Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 5




Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng hô: "Cô nương cứu mạng với! Cô nương cứu lấy chúng tôi với!"

Những người còn lại cũng không khỏi đi theo kêu cứu, một khắc trước còn thương xót khóc thầm mọi người, sau một khắc giống như thấy được cứu tinh liều mạng cầu cứu Phượng Tĩnh Xu.

Một phụ nhân trong đó diện mạo bị đen bẩn khóc kể lể: "Cô nương, cứu lấy chúng tôi đi! Lũ lụt tới, cuốn hoa màu của chúng ta đi, dienndnle,qu.y don ngay cả nhà cũng bị cuốn đi rồi, bây giờ chúng tôi không chỗ có thể đi, trừ chờ chết, chúng tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ!"

Phượng Tĩnh Xu xuống ngựa, đỡ lão nhân trên mặt đất lên, quay đầu hỏi: "Trước đó các ngươi không có nhờ giúp đỡ sao?"

"Phải tìm ai đây!" Lão nhân gia được Phượng Tĩnh Xu đỡ dậy mang gương mặt khô đét rơi lệ nói, "Thành chủ chạy rồi, nha môn chạy, ngay cả kho lúa cũng trống không! Điều này làm cho chúng ta sống thế nào!"

Phượng Tĩnh Xu híp mắt lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

Thành chủ bỏ thành, Đoạn Hồng Văn, bản cung nhất định phải làm thịt lột da ngươi!

Nhìn người đau khổ đầy đất, Phượng Tĩnh Xu tức giận quát lên: "Chẳng lẽ lại thật sự không có ai ra ngoài trợ giúp những người đáng thương này sao!?"

"Cũng không phải là không có ai chìa tay giúp đỡ, vị Diệp cô nương đó đang chẩn bệnh cho mọi người ở trong viện!" Một nhóm người thu lại tiếng khóc trả lời Phượng Tĩnh Xu.

"Diệp cô nương?"

"Đúng vậy! Tâm địa Diệp cô nương tốt! Kể từ sau khi trong thành có người bệnh chết, nàng đã tìm một số đại phu đồng ý giúp đỡ chẩn bệnh cho mọi người ở trong viện, lúc trước ta bị cảm nhiễm phong hàn, vần là Diệp cô nương trị hết!" Một vị lão phu nhân trên mặt ửng màu tươi sáng, giống như đang khen nữ nhi của mình.

"Đúng vậy, đúng vậy! Diệp cô nương không hổ là nữ nhi của Diệp thành chủ, rất xinh đẹp lại rất thân thiết, tuyệt không giống như là thiên kim thành chủ thiên kim!" Những người khác cũng rối rít phụ họa.

Thành chủ? Thành chủ thành Bạch Vũ là Đoạn Hồng Văn, Đoạn Hồng Văn chạy trốn, lại ra một "Diệp thành chủ", theo thái độ quen thuộc của những người này đối với vị "Diệp thành chủ", chỉ có một khả năng......

"Các ngươi nói thành chủ, là thành chủ trước kia  sao?"

"Đúng, chính là Diệp thành chủ!" Những người này thấy Phượng Tĩnh Xu đặt câu hỏi, cũng không gấp để cho nàng cứu người, di@en*dyan(lee^qu.donnn) tại chỗ xé cổ họng bắt đầu nói đủ thứ về thành chủ Bạch Vũ Diệp Diễn Nhữ trước đó, trong lời nói không khỏi để lộ ra sùng kính đối với Diệp Diễn Nhữ.

Diệp thành chủ yêu dân như con......

Diệp thành chủ công chính vô tư......

Diệp thành chủ cương trực......

Gặp tai hoạ, Diệp thành chủ chủ động bán gia sản lấy tiền chuẩn bị lương......

Có người bị thương được Diệp thành chủ tự mình băng bó......

Nhà nào thất lạc trẻ con Diệp thành chủ chủ động tìm giúp......

Diệp thành chủ......

Thao thao bất tuyệt, trong miệng mọi người chỉ có một người —— Diệp thành chủ.

Có lẽ trong suy nghĩ của dân chúng, hắn mới là thành chủ chân chính, mặc dù hắn đã bị thế, hắn vẫn là thành chủ. Mặc dù hắn đã không còn lại thành chủ thành Bạch Vũ, lại vĩnh viễn là thành chủ trong lòng dân chúng thành Bạch Vũ.

Phượng Tĩnh Xu cắt ngang bọn hắn mà nói, "Như vậy, hiện giờ Diệp thành chủ ở nơi nào?"

Một câu nói, lại thành công khiến bọn họ ngậm miệng lại, xem ra bọn họ cũng không biết Diệp Diễn Nhữ ở đâu, nếu như Diệp Diễn Nhữ ở đây cũng sẽ không xảy ra loại hỗn loạn này.

Ngay khi Pượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, một tiểu cô nương sợ hãi mà nói: "Chúng ta không biết Diệp thành chủ đi đâu, nhưng Tùy Ngữ tỷ tỷ hẳn biết."

Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu lên, "Tùy Ngữ?"

"Tùy Ngữ tỷ tỷ là nữ nhi Diệp thành chủ." Tiểu cô nương giải thích cho Phượng Tĩnh Xu. "Bây giờ Tùy Ngữ tỷ tỷ đang ở Dung viện, mới có thể tìm được nàng."

Phượng Tĩnh Xu lập tức phân phó nói với Lãnh Phong Đường sau lưng: "Lãnh phó tướng, mang người bên trong tới chỗ ngoài thành đi, những người khác trong thành cũng cô gắng tập trung rút lui, nhưng bệnh nhân bị bệnh không cần mang tới chỗ Trương Liêm, ngươi phái người khác nói cho Trương Liêm, để cho hắn nhanh chóng dựng một doanh trạ khác, đặc biệt thu nạp bệnh nhân bị bệnh, để ngừa ệnh lây cho đám người."

"Dạ!" Lãnh Phong Đường lĩnh mệnh, xoay người bắt đầu hạ mệnh.

Phượng Tĩnh Xu nói với tiểu cô nương kia: "Tiểu muội muội, bây giờ muội có thể mang ta đi tìm Tùy Ngữ tỷ tỷ không?"

Tiểu cô nương lo lắng nhìn người bên cạnh, có chút không xác định.

"Muội yên tâm, " nhìn ra băn khoăn của nàng, Phượng Tĩnh Xu an ủi: dfienddn lieqiudoon "Ta sẽ mang mọi người an toàn ra ngoài, ta thật sự có việc gấp cần tìm Tùy Ngữ."

"Vậy, vậy cũng được......" Tiểu cô nương vươn tay, lôi kéo Phượng Tĩnh Xu muốn đi.

Phượng Tĩnh Xu kéo nàng, dưới tiếng kinh hô của nàng kéo nàng lên ngựa, mang theo một đôi binh lính, đi tới phía nàng chỉ.

Sau lưng, truyền đến tiếng đối thoại như ẩn như hiện.

"Nàng là ai......"

"Các ngươi ngay cả Phượng Trạch công chúa cũng không biết sao? Nàng là lĩnh chủ đất phong của các ngươi!"

"A!"

"A!!"

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn sau lưng Phượng Tĩnh Xu, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ….tỷ thật sự là......"

Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, dịu dàng nói: "Đúng, tỷ là Phượng Tĩnh Xu, tỷ tới cứu bọn muội."

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

Trong viện tử có diện tích không lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng khổ sở rên rỉ và mùi thuốc tràn đầy cả viện, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, cũng không có hỗn loạn trong tưởng tượng.

Viện được chia làm ba nơi trái phải giữa, bên trái là nơi tu dưỡng, một số đang xem bệnh, một số thì cần điều dưỡng đang ngồi ở bên trong chậm rãi thổi thuốc, mặc dù trên mặt bọn họ đều là vẻ mặt có bệnh, nhưng mà trên mặt lại sẽ hiện lên vẻ tươi cười; Dieenndkdan/leeequhydonnn còn bên phải là nơi bệnh nhân trọng thương, bọn họ hoặc gãy tay gãy chân phải nằm ở trên giường, hoặc hôn mê bất tỉnh, yên tĩnh hơn nhiều so với khu bên trái; mà ồn ào nhất là đại sảnh chính giữa, nơi đó đứng đầy người, những người này không phải bị thương máu tươi trên người chảy ròng, hoặc bộ dáng mang bệnh giống như sắp tắt thở.

Xem ra nơi chính giữa là khu đặc biệt để chẩn bệnh.

Phượng Tĩnh Xu chú ý tới mặc dù mọi người bị ốm đau hành hạ, nhưng bọn họ cũng không có ra vẻ quá nhiều cảm xúc bi quan, hơn nữa lúc xem bệnh cũng không có xảy ra hiện tượng chật chội. Còn có một tương đối có sức cám dỗ, là mất bóng dáng nho nhỏ chạy tới chạy lui trong nội viện này. Mấy cá đầu củ cải, tự động bận bịu trong sân, không phải bưng thuốc thay dược cho bệnh nhân, chính là duy trì trật tự, trên mặt non nớt lại là vẻ kiên nghị, làm cho người ta không khỏi sinh lòng bội phục.

Lúc này, tiểu cô nương bên cạnh Phượng Tĩnh Xu không nhịn được, nàng trở mình một cái trợt xuống lưng ngựa, dạt chân ra chạy vào trong viện, trong miệng còn hô to: "Công chúa tới rồi! Công chúa tới rồi! Công chúa tới cứu chúng ta rồi!"

Mừng như điên hô to, khiến mọi người bên trong viện trong nháy mắt sững sờ, thế nhưng khi bọn họ thấy thiếu nữ đứng ở bên ngoài viện thì trong lòng không hiểu mong đợi còn kích động —— cũng không phải lập tức liền tin lời của tiểu cô nương mới kích động, mà là đang ở trong tuyệt vọng khổ sở loáng thoáng thấy được hy vọng tươi sáng đó.

"Kẹt ——" Cánh cửa gỗ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, bị hai đứa bé kéo ra, ở phía sau thiếu nữ, là một đội quân y hệt tượng đá, trừ con ngựa thỉnh thoảng nghịch ngợm thở phì phò ra, cả đội ngũ vẫn không nhúc nhích.

"A, a......"

Đám người sững sờ bắt đầu có phản ứng, cả người run rẩy xanh tròn mắt to.

Không biết người nào đột nhiên kêu một tiếng: "Công chúa thiên tuế!"

Tất cả người trong viện đều kích động đến rơi lệ quỳ xuống đất hô: "Công chúa thiên tuế", trận thế nhiệt liệt kia, Phượng Tĩnh Xu liền khuyên cũng khuyên không được, dinendian.lơqid]on chỉ có thể nói với tiểu cô nương mang nàng tới: "Xem muội làm chuyện tốt gì kìa!"

Thấy tiểu cô nương bị nói xong co rúm lại, lại vội vàng dùng giọng ôn hòa an ủi: "Đừng sợ, tỷ không có tức giận, đúng rồi, Diệp Tùy Ngữ đâu?"

Đang nói, từ trong hành lang một bóng người đi ra.

Một bộ y phục xanh nhạt, búi tóc gọn nhẹ nhàng khoan khoái, trên gương mặt trái xoan là một đôi lông mày mắt hạnh, môi hồng hơi mỏng nở nụ cười vui vẻ, làm cho người ta không khỏi yên tâm.

Phượng Tĩnh Xu vừa thấy được nữ tử này đã sinh ra ấn tượng tốt với nàng. Một nữ tử như vậy, thanh nhã lạnh nhạt, cả người tản ra một cỗ khí thể không thể giải thích được, nhưng từ trang phục của nàng, lại không giống những đại tiểu thư khuê nữ yêu kiều kia, nàng là một sự mâu thuẫn trộn lẫn vào nhau, vừa thanh nhã lại có sức sống. vị cô nương này, hẳn là người nàng muốn tìm đi?

Quả nhiên, nàng đi nhanh đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu, quỳ xuống nói: "Dân nữ Diệp Tùy Ngữ tham kiến công chúa!"

Phượng Tĩnh Xu tới trước đỡ nàng lên, giọng nói mang theo chút nhẹ nhõm, "Diệp cô nương không cần đa lễ." Nói xong, nàng lại nhìn người phía sau Diệp Tùy Ngữ, bất đắc dĩ nói: "Các vị quá kích động, ta thật đúng không biết phải làm sao đây!"

Diệp Tùy Ngữ là một người tâm tư cẩn thận, từ sau khi nàng đi ra vẫn quan sát Phượng Tĩnh Xu, nàng biết Phượng Tĩnh Xu cũng đang quan sát nàng, nàng rất vui mừng về thái độ thân thiện của Phượng Tĩnh Xu, dù sao ở trong ấn tượng của người bình thường, hoàng gia đều là cao cao tại thượng, nhưng ngoài dự liệu của bọn họ chính là, lần này đất phong xảy ra chuyện, vị lĩnh chủ như nàng lại chạy tới, hơn nữa thái độ thân thiết, nói chuyện cũng không thấy chút kiêu căng nào. Diệp Tùy Ngữ chú ý tới lời Phượng Tĩnh Xu mới vừa nói chính là dùng "ta" mà không phải "bản cung", hiểu rõ nàng thật sự thả xuống dáng vẻ công chúa muốn chung đụng hòa hợp với mọi người, vì vậy đánh giá trong lòng đối với Phượng Tĩnh Xu lại tăng lên không ít.

Nàng mộ ra nụ cười mỉm “đừng lo lắng” với Phượng Tĩnh Xu, xoay người nói với đám người vẫn còn kích động quỳ lạy: "Tất cả mọi người đứng lên đi! Nên làm gì thì làm cái đó đi! Để công chúa biết dân chúng thành Bạch Vũ chúng ta đoàn kết nhất trí thế nào!"

Trong viện người nghe lời Diệp Tùy Ngữ nói, quả nhiên lau nước mắt đứng lên.

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu biết, cũng chỉ có người tiếp xúc với Diệp Tùy Ngữ mới biết đoàn kết nhất trí như thế nào, dọc theo đường đi, không nói xa, ngay ngoài thành và bên trong thành, nàng đã gặp được hai lần cảnh tượng hỗn chiến đánh lộn, nếu như Diệp Tùy Ngữ nhìn thấy, sẽ tức giận chứ?

Nàng tiến lên một bước, nói với Diệp Tùy Ngữ: "Các ngươi ở nơi này cũng chính là một chỗ đơn sơ, hiện nay tình thế có chút khẩn cấp, mười vạn đại quân của ta đã ở ngoài thành đóng trú giúp đỡ bọn ngươi vượt qua cửa ải khó, da.nlze.qu;ydo/nn hiện tại ngươi để cho những người này chuẩn bị một chút, đi theo phía sau người của ta rút lui khỏi thành Bạch Vũ đi! Trong thành quân đội của ta cũng đã đang lần lượt an bài rút lui, các ngươi cũng mau chuẩn bị đi."

Nghe vậy, trên gương mặt lạnh nhạt của Diệp Tùy Ngữ cũng hiện lên vẻ kích động, nàng ngay cả tạ ơn cũng quên nói một tiếng, xoay người chạy thẳng tới đại sảnh, Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội đi tới một góc trong viện tương đối tĩnh lặng, tránh khỏi lát nữa bị các dân chúng ra cửa lại lạy như lạy đại thần.

Một lát sau, trong sân liền truyền ra tiếng huyên náo hưng phấn, Phượng Tĩnh Xu đứng ở dưới mái hiên, nhìn mưa không ngừng rơi xuống, trong lòng còn cảm thấy lo lắng, mưa này, rơi tới khi nào thì mới hết...... Nàng chỉ sợ thành Bạch Vũ, đê Mịch La trên thành Bạch Vũ, gánh không nổi......

Đang lúc Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ, bóng dáng xanh nhạt của Diệp Tùy Ngữ xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

"Công chúa, ta tìm người thật lâu, thì ra ngươi trốn ở chỗ này!"

Phượng Tĩnh Xu cười nhạt, "Tránh mưa đấy."

Diệp Tùy Ngữ đáp lại bằng một nụ cười hiểu rõ.

"Ta nghe nói từ khi gặp chuyện không may ngươi vẫn trợ giúp dân chúng trong thành, thật vất vả cho ngươi rồi, ngươi làm rất tốt, ta rất cảm kích ngươi." Phượng Tĩnh Xu đột nhiên lên tiếng.

Diệp Tùy Ngữ lắc đầu nói: "Ta ra đời lớn lên ở chỗ này, nơi này là nhà của ta, trong nhà gặp chuyện không may, người nhà đương nhiên hết sức giúp một tay."

"Hay cho câu ‘ trong nhà gặp chuyện không may, người nhà đương nhiên hết sức giúp một tay’!" Phượng Tĩnh Xu tán thưởng nói, ngay sau đó thở dài, "Nếu tất cả mọi người đều nghĩ giống như ngươi, có thể tổn thất lần này lũ lụt mang tới sẽ giảm rất nhiều!"

Diệp Tùy Ngữ nói: "Bọn họ đều là dân chúng chất phác, có cả đời trải qua đều là cuộc sống bình an, đột nhiên gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị kinh sợ."

Phượng Tĩnh Xu nhìn Diệp Tùy Ngữ thật sâu.

Nàng cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện đáng sợ như vậy sao? Nhưng không duyên cớ mà một cô nương như nàng có thể kiên cường đứng ra trợ giúp mọi người, dieendaanleequuydonn những người “gia môn” kia trong ngày thường mở miệng lại giống như rùa rụt đầu trong lòng sợ chết, điều này sao có thể là một câu "khó tránh khỏi sẽ bị kinh sợ" là có thể cho qua chứ?

Xem ra phụ thân dạy Diệp Tùy Ngữ rất thành công, Diệp Tùy Ngữ, vừa là một đại gia khuê tú đủ tư cách, vừa tựa như một hiệp nữ giang hồ tính tình cứng cỏi, văn nhã và cứng cỏi, là người như thế nào mới có thể dạy ra nữ nhi như vậy? Phượng Tĩnh Xu bắt đầu cảm thấy tò mò về Diệp Diễn Nhữ.

"Đúng rồi, ta tới đây, là muốn biết chỗ cha ngươi." Phượng Tĩnh Xu nghĩ tới mục đích tới nơi này.

"Phụ thân?" Diệp Tùy Ngữ nhìn về phía phương xa, "Hai ngày trước người Trương gia thôn tới nói nơi đó đường núi bị ngăn chặn mọi người không ra được, phụ thân dẫn theo một số người đi hỗ trợ, lúc này rồi còn chưa có trở lại!"

Diệp Diễn Nhữ chưa trở lại? Phượng Tĩnh Xu trầm ngâm, lại hỏi: "Vậy ngươi rất hiểu rõ thành Bạch Vũ chứ?"

Diệp Tùy Ngữ cười một tiếng, trong giọng nói không che giấu được kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên." Có ai sẽ cảm thấy xa lạ "nhà" của chính mình chứ?

"Vậy thì tốt, bây giờ ta muốn biết tình hình thượng du như thế nào, có còn người thôn trấn có thể sống sót hay không, hiện giờ tình thế sông Mịch và cả tình trạng tổn thất của thành Bạch Vũ, những thứ này còn cần người hiểu rõ thành Bạch Vũ tới giúp ta, ngươi đã rất quen thuộc, như vậy ngươi tới giúp ta đi!"

Diệp Tùy Ngữ kinh sợ, không biết Phượng Tĩnh Xu lại giao chuyện lớn như vậy cho nàng, vì vậy nàng trịnh trọng bảo đảm nói: Die nd da nl e q uu ydo n "Công chúa, người yên tâm, ta nhất định sẽ tận toàn lực đến giúp người!"

Phượng Tĩnh Xu vừa muốn nói chuyện, một người lính chạy tới: "Khởi bẩm công chúa, Trương thống lĩnh phái người tới báo, vương gia đã đến!"

Phượng Tĩnh Xu vui mừng, nhanh như vậy? Tư Khấu Ưng thật không tồi!

Vì vậy vội vã nói: "Mau! Hồi doanh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.