viết chữ bằng bút lông lại phải nâng cao cổ tay cái gì gì đấy, Liên Mạn Nhi cảm thấy, so với kiếp trước đến trường khi còn bé khó hơn rất nhiều.

“Sơ học có chút buồn tẻ, bất quá nếu kiên trì xuống, sẽ tìm thấy trong đó rất nhiều niềm vui thú.” Vương Ấu Hằng cười cười, liền đi đến bàn học bên cạnh, lấy giấy bút ra, “Các ngươi học được những thứ gì, ghi ra cho ta xem nào.”

“Ấu Hằng ca là muốn khảo thí công khóa của chúng ta nha.” Liên Mạn Nhi nói.

Vương Ấu Hằng cười cười, không nói gì, mà đem bút chấm mực, ra hiệu cho Liên Mạn Nhi đón lấy.

Liên Mạn Nhi nhận lấy bút, vừa viết được một chữ, liền có gã sai vặt mang một phong thư tới cho Vương Ấu Hằng.

Vương Ấu Hằng nhìn thấy phong thư, lập tức đem mở ra, nhìn mấy cái, trên mặt liền nộ ra vẻ tươi cười.

“Mạn Nhi, có tin tức tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.