Chú Thiền Ký

Chương 8




- Đừng khóc, đừng khóc nữa mà! Chẳng phải tôi vẫn không sao đấy ư?

Thấy Lê Ân Tĩnh càng khóc càng thảm, khóc như hoa lê dưới mưa, nước mắt đã thấm ướt cả ngực áo của hắn, Lâm Hàn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lên tiếng an ủi.

Ách... Lâm Hàn có phần luống cuống tay chân, hắn xưa nay sợ nhất là có người khóc trước mặt mình, con gái càng sợ hơn, mỹ nữ mà khóc thì sợ đến ngây người. Còn tuyệt thế mỹ nữ khóc... Lâm Hàn đúng là không biết phải làm gì khác ngoài việc... mặc kệ!

Quả nhiên, nghe lời hắn nói, Lê Ân Tĩnh càng khóc lớn hơn, khiến Lâm Hàn trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Khóe miệng co giật, muốn nói gì đó, cuối cùng đành phải tự nuốt vào bụng. Lâm Hàn đau khổ hiểu được, lúc này dù mình có nói gì cũng vô dụng, thậm chí còn đưa đến phản tác dụng. Cách tốt nhất, đó chính là... im miệng!

Sau mười phút.

Hai mươi phút..

Mãi cho đến nửa giờ, tiếng khóc mới dần dần lắng lại. Lâm Hàn đau khổ nhăn nhó, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi. Cổ nhân nói cấm có sai a, đàn bà đều là sinh vật cấu tạo từ nước! Ách, nhìn ngực áo ướt đẫm của mình, Lâm Hàn ước lượng số nước này phải đến chứa đầy cái can năm lít mất!

Lê Ân Tĩnh vẫn còn hơi nức nở, đôi mắt nâu xinh đẹp đã trở nên nơi đỏ hoe, bên trong vẫn còn sót lại chút nước long lanh như châu ngọc. Nàng hơi áy náy nhìn Lâm Hàn, giọng điệu quan tâm nói:
- Xin lỗi! Là tôi quá kích động! Cậu vừa hôn mê mới tỉnh, tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm một chút, để tinh thần được thả lỏng lại. Tôi đi chuẩn bị cho cậu chút đồ ăn, năm năm hôn mê chưa ăn uống gì nhiều, chắc cậu cũng đói lắm rồi!

Lâm Hàn cảm động trong lòng, mặc dù Lê Ân Tĩnh từ nhỏ sống trong cơ khổ, nhưng về bản chất, tính tình của nàng vẫn rất bộp chộp, hơn nữa còn mang theo tính khí tiểu thư rất nặng được thừa hưởng từ Altar. Hiện tại vì hắn, nàng lại biểu hiện ra một mặt khác, một thái độ rất hiền dịu, săn sóc, khiến Lâm Hàn ngoài cảm động ra, còn có chút gì đó đắc ý khôn cùng!

Nhìn đi, ka có bản lĩnh thuần phục được đại lục đệ nhất mỹ nữ nè! Hơn nữa còn là một cô tiểu thư nóng tính ít quan tâm người khác! Khặc khặc,... ka quá phục ka rồi!

Lâm Hàn hơi gật đầu, hiện tại hắn cũng cảm thấy tình huống thân thể chưa được quen lắm. Nằm giường lâu ngày làm thân thể hắn rỉ sét cả rồi, đầu óc cũng không quá linh hoạt, hắn cần nghỉ ngơi thêm một chút để dần thích ứng.

Liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt có phần hơi tiều tụy của Lê Ân Tĩnh, chắc chắn là do lâu ngày không được nghỉ ngơi mà tạo thành!

Trong mấy năm này, Lê Ân Tĩnh chưa từng bỏ bê tu luyện! Bao năm từng trải khiến nàng thấu hiểu hơn ai hết đạo lý “kẻ mạnh làm vua”, nếu năm đó nàng đủ mạnh, vậy thì cần gì phải sợ Lã Thiên Thanh và ma tướng? Cần gì phải liên lụy đến Lâm Hàn? Cần gì phải để tuột ngôi quán quân vào tay Võ Đạo Môn! Tất cả, đều là vì nàng chưa đủ mạnh mẽ!

Ngoài thời gian tu luyện, nói cho chính xác thì là “hồi phục” tu vi năm xưa, toàn bộ thời gian còn lại của Lê Ân Tĩnh đều là tới chăm sóc Lâm Hàn. Quan tâm tình trạng của hắn, cho hắn uống thuốc, mớm cháo cho hắn, lại một mình trò chuyện với hắn, mong hắn sớm ngày tỉnh lại... Tất cả những việc mà thân nhân phải làm cho một người bệnh, nàng đều đã làm cả rồi! Trong lòng nàng, Lâm Hàn hiện tại chính là thân nhân của nàng, không phải bất cứ người ngoài xa lạ nào nữa.

Thời gian hầu hết đã bị sử dụng, Lê Ân Tĩnh chỉ dùng rất ít thời gian để tiếp xúc với người khác, hầu hết là nghe ngóng thông tin từ bên ngoài, nhận lấy đồ tiếp tế, hoặc là đón tiếp người tới xem bệnh cho Lâm Hàn. Mặc dù Lâm Hàn đã nói mình không sao, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không thể cứ như vậy bỏ qua, nàng vẫn thường xuyên mời tới y sư quan sát tình trạng của Lâm Hàn, tránh tình trạng biến cố xảy ra.

Đó là tất cả thời gian biểu nhàm chán của Lê Ân Tĩnh trong năm năm qua, nàng ngủ rất ít, thời gian ngủ trong một năm tính ra cũng chỉ khoảng năm mươi giờ. Đối với một Ma Đấu Thánh như nàng, giấc ngủ không còn quá cần thiết, nhưng ngủ ít như vậy, đương nhiên vẫn khiến cho thần thái nàng trở nên tiều tụy đi, tinh thần có phần hơi mệt mỏi.

Nhìn gương mặt có phần gầy hơn so với trước đây của Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn bất giác cảm thấy đau lòng. Trước đây đôi má nàng có da có thịt, hồng hào đáng yêu đến nhường nào. Giờ đây lại hơi hóp lại, mặc dù càng để lộ ra vẻ thanh tú bức người, nhưng Lâm Hàn cũng không đành lòng để nàng chịu khổ như thế.

Nhẹ nhàng đưa cánh tay vuốt ve gò má nàng, nhìn gương mặt thư thích hưởng thụ của nàng, Lâm Hàn ấm áp nói:
- Cùng nghỉ ngơi đi! Chị cũng mệt rồi!

Lê Ân Tĩnh không phản kháng, chỉ hơi đỏ mặt cúi đầu, khẽ đáp một tiếng:
- Dạ!

Lâm Hàn mỉm cười, bất giác cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Kiếp trước có một thống kê bại hoại nào đó cho biết, có đến 96.69% đàn ông cảm thấy phấn khích khi người con gái mình thích ngoan ngoãn đáp “Dạ!” hoặc là “Vâng!”. Điều đó khiến đàn ông có cảm giác chinh phục mãnh liệt. Đối với Lâm Hàn, hắn tân tân khổ khổ bao lâu nay, liều mạng bảo vệ Lê Ân Tĩnh, cũng không cần nàng báo đáp cái gì, chỉ cần một tiếng “Dạ!” dịu ngoan đó đã đủ khiến hắn thỏa mãn rồi!

Ách... Lâm Hàn nghĩ lại cũng phải tự nhủ, mình cũng quá tiện đi! Chỉ như vậy đã thấy tê cả cốt đầu rồi! Aiz... định lực còn kém a!

Hơi dịch thân thể để lộ ra một khoảng trống, Lâm Hàn từ tốn nằm xuống, cười hì hì ôm Lê Ân Tĩnh vào lòng, thư thích cảm nhận thân thể thơm ngát, ấm áp mà mềm mại của nàng. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm hôn mê, Lâm Hàn cảm thấy tinh thần mình được thư giãn, thả lỏng như thế. Chẳng qua bao lâu, hắn đã dần dần chìm vào giấc ngủ an tường.

...

Lê Ân Tĩnh cũng ngọt ngào chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên sau năm năm, nàng mới cảm thấy tinh thần thoải mái và an tường đến thế. Nàng ngoan ngoãn để Lâm Hàn ôm lấy, thuận thế chui vào ngực hắn, cảm nhận mùi hương thảo mộc thanh tân thoang thoảng khiến nàng cảm thấy say mê. Mùi hương ấy giống như thuốc an thần, nhẹ nhàng xoa dịu nàng, khiến mi mắt nàng dần trở nên nặng trĩu, khép lại với nhau...

Không biết qua bao lâu.

Lê Ân Tĩnh hơi mơ màng tỉnh lại, nàng không nhớ, lần cuối cùng mình ngủ ngon như vậy là từ bao giờ? Lúc này, tinh thần nàng đã đạt tới mức cao nhất, no đủ và sung túc vô cùng!

Nhẹ nhàng hít một hơi, mùi hương thảo mộc thơm ngát trên người Lâm Hàn một lần nữa tràn ngập khoang phổi, giống như độc dược có sức hấp dẫn lạ thường, khiến nàng không nhịn được hít thêm vài hơi, cuối cùng kích động chui vào ngực Lâm Hàn dụi dụi, như một đứa trẻ nũng nịu chiếm giữ lấy thứ mà nó ưa thích.

Trước đây, hai người cũng không phải là chưa từng tiếp xúc gần như vậy, thậm chí còn từng ngủ cùng giường, Lê Ân Tĩnh lúc đó cũng đã thích thú với mùi hương của Lâm Hàn rồi. Nhưng lúc đó, Lâm Hàn tu vi còn thấp kém, sinh cơ chưa hoàn toàn bộc lộ, vậy nên đó cũng chỉ là thứ mùi thoang thoảng nhẹ nhàng, dù thoải mái, nhưng cũng chỉ như có như không mà thôi.

Hiện tại, trường sinh bí điển đã tu đến tầng hai, sinh cơ trải khắp thân thể, nội tạng, chakra cũng mạnh mẽ gấp hàng chục hàng trăm lần trước đây. Tính chất chakra cũng trải qua biến hóa, tính kỳ diệu càng phát ra nồng nặc.

Tại lúc bất tri bất giác, trên người Lâm Hàn luôn tỏa ra hương vị thảo mộc thuần khiết, không những có tác dụng ninh thần, dưỡng tâm, mà còn có thể khiến người ta say mê vào trong đó. Đương nhiên, mùi hương này vẫn chỉ rất nhẹ, chỉ khi tiếp xúc thật gần mới có thể nhận thấy hiệu quả rõ rệt như thế.

Nhưng chỉ hiệu quả như vậy cũng chỉ bình thường, tác dụng rất nhẹ nhàng mà thôi, Lê Ân Tĩnh sở dĩ trở nên thích thú như vậy, đó là vì tinh thần nàng lúc này đang được hoàn toàn thả lỏng, lại thêm việc mừng rỡ khi Lâm Hàn tỉnh dậy, mới làm ra vài hành động ngốc nghếch đến đáng yêu như thế, ngược lại nàng cũng không cần phải giữ ý giữ tứ gì trước mặt Lâm Hàn. Đây chính là cái mà cổ nhân gọi là: “Rượu không làm say người tự say!”

Lâm Hàn đang chìm trong giấc ngủ mỹ diệu, đột nhiên thấy trước ngực bị thứ gì đó mềm mại cọ qua cọ lại, khiến hắn không thể không tỉnh.

Vừa mở mắt, Lâm Hàn đã thấy ngay cảnh tượng Lê Ân Tĩnh say mê cọ đầu vào ngực hắn, cái mũi nhỏ nhíu nhíu hít lấy mùi hương trên người mình. Lâm Hàn dở khóc dở cười, còn may thân thể mình hiện tại cũng không phải phàm thể, năm năm tại một chỗ cũng vẫn tỏa ra sức sống mãnh liệt, cản mọi uế vật bám vào, nếu không hiện giờ mình đã là một con rệp hôi hám rồi, ở đó mà...

Thấy Lê Ân Tĩnh đáng yêu như vậy, trong lòng Lâm Hàn bất giác sản sinh một ngọn lửa cuồng nhiệt. Hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve gò má nàng. Lê Ân Tĩnh chỉ hơi đỏ mặt, để Lâm Hàn thoải mái nâng nhẹ khuôn mặt nàng, hai cánh môi áp lại, chiếm lĩnh lấy đôi môi mềm ấm áp và cái miệng nhỏ xinh thơm ngát của nàng.

Vẫn như mọi lần, Lê Ân Tĩnh lúc này liên tục phản kích, tấn công ngược lại Lâm Hàn. Chuyện này chẳng có gì lạ, khi mà Lâm Hàn nắm rõ hoàn toàn đặc điểm của Lê Ân Tĩnh trong lòng bàn tay. Chuyện này do chính Altar, “người” theo Lê Ân Tĩnh từ nhỏ tới lớn nói cho hắn, chắc chắn không sai được!

Còn nhớ trước khi Altar dung hợp hoàn toàn...
- Lê Ân Tĩnh á, giống như ta, cô nàng này có nhu cầu phương diện kia rất mạnh nha!
Altar cười cười, tròng mắt đảo đảo, nhẹ nhàng thì thầm bên tai Lâm Hàn.

Lâm Hàn sáng mắt lên, lại hơi có chút lo lắng:
- Thật hả? Nhưng mà... nhỡ vì thế mà chị Ân Tĩnh bị tên khác câu đi thì sao...

Altar trợn mắt, bất mãn nói:
- Nói bậy nói bạ! Nhu cầu của bọn ta cao thật, nhưng mà không phải kẻ nào cũng đủ tư cách lọt mắt! Bản tiểu thư nhìn trúng ngươi rồi, ngươi sau này phải đối tốt với Lê Ân Tĩnh nghe chưa? Haiz, nói cho ngươi biết, hỏa khí của ta trước đây lớn như vậy là do không chỗ phát tiết! Sau này ngươi đối xử không tốt với Lê Ân Tĩnh, vậy thì trước sau cô nàng cũng trở thành một Altar thứ hai, lúc đó, nếu nàng ta lại biến lại thành nhân cách này, ta không giết ngươi là không được!

Lâm Hàn quái lạ nhìn Altar:
- Nè nè, Altar tiểu thư, không phải cô đem tôi ra để tản nhiệt cho Lê Ân Tĩnh đó chứ. Nói cho cô biết, tuyệt đối...
Lâm Hàn bất mãn nhìn Altar, cố ý kéo dài giọng, khiến nàng đột nhiên trở nên tức giận. Sau đó, hắn đột nhiên cười hì hì, tặc mi thử nhãn híp mắt nói:
- Tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ... Ha ha...

Altar phát điên!

- Khốn nạn! Được tiện nghi còn khoe mẽ!
Altar tức giận đạp Lâm Hàn một cái, sau đó thở hồng hộc nói:
- Thời gian không còn nhiều! Bản tiểu thư không rảnh chấp nhặt với mi! Nói cho mi biết, cô nàng Lê Ân Tĩnh này bình thường thẳng thẳng thắn thắn, dám yêu dám hận. Nhưng đến lúc mấu chốt thì lại khẩu thị tâm phi, do dự không quyết, ra đây ta truyền cho ngươi bí quyết chinh phục nàng ta, đảm bảo trăm phát trăm trúng...

Vậy là, trong phong ấn tạm thời của Uy Thanh Liên lúc đó, tiếng cười tặc tặc khốn kiếp của Lâm Hàn và tiếng mắng nhiếc tức giận của Altar bắt đầu văng vẳng một thời gian...

P/S: Xem lại chương 71 nếu không rõ đoạn cuối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.