Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 17




Editor: Gà _ LQĐ

Đang giờ mão, trời bên ngoài vẫn đen như mực, tuyết trắng rơi đầy đất phản chiếu vào cửa sổ, Tố Tiên đốt đèn lồng từ nhĩ phòng tới đây, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thắp sáng cây nến trong nhà, nhẹ giọng kêu hai vị chủ tử rời giường.

Chủ tử xấu hổ, không thích gần người hầu hạ, Tố Tiên và Thải Mặc đều ngủ ở gian phòng phía tây, cách không xa, bên này kéo dây thừng, tiếng chuông bên kia sẽ kêu leng keng, để chủ tử dễ dàng gọi nước vào buổi tối. Nhưng tiểu phu thê tân hôn chưa từng gọi nước, điều này có nghĩa thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ. Bọn hạ nhân vô cùng lắm mồm, thích âm thầm xuyên tạc, cái gì cũng nói.

Tố Tiên đau lòng cho tiểu thư, chỉ mong đợi nàng và Tam gia nhanh viên phòng một chút, tốt nhất sang năm là có thể sinh được một tiểu tử mập mạp, dù thực tế, nhưng mà...

Ôi chao? Hai mắt nàng chợt tỏa sáng, xuyên qua tấm màn đỏ tươi thấy hai người ngủ bên trong, đầu chạm đầu, mặt dán mặt, tiểu thư còn tựa vào cánh tay Tam gia!

Thấy hai người chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm, mặt Tố Tiên nóng lên, xoay người mở tủ treo quần áo, giả vờ tìm y phục.

Tịnh Thục tỉnh lại từ trong giấc mộng, cảm giác ấm áp, ngước mắt lên, đối diện với một tròng mắt màu mực, sâu không thấy đáy.

Nàng cả kinh lập tức ngồi dậy, mới phát hiện mình dựa vào lòng y ngủ, gối lên cánh tay y, trên mặt còn mang theo hơi ấm của y... Không còn mặt mũi gặp ai. Nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài màn một chút, may quá, Tố Tiên đang cầm y phục, vẫn chưa nhìn thấy.

Chu Lãng cử động cánh tay bền chắc, không lo lắng nhìn nàng, tiểu nương tử đã phát hiện cả đêm ‘thân mật’, giờ phút này sắc mặt ửng hồng, thẹn thùng mím đôi môi nhỏ nhắn, khỏi phải nói có bao nhiêu quyến rũ.

Ngày thứ nhất đến nha môn trình diện, đương nhiên cần phải đi sớm một chút. Chu Lãng không rảnh chọc nàng, đứng dậy mặc y phục tử tế, tự mình búi tóc, rửa mặt xong, dùng chút điểm tâm, rồi đứng dậy muốn đi.

"Bên ngoài gió lớn, phu quân khoác thêm áo đi." Tịnh Thục tự tay ôm áo khoác lông cừu choàng lên cho y, vóc dáng y quá cao, nàng phải ngước đầu, nâng tay mới có thể cột lại.

Chu Lãng nhìn tiểu nương tử bận rộn ở trước mặt, sáng sớm ăn mặc thật chỉnh tề, nàng không cần đi nha môn, tội gì phải dậy sớm như thế, bé ngốc này. Gương mặt xinh đẹp hồng nhuận đã rửa qua bằng nước ấm, không trang điểm nhưng vô cùng xinh đẹp trong sáng, mắt to đen láy tập trung nhìn vào cổ y, hiển nhiên đang muốn cột sao cho đẹp nhất.

"Tốt rồi." Tiểu nương tử nhón chân lên gấp nơ con bướm, lại dùng bàn tay nóng hôi hổi, trắng mềm nhẹ nhàng buộc một chút, tạo ra hình dáng mình hài lòng, mới mỉm cười thả y đi.

Nhưng ngón tay nàng trong lúc vô tình chạm vào hầu kết của y, hơi ngứa.

Chu Lãng bắt được ‘hành hung’ của bàn tay nhỏ kia, đặt bên môi hôn một cái, nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngủ thêm một lát đi, nàng dậy sớm vậy làm gì?"

Tịnh Thục không ngờ y sẽ hôn tay nàng ngay trước mặt nha hoàn trước, nếu để Khổng ma ma nhìn thấy, tất nhiên lại khiển trách, thật may bà ấy đã trở về Liễu An châu rồi.

Tịnh Thục giấu tay ra sau lưng, cúi đầu không dám nhìn y, trên mặt bốc lên hai rặng mây hồng, thẹn thùng xấu hổ.

Sớm muộn gì cũng ăn sạch nàng đến xương cũng không còn dư lại, cổ họng Chu Lãng chuyển động, càng nhìn càng thích. "Đi nhé." Cứ nhìn như vậy, vẫn không phải là biện pháp, y tiêu sái vung tay, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trên đất tuyết đi giày đế dày, bước đi vang lên tiếng bình bịch, Tịnh Thục nhìn bóng lưng đi xa của y, trong lòng lại sinh ra vài phần cảm giác vắng vẻ. Nam nhân cũng thật khổ cực, đi sớm về tối bôn ba vì gia đình.

"Phu nhân đừng nhìn nữa, Tam gia chuyển qua tường xây làm bình phong ở cổng rồi, bóng người cũng không thấy." Thải Mặc cố nghẹn cười.

"Ta... Đâu có nhìn chàng." Tịnh Thục chột dạ nhỏ giọng giải thích, xoay người trở về ngồi ở mép giường.

"Được rồi, phu nhân không có nhìn người, chỉ đang ngắm cảnh tuyết, tuyết rơi dày như vậy, cuối cùng chúng ta có thể đắp người tuyết rồi." Thải Mặc nhìn đất tuyết phía ngoài, hai mắt sáng lên.

Nhưng Tịnh Thục không có ý định nghịch tuyết, lo lắng bằng hữu của y đến tột cùng có thể tiếp nhận y làm cấp trên hay không. Trong lòng lo âu, cả ngày đều không nở một nụ cười. Sau giờ ngọ ánh mặt trời nhẹ ấm, hai nha hoàn phủ áo khoác da chồn thật dày cho nàng, kéo nàng đến hoa viên nhỏ của Lan Hinh uyển để nghịch tuyết.

"Nơi này do chúng em cố ý lưu lại không cho các bà tử quét dọn, phu nhân mau tới đây." Thải Mặc đóng cửa gỗ, xách váy, vui sướng chạy tới.

"Các ngươi thật sự muốn đắp người tuyết lắm à?" Tịnh Thục buồn cười.

Tố Tiên luôn luôn trầm ổn hôm nay cũng rất hưng phấn: "Phu nhân, người không muốn động tay cũng được, chỉ cần phơi nắng, xem chúng em đắp đi."

Nữ tử từ nhỏ đến lớn sống ở sông nước Giang Nam, nhìn thấy trời hồng đất tuyết của phương Bắc, đương nhiên sẽ có một hứng thú xa lạ dụ dỗ các nàng.

Hai nha hoàn dùng cây chổi sạch sẽ tạo ra một đống tuyết, lại mang bao tay da trâu nặn ra một tuyết cầu, nhét hai cục đá vào làm mắt, một cây củ cải làm miệng, lại bẻ một cành cây bách vây trên cổ.

Chu Lãng nhìn qua khe cửa khép hờ thấy hai nha hoàn bên trong đang bận rộn vui vẻ, còn có một tiểu nương tử khoác kín áo da bạch hồ, đang yên lặng xem náo nhiệt. Không phải nàng cũng thích đắp người tuyết sao, sao không theo chân chơi cùng bọn họ, mà có vẻ u sầu.

"Phu nhân, người xem, trên cây táo có một trái đã đỏ thẫm nhưng không rơi xuống, người cầm tuyết cầu này ném nó xuống đi." Thải Mặc dùng sức nắm chặt một quả tuyết cầu, đưa tới trước mặt nàng.

Tịnh Thục do dự có nên nhận hay không, Tố Tiên ở một bên nói: "Tam gia nhà chúng ta được xưng thần tiễn Chu lang, nếu phu nhân có thể ném trúng, có phải cũng có thể được xưng là trại tuyết phu nhân rồi không?"

Tịnh Thục cười khúc khích, nhận lấy tuyết cầu ném vào quả táo đỏ thẫm đang lẻ loi treo trong gió. Lực tay của nàng yếu, tuyết cầu không bay cao đến đó, mà thẳng tắp bay về phía cửa, vừa lúc trúng người nam nhân đang vào cửa.

Chu Lãng không tránh, mặc cho tuyết cầu vỡ vụn ở ngực, rơi xuống đất. Mắt lạnh nhìn ba nữ nhân đang sợ choáng váng, đe dọa: "Đứng đó, không được nhúc nhích, đưa tay ra."

Lúc Tịnh Thục nhìn y, trong mắt tỏa ra vẻ tháo vát, theo bản năng chạy hai bước về phía y, lại bị y quát, hơi tủi thân, nhưng cũng nghe lời đưa hai tay ra.

Đây là muốn khẽ tay sao? Khi còn bé ham chơi không đi học thì mẫu thân sử dụng roi đánh tay, đau lắm đau lắm, nhớ tới đã sợ hãi rồi.

Hai nha hoàn đột nhiên nhìn thấy chủ tử, đương nhiên sợ. Dù sao không phải mình có thể tùy ý chơi đùa người, đi theo bên người Tịnh Thục nhiều năm như vậy, tình như tỷ muội, dĩ nhiên có thể ngún nguẩy trước mặt nàng, nhưng Tam gia...

Chu Lãng nghẹn cười nhìn dáng vẻ ngu ngơ của ba chủ tớ, khom lưng cầm lên một vốc tuyết bóp chặt, giơ tay ném ra ngoài.

Hai nha hoàn tức giận nhìn y chằm chằm, hận khí độ của cô gia quá nhỏ, quả là có thù tất báo.

Tuyết cầu này xuyên qua cây táo, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, lẳng lặng rơi vào trong lòng bàn tay Tịnh Thục, lặng lẽ vỡ thành bông tuyết rơi xuống đất, chỉ để lại một quả táo lớn màu đỏ trong lòng bàn tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của Tịnh Thục chợt nở thành một đóa hoa, nâng đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trượng phu của mình. Y ném tới một ánh mắt đắc ý, nghển đầu nói: "Như thế nào, trại tuyết phu nhân, tài nghệ có thể so với Chu lang không?"

Tịnh Thục ngượng ngùng cúi đầu, trại tuyết phu nhân gì chứ, chỉ là nói chơi thôi. "Tiện tay ném, táo đỏ rơi, quả nhiên Chu lang là Thần Tiễn Thủ."

"Ha ha ha..." Y khoan khoái cười to, so với vẻ lạnh lùng trong đêm động phòng trước đó như hai người khác nhau.

"Hôm nay phu quân suông sẻ chứ? Sao trở về sớm như vậy?" Tịnh Thục siết chặt táo đỏ bước lên đón.

Cước bộ Chu Lãng dừng một chút, giờ mới hiểu được, mới vừa rồi tinh thần nàng hoảng hốt, tâm sự nặng nề, hóa ra đang lo lắng cho y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.