Translator: Nguyetmai
"Vù!"
Âm thanh nổ tung quen thuộc vang lên! Suy nghĩ hóa thành năng lượng, ngưng tụ dồn nén bầu không khí xung quanh, tạo thành xoáy sóng trên Lightscreen đan xen với tấm lưới sợi sáng của Reflect!
Hai lá chắn huỳnh quang không thể phá vỡ chợt xuất hiện trước mặt Lưu Lạc!
"Bùm bùm đốp đốp!"
Khi Thunder Shock và Song Thuẫn va chạm, tia sét điện đâm vào những đường sóng dập dềnh! Biến mất!
Song Thuẫn vỡ tan, sét điện cũng tiêu tan không còn gì.
Cáo Lửa nhô ra từ mũ trùm sau lưng Lâm Châu, đôi mắt to tròn liếc nhìn xung quanh, Confusion chập chờn trên người dần dần ngưng lại.
Hiện giờ cậu nhóc càng ngày càng nhạy cảm với năng lượng, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều
Nếu không phải Cáo Lửa kịp thời ra tay, có lẽ Lưu Lạc đã lĩnh trọn cú Thunder Shock này rồi.
Tuy uy lực của Pokemon do dân thường đào tạo chưa đến mức gây tổn thương nghiêm trọng cho Lưu Lạc, nhưng đau nhức vài ngày là điều không tránh khỏi.
Lâm Châu ôm Cáo Lửa ra khỏi mũ, ngoảnh đầu lại nhìn con Pokemon mà Thẩm Khánh Minh thả ra.
Ồ! Quả quýt tròn lẳn béo ú!
Đó là một con Raichu toàn thân vàng cam, cơ thể cứng cáp, phì nhiêu vô cùng!
Mười con Raichu thì chín con mũm mĩm, một con sập giường!
Lâm Châu vừa mới liếc qua đã chắc chắn, đây chính là con sập giường đó.
Vừa rồi khi Thunder Shock tập kích Lưu Lạc, trong số những sinh viên đang tụ tập quanh đây, có không ít người nhát gan sợ hãi hét toáng.
Giờ trông thấy Song Thuẫn bất ngờ xuất hiện, lại dễ dàng đánh bại tia sét điện đáng sợ đó càng khiến đám đông dậy sóng.
"Thẩm Khánh Minh điên rồi à, lại dá m ra lệnh cho Pokemon tập kích sinh viên trong trường."
"Bị xử lý là cái chắc rồi."
"Bị xử lý quá ấy chứ! Anh ta làm bao nhiêu chuyện khuất tất trong đội tuyển, không bị nhà trường đuổi học mà may lắm rồi."
"Pha tấn công ban nãy của Raichu bị chặn đứng, chuyện này là sao vậy? Xảy ra nhanh quá, tớ không nhìn rõ."
"Hình như Lightscreen đã ngăn cản tia sét điện."
"Là con Cáo Lửa của bạn sinh viên năm nhất kia! Lần trước tớ có nhìn thấy Cáo Lửa của cậu ta giao chiến ở cung thể thao, biết dùng Lightscreen đó!"
"Cáo Lửa biết dùng chiêu thức của hệ Siêu Linh? Đúng là hiếm gặp."
"Dù thế nào Thẩm Khánh Minh cũng là đội trưởng đội tuyển trường, thực lực không phải dạng vừa đâu. Vậy mà cậu sinh viên năm nhất kia lại có thể đánh tay ngang với anh ta, sinh viên mới bây giờ đều là quái vật à?"
"Hai con Pokemon chỉ cần đấu một chiêu là có thể nhìn ra..."
"Chém gió, cứ làm như cậu có thể tiếp được chiêu tiếp theo vậy! Tia Thunder Shock vừa nãy, Pokemon của cậu có chặn được không?"
"Po... Pokemon nhà tớ đang tu thân dưỡng tính! Không thích đánh đánh giết giết!"
"..."
Lưu Lạc nhìn thấy ánh sáng điện trước cơ thể mình biến mất, bấy giờ cũng lau mồ hôi túa ra như mưa.
May mà Lâm Châu kịp thời ra tay chặn giúp chiêu tập kích bất ngờ này, nếu không mình đã bị tia Thunder Shock uy lực đó đánh trúng rồi, vớ vẩn còn phải nằm viện mấy ngày ấy chứ.
Tay Lưu Lạc nắm lấy quả Pokeball nằm trong túi áo, ánh sáng trắng lóe lên.
Croconaw xuất hiện với ánh mắt dữ tợn, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm con Raichi béo ú đứng cách đó không xa.
"Đội trưởng đội tuyển trường chỉ có chút bản lĩnh đánh lén này thôi à?"
Lưu Lạc rõ ràng rất tức giận vì hành động đánh lén vừa rồi của Thẩm Khánh Minh.
Tuy nhiên sự chú ý của Thẩm Khánh Minh lại không rơi trên người cậu ta, mà ném ánh mắt căm giận về phía Lâm Châu đang đứng bên cạnh.
"Chính mày vừa nãy đã chặn được Thunder Shock của Raichu!"
Thẩm Khánh Minh hiểu rất rõ thực lực của Raichu do gã ta đào tạo.
Một năm qua ỷ vào những lợi ích từ chức vụ, gã đã kiếm được vô số tài nguyên bồi dưỡng Raichu, hơn nữa còn bỏ ra rất nhiều công sức để đào tạo lực kiểm soát và lực tương tác tia sét của nó.
Đó là lý do tại sao Thẩm Khánh Minh chỉ đảm nhiệm một chức cỏn con lại có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Ngoài móc nối quan hệ với chủ nhiệm câu lạc bộ trước đó, sức mạnh cũng là một phần không thể thiếu.
Những thành viên khác trong đội bất mãn với gã ta, nhưng vì đánh không lại, cũng chẳng có chỗ để bắt bẻ nói lý, nên chỉ cần chủ nhiệm câu lạc bộ nhắm mắt làm ngơ, sẽ không một ai động vào gã được.
Cuộc thi huấn luyện viên năm nay, gã ta đã thông qua được ba phần thi, thiếu chút nữa có thể nhận được chứng nhận tư cách huấn luyện viên. Chỉ tiếc rằng, giám khảo trong phần thi chiến đấu thực tế cuối cùng thực sự quá mạnh.
Thẩm Khánh Minh cảm thấy, chỉ cần thêm nửa năm cho gã ở trong đội tuyển trường vớt vát chút tiền trợ cấp, mang đi đào tạo Raichu, gã hoàn toàn có thể vượt qua lần thi sắp tới!
Thế nhưng, đúng vào thời khắc quan trọng này, chủ nhiệm câu lạc bộ nhiệm kỳ trước vẫn luôn cấu kết với gã lại tốt nghiệp!
Tên chủ nhiệm mới La Vân Kiệt này vừa nhậm chức, đã ngựa non háu đá không biết sợ ai, đao to búa lớn muốn thay đổi cả đội tuyển đã mục nát, hỗn loạn này!
Tất nhiên, Thẩm Khánh Minh không chịu!
Số tiền trợ cấp mỗi tháng đều là nguồn tài nguyên vững chắc, gã ta sao có thể để người khác động đến lợi ích của mình.
Trước giờ gã vẫn đinh ninh rằng, có thể chiếm được vị trí đứng đầu, đoạt được nguồn tài nguyên của một tập thể để đào tạo Pokemon của mình là bản lĩnh của gã!
Một chủ nhiệm mới nhậm chức như La Vân Kiệt, dựa vào đâu để đến đây gây rối!
Trong lòng Thẩm Khánh Minh hận La Vân Kiệt thấu xương. Bị thằng oắt kia làm loạn như vậy, đừng nói đến tiền trợ cấp, ngay cả bản thân gã cũng rơi vào tình cảnh nước sôi lửa lòng.
Đã thế, đúng lúc này lại xuất hiện hai thằng ranh năm nhất chướng mắt!
Dù thế nào gã ta cũng không ngờ tới, Raichu của mình vừa phóng Thunder Shock đã bị Pokemon của một thằng nhóc năm nhất chặn lại!
Phải biết rằng con Raichu này có trình độ gần bằng Pokemon của huấn luyện viên đó!
Hơn nữa con Cáo Lửa của đối phương còn chưa tiến hóa lần nào!
Lúc Thẩm Khánh Minh đang đánh giá Lâm Châu, Lâm Châu cũng quan sát con Raichu của gã.
Con Raichu này rất mạnh!
Tuy nhìn có vẻ mập mạp, di chuyển trông rất tốn sức. Nhưng năng lượng tia sét điện khủng bố dày đặc xung quanh cơ thể của con Raichu này lại mang đến nỗi sợ hãi trùng trùng cho người khác.
Lâm Châu đứng cách Raichu một đoạn khá xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được tóc của mình hơi dựng lên vì Static.
Con Raichu này không phải là một đối thủ tầm thường, Croconaw của Lưu Lạc không thể đối phó nổi.
Đặc biệt trong trường hợp hệ Nước và hệ Điện có thuộc tính khắc chế nhau.
Sự chênh lệch thực lực giữa hai Pokemon rất rõ ràng, về cơ bản mọi người đều có thể nhìn ra.
Lâm Châu cho rằng, dù bây giờ Cáo Lửa đã lột xác hoàn toàn, nhưng nếu nó chiến đấu hết mình với Raichu cũng không nắm chắc được phần thắng.
Thế nhưng...
Lâm Châu là kiểu người hữu dũng vô mưu, thích giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm sao?
Tất nhiên không phải!
Lâm Châu tiến lên hai bước, khẽ vỗ vai Lưu Lạc.
Trong lòng Lưu Lạc vốn đang cân nhắc, không biết nên đối phó thế nào với con Raichu khủng bố này, vì dường như Croconaw không có cơ hội để chiến thắng thì thấy Lâm Châu vỗ vai mình, tỏ ý bảo cậu ta lùi về phía sau.
Vẻ mặt Lưu Lạc khó hiểu.
"Cậu làm gì đấy?"
"Tránh ra để tớ làm màu."
"..."
Cậu nói chuyện thẳng thắn ghê!
Lưu Lạc bất lực ôm mặt, dẫn Croconaw lùi về sau hai bước.
Quả thật, Croconaw của cậu rất khó để chơi trên cơ Raichu, về mặt thuộc tính và sức mạnh đều bị áp chế, cậu ta không nhất thiết phải cứng đầu chiến đấu vì thể diện.
Tuy nhiên Lưu Lạc có chút lo lắng, Lâm Châu cứ nóng nảy đi lên như vậy thực sự sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.
Tuy cậu ta đã được trải nghiệm Song Thuẫn của Cáo Lửa, hiểu rõ năng lực phòng ngự ấy mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng dù sao đối phương cũng là đội trưởng đội tuyển trường, sức mạnh mà con Raichu đó thể hiện quả thực khiến người khác sợ hãi!
Đây là lần đầu tiên Lưu Lạc gặp được một người cùng tuổi với mình mà trong tay lại có Pokemon mạnh như vậy!
Cảm giác không kém là bao so với những con Pokemon cấp bậc huấn luyện viên trong tay ông chú của cậu ta.
Lưu Lạc vỗ nhẹ cánh tay La Vân Kiệt, thủ thỉ bảo anh ta mau đi tìm giáo viên và bảo vệ đến đây.
Cậu ta đoán chắc, Cáo Lửa của Lâm Châu chỉ có thể dựa vào Song Thuẫn chống đỡ được một lúc thôi. Nhưng miễn sao kéo dài tới khi giáo viên và bảo vệ đến là được...