Chu Sa Nhiễm

Chương 5




Hai người vừa theo dõi bãi đất vừa nói chuyện tào lao, thấy tên tu sĩ họ Tôn bắt đầu lấy trận kỳ chuẩn bị bày trận, nếu để hắn bày trận thật thì đúng là phiền toái.

“Lữ Bá, đây cũng không phải là mộ phần tổ tiên nhà ngươi, ngươi muốn làm gì?” có hơn ba mươi tu sĩ đi tới đây, thấy bọn Lữ Bá xuống tay trước, còn muốn ngăn cản bọn họ tiến vào, không ít tu sĩ liền vọt ra, liên hợp lại vây quanh năm người Lữ Bá.

Lữ Bá nghiêm mặt, cuồng vọng nói: “Sao? Các ngươi không phục? Ta là một nhân vật trên linh chiến bảng, các ngươi thì tính là gì, số người chết trên tay ta còn nhiều hơn tất cả các ngươi.”

“Tiểu tử này thực tự kỷ, vị trí một trăm ba mươi tư kỳ thực chỉ mới giết ba, bốn mươi người là nhiều nhất.” Bố Tự Du ngồi một bên, khinh thường nói.

Kim Phi Dao nhìn hắn một cái, sau đó có chút hâm mộ nói; “Ba, bốn mươi người, lại có thể giết nhiều người Ma tộc như vậy, ta chưa từng giết một người nào, thực quá mất mặt.”

“Ngươi đừng có múa mép, mùi máu tươi trên người ngươi cũng đủ để sặc chết người, còn giả bộ cái gì.” Bố Tự Du vui cười nhìn Kim Phi Dao.

“Không thể nào.” Kim Phi Dao ngửi ngửi, không phát hiện trên người có mùi máu tươi, đột nhiên ý thức được mình bị đùa giỡn, nàng trừng mắt nhìn hắn vài lần, hung dữ nói: “Ít nói nhảm, hiện tại phải làm sao? Chúng ta có cần xông lên không?”

“Ngươi đúng là ngốc, không phải hai ta sẽ ẩn thân sao? Đương nhiên là ẩn thân rồi lặng lẽ đi qua rồi.” Bố Tự Du giảo hoạt nháy mắt mấy cái.

Kim Phi Dao có chút khó hiểu hỏi: “Nhưng ẩn thân rồi thì không thấy đối phương nữa, còn liên thủ thế nào được?”

“Ta nói liên thủ chính là không công kích lẫn nhau chứ không phải là dắt tay nhau đi xuống. Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, còn sợ bị lạc sao?” Bố Tự Du nhướng mày nhìn Kim Phi Dao, tựa hồ không hiểu sao nàng lại ngốc như vậy.

Sau đó Bố Tự Du lại nhỏ giọng nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi, thừa dịp bọn họ còn đang tranh cãi, chúng ta xuống trước giành lấy thứ tốt đi.”

“Từ… từ…” Kim Phi Dao kéo hắn, sau đó hỏi: “Ngươi có thể nói với ta một cái, chúng ta sắp đi đến chỗ nào vậy?”

Bố Tự Du kinh ngạc nhìn nàng, sau đó rầu rĩ không vui nói: “Ngươi không biết chút gì mà cũng theo tới, ta lại còn ngốc nghếch liên thủ với ngươi, đúng là không hay ho.”

“Giờ ngươi nói một chút cũng sẽ không chết, dù sao cũng đâu phải chuyện gì đáng ngại.” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn hắn, cười tươi rói.

“Sợ ngươi. Ba người kia là người tu ma công. Căn cứ theo tin tức truyền ra thì ba người này là được ma nhân chỉ điểm, tìm được biệt viện của Lang ma đầu, cho nên những kẻ kia nhận được tin tức thì liền đều muốn làm chính nghĩa chi sĩ tới để quét dọn tai họa.” Bố Tự Du lại ngồi xổm xuống, hoàn toàn không biết vì sao lại bị Kim Phi Dao lôi kéo nói ra.

Kim Phi Dao hơi giật mình, lại là biệt viện của Lang ma đầu, tuy nhiên sao hắn lại xây biệt viện ở đây? Để tiện du ngoạn sao? Nàng không biết lịch sử của Bắc Thần Linh giới cho nên không biết nơi này từng bị người Ma tộc chiếm lĩnh.

Nhưng những người kia đúng là đến quét dọn tai họa sao? Kim Phi Dao từ chối cho ý kiến. Nàng vừa mới nghĩ đến đó thì Bố Tự Du đã nhỏ giọng nói thêm: “Thật ra tất cả những người này đều muốn tới tranh một phần, Lang ma đầu có rất nhiều thứ tốt, làm gì có ai không muốn chứ.”

“Huynh đệ thật là hiểu ta nha, nhưng mà ta muốn hỏi ngươi một chuyện, sao ngươi lại biết ta là nữ?” Kim Phi Dao cảm thấy người này thực thú vị, suy nghĩ và lời nói cũng không khác nàng lắm, chỉ là nàng vẫn không hiểu sao hắn có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng, nói nàng sẽ mê luyến hắn.

Bố Tự Du tựa hồ có chút không hiểu, hỏi ngược lại: “Ngươi là nữ? Thật đúng là nhìn không ra, trưởng thành như vậy, ai muốn cưới ngươi chứ?”

“Nếu ngươi không biết ta là nữ thì sao lại nói rằng ta nhìn thấy bộ dáng ngươi sẽ bị ngươi mê hoặc mà không lừa gạt ngươi?” Nhìn dáng vẻ hắn không giống đang giả vờ, Kim Phi Dao có chút mờ mịt.

Bố Tự Du không ngừng nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Bởi vì nam nhân nhìn thấy ta cũng sẽ cảm thấy ta thành thật ổn trọng, rất đáng tin, bị ta mê hoặc. Ta chưa từng nói ngươi là nữ, không phải là ngươi không gả được nên muốn tìm một người tới chịu tiếng xấu đấy chứ? Ngươi đừng có nằm mơ, mục tiêu của ta là du lịch thế gian, sẽ không để nữ nhân trói chân trói tay đâu.”

“Ngươi mau cút đi, da mặt quá dày.” Kim Phi Dao chau mày mắng hắn.

“Không nói chuyện với ngươi nữa, bên kia càng ngày càng nhiều người, chính là cơ hội tốt.” Bố Tự Du không để ý Kim Phi Dao mà liếc mắt sang chỗ bãi cỏ, sau đó xoay người lùi về sau mấy bước, người đã biến mất tại chỗ.

“Chạy thật nhanh.” Kim Phi Dao nhìn cỏ bên cạnh bị bạt ra, biết người này đã ẩn thân chạy đi.

Sau đó nàng nhìn sang bãi cỏ bên kia, cơ bản toàn bộ tu sĩ đã đứng đó, ngay cả đám Bạch Giản Trúc cũng lạnh lùng đứng một bên, còn động khẩu thì bị đám Lữ Bá canh chừng, họ Tôn vẫn đang bố trận, không khí phi thường khẩn trương, giương cung bạt kiếm, thoạt nhìn như sắp đấu võ đến nơi.

Kim Phi Dao cũng dán một tờ Ẩn Thân phù lên người, lặng lẽ đi tới bãi cỏ, đứng cách động khẩu không xa lắm, chuẩn bị tìm cơ hội tiến vào trong động.

“Lữ Bá, ngươi còn không tránh ra thì chúng ta sẽ không khách khí đâu.” Những tu sĩ bị Lữ Bá ngăn trở cảm thấy rất không thoải mái, cầm pháp bảo chỉ vào hắn mà gào lên.

Lữ Bá không cam lòng yếu thế, triệu Bá Thiên kiếm ra, kim quang bắn ra bốn phía, khí phách mười phần đứng đó, cũng hô lên: “Các ngươi có biết thứ tự trước sau không? Các ngươi đi vào cũng được, nhưng phải chờ chúng ta đi ra thì các ngươi mới được vào.”

“Lữ Bá, nếu không còn đi vào thì ba gã ma tu kia sẽ lấy hết đấy.” trong đám người có tu sĩ bất mãn nhắc nhở ai mới là địch nhân của mọi người.

“Hừ” Lữ Bá hừ một tiếng, chẳng hề để ý nói: “Sợ gì chứ, nếu bọn họ thật sự có thể tìm được các thứ thì vừa vặn bớt việc cho chúng ta, trực tiếp lấy từ trên người bọn họ là được, đơn giản hơn so với việc lão tử phải vào trong nhiều.”

Đúng lúc này, Kim Phi Dao nghe thấy Bố Tự Du lẫn trong đám người cao giọng hô: “Lữ Bá, có phải ngươi đã đàm phán với ma tu rồi? Ngươi ngăn cản chúng ta, sau đó bọn họ sẽ chia cho ngươi một ít cặn bã, vậy nên ngươi mới cố sống cố chết ngăn chúng ta lại?”

Lời này vừa nói ra, ai ai cũng cảm thấy có thể là như vậy, ánh mắt vọi vàng xao động biến thành nghi ngờ và tức giận.

Lữ Bá nóng nảy, mắng to về hướng thanh âm phát ra: “Là ai nói? Đứng ra ngoài cho ta. Ta đường đường là người trên linh chiến bảng, trong tay đã có biết bao nhiêu tính mạng của Ma tộc, nói ta liên thủ với ma tu mà không sợ lở miệng sao? Có bản lĩnh thì đi ra cho ta, mau đứng ra.”

Bố Tự Du không thèm để ý đến hắn, lại vòng sang chỗ khác, nói: “Ta sợ quá! Lữ chiến thần muốn giết người diệt khẩu. Nếu ngươi không liên thủ với ma tu thì sao lại không nhường đường mà ngươi cũng cứ đứng đó không chịu xuống? Chỉ sợ hiện tại thứ tốt trong đó đã bị ma tu lấy mất, đan dược của ma nhân khác với chúng ta, nếu như trong số đó có đan dược tăng tu vi lên hai, ba cấp thì lát nữa chúng ta sẽ chết hết ở đây, thủ đoạn thật độc ác.”

“Lữ Bá, ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ tiêu diệt ngươi.” Đan dược tạm tăng tu vi của người Ma tộc đã rất nổi danh trong chiến dịch lần trước, tu vi Trúc Cơ kỳ lập tức có thể tăng lên tới Kết Đan kỳ. Đám tiểu bối này tuy không trải qua trận chiến đó nhưng đều đã được các tiền bối không ngừng giáo dục, khoa trương sự đáng sợ của nó. Vì thế, vừa mới nghe được khả năng này, đám người lập tức biến sắc.

Không chỉ những người này thay đổi sắc mặt mà ngay cả Lữ Bá cũng bị lời của Bố Tự Du dọa sợ, nếu bên dưới thực sự có thứ đó thì phải làm sao? Nếu không để cả đám người đi xuống có thể đám ma tu sẽ lấy tất cả các thứ đi, nhưng nếu hắn tự động tránh khỏi động khẩu thì khác nào nói mình và ma tu là một người?

Vì sao lại như vậy? Nhường hay không nhường thì ta đều thành đồng lõa của ma tu? Lữ Bá mông lung suy nghĩ, rốt cục là có chuyện gì xảy ra, là kẻ nào âm hiểm kéo ta xuống hố chứ?

Nhìn Lữ Bá lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Kim Phi Dao nhịn không được tán thưởng, Bố Tự Du thật đúng là nhân tài, quá cơ trí, phải giao hảo với hắn để học mấy chiêu phòng thân. Chỉ cần hai câu nói đã bức người ta thành như vậy, so sánh với hắn, ta thật sự quá thiện lương.

Mọi người vây quanh Lữ Bá, thiếu kiên nhẫn đến cực điểm, nhưng không có ai động thủ trước. Kim Phi Dao có chút khó hiểu, nếu đám người không đánh lại Lữ Bá thì còn hiểu được, nhưng thực lực của đám người Bạch Giản Trúc nàng rất rõ ràng, sao lại cũng chỉ lạnh mặt đứng một bên không ra tay? Nhìn sắc mặt họ thì rõ ràng cũng đang rất gấp.

Đúng lúc này, tiếng xé gió truyền đến, tu sĩ họ Tôn đang bày trận đột nhiên hét to một tiếng, trước ngực xuất hiện mười mấy lỗ máu, máu tươi từ ngực hắn phun ra, không ai nhìn rõ hung khí là vật gì.

Nhưng Kim Phi Dao rõ ràng cảm thấy không khí đè nén bốn phía bỗng chốc giảm bớt, không ai nói thêm lời nào, tựa hồ có hẹn, pháp bảo trên tay đồng loạt bay tới chỗ Lữ Bá.

Lữ Bá hô to không tốt, không chú ý tới người khác, liền nhảy phốc vào trong động. Bốn gã tu sĩ đi cùng hắn chỉ có một người là mang thương tích nhảy theo, còn ba người kia đều bị đánh chết đương trường.

“Mọi người hãy mau đi xuống, dù thế nào cũng không thể để ma tu lấy được cái gì.” Có thể là sợ nhóm tu sĩ quay ra đánh nhau, không biết ai hô lên một câu, mọi người ào ào thu pháp bảo, không nói hai lời liền nhảy toàn bộ vào trong động.

Nhìn bốn bề vắng lặng, Kim Phi Dao mới lặng lẽ tới gần động khẩu. Không ai biết trong động có ưu việt gì không nhưng ba thi thể này thì hiển hiện ngay trước mắt. Nàng tay chân lanh lẹ cướp đoạt sạch sẽ các thứ trên người họ, không chút hoang mang nhìn vào động khẩu thăm dò rồi mới nhảy xuống.

Rơi thẳng xuống một cái hang đất tối như mực, không biết sâu bao nhiêu.

Bộp một tiếng, không hề dự liệu, Kim Phi Dao đặt mông xuống bùn đất. Bốn phía tối đen, mà xa xa không thiếu những đốm sáng mỏng manh đang di động, tựa hồ là vật dụng chiếu sáng của những tu sĩ xuống trước.

Mộ phần này cũng quá tối, ta ẩn thân nên không thể dùng dạ quang thạch, vậy phải tầm bảo thế nào bây giờ? Kim Phi Dao phiền não, đúng là thất sách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.