Translator: Nguyetmai
Breloom hung hãn toàn thân bao phủ hơi thở nguy hiểm.
Trán Lâm Châu lấm tấm mồ hôi.
Trong lòng cậu rất rõ, tuy con Breloom trước mặt thương tích đầy mình, tình trạng rất tệ, nhưng chỉ cần mở miệng là một băng đạn trong bullet seed có thể ngay lập tức bắn cậu thành cái sàng luôn!
"Tôi chỉ đi ngang qua thôi."
Lâm Châu gượng cười sắc mặt khó coi, cả người liên tục lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với con Breloom nguy hiểm đó.
Song, Từ Trạch Tiến không nói một lời nào vẫn chầm chậm tiến lên phía trước.
Trong lòng Lâm Châu nặng trĩu, thầm nghĩ người này e rằng chẳng có ý tốt.
Từ biểu hiện hoảng hốt luống cuống khi nãy trong cửa hàng đã có thể biết được, hắn ta đang trốn chạy khỏi sự truy đuổi của ai đó.
Bây giờ bị mình vô tình phát hiện ra nơi ẩn náu, khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ giết người diệt khẩu.
Lâm Châu liếc mắt nhìn đằng sau, có một con đường thẳng, dài khoảng năm mươi mét. Ngoài năm mươi mét có một khúc cua, chỉ cần rẽ vào đó sẽ rất gần với phố mua sắm.
Lượng người qua lại trên phố mua sắm đó rất đông, nếu kẻ này sợ hành tung của mình bị bại lộ, chắc chắn sẽ không dám ra tay với mình ở con phố mua sắm sầm uất đông đúc đó.
Hay nói cách khác, chỉ cần mình chạy ra khỏi năm mươi mét này và rẽ vào khúc cua là có thể sống sót!
Thế nhưng, muốn an toàn chạy ra khỏi năm mươi mét ấy đâu có dễ!
Lâm Châu biết, giờ chỉ cần cậu quay người lại, Breloom của đối phương nhất định sẽ phóng ra một băng đạn hạt.
Bị trúng chiêu ở khoảng cách gần như vậy, cậu tuyệt đối không thể sống sót!
Lâm Châu nuốt nước bọt, tinh thần căng thẳng tột độ, adrenalin điên cuồng tiết ra. Cậu quét mắt tứ phía tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Đây là thời khắc nguy hiểm nhất mà cậu gặp phải từ lúc sinh ra đến giờ!
"Khẩu súng" dọa người đó của Breloom đã nhắm trúng mình!
Bất cứ lúc nào nó cũng có thể bóp cò, cướp đi tính mạnh cậu!
Lâm Châu ngước mắt lên, liếc thấy bên trên bệ cửa sổ của hai tòa nhà cũ thấp ở hai bên hẻm nhỏ có đặt mấy vại muối dưa lớn bằng sứ.
Cậu hơi cúi người xuống, đưa tay về phía Cáo Lửa đang đứng bên cạnh, trên miệng vẫn tiếp tục lảm nhảm để tranh thủ thời gian.
"Tôi khuyên ông nên sống lương thiện."
"Khuyên mả cha mày!"
Từ Trạch Tiến thừa hiểu đạo lý kẻ phản diện chết vì lắm lời, nào có lãng phí thời gian lải nhải với Lâm Châu chứ. Hắn vừa giơ tay lên, Breloom đã chuẩn bị nổ súng, bắn Lâm Châu thành cái sàng!
"Cáo Lửa! Confusion!"
"Xoảng! Bụp!"
Dưới sự khống chế của Confusion, hai vại sứ lớn từ trên tầng rơi thẳng xuống, đập mạnh vào đầu Breloom!
Breloom bị bất ngờ tập kích, trở tay không kịp, bị hai vại sứ lớn đập trúng đầu!
Cho dù tố chất cơ thể của Breloom có tốt đến đâu thì trong tình huống không đề phòng cũng sẽ bị đập cho loạng choạng, đầu óc quay mòng mòng.
Vốn đang chuẩn bị sử dụng Bullet Seed lại bị làm gián đoạn ngay từ đầu, không thể phóng ra.
Chính là lúc này!
Cơ hội sống sót chỉ có một lần!
Lâm Châu căng thẳng vô cùng, không dám thả lỏng một chút nào. Ngay thời điểm Breloom bị đập choáng váng, cậu lập tức hành động!
Lâm Châu túm lấy Cáo Lửa ôm vào lòng, quay người bỏ chạy!
"Chết tiệt!"
Từ Trạch Tiến không thể ngờ Lâm Châu còn có chiêu này.
Chưa đề cập đến việc hắn ta không hề nhìn thấy mấy vại sứ lớn bên trên, chỉ riêng chuyện con Cáo Lửa kia một con Pokemon thuộc hệ Lửa lại có thể sử dụng Confusion, đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn ta.
Từ Trạch Tiến không thể đoán được đối phương có loại chiêu thức này.
Thế nhưng hắn không thể giương mắt nhìn Lâm Châu chạy mất!
Breloom không hổ là Pokemon được huấn luyện viên đào tạo, tuy bị tập kích bất ngờ nhưng không quá hai ba giây, đã lắc đầu tỉnh táo trở lại.
Lúc này Lâm Châu đã chạy ra ngoài được hơn ba mươi mét, khúc cua đó ở gần ngay trước mắt. Chỉ cần qua khúc cua là cậu có thể chạy đến phố mua sắm đông đúc, thoát khỏi nguy hiểm!
Thế nhưng!
"Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!"
Breloom đã khôi phục tỉnh táo, ngay lập tức sử dụng Bullet Seed hướng về phía Lâm Châu!
Trong tiếng súng nổ dồn dập, hàng tá đạn hạt bắn về hướng Lâm Châu đang bỏ chạy như bùa chú truy sát!
Song Thuẫn!
"Vù!"
Âm thanh dữ dội bất ngờ vang lên!
Suy nghĩ hóa thành năng lượng, không khí đột nhiên bị dồn nén, tạo thành vòng xoáy sóng trên Lightscreen đan xen với tấm lưới sợi sáng của Reflect!
Hai lá chắn huỳnh quang không thể phá vỡ chợt xuất hiện sau lưng Lâm Châu!
Niệm động lực trên người Cáo Lửa đang nằm trong lòng Lâm Châu cuộn trào mãnh liệt!
Ngưng kết lá chắn, bảo vệ Lâm Châu!
"Phịch! Phịch! Phịch!"
Đạn hạt bắn trúng hai tấm khiên đỡ, vang lên vô số âm thanh tựa như cơn mưa xối xả đập xuống cửa kính ô tô.
Tuy hai lá chắn của Cáo Lửa đã sử dụng tương đối thành thạo, độ vững chắc cũng vượt xa mức bình thường, nhưng sự chênh lệch về thực lực giữa hai con Pokemon là một đường ranh giới khó có thể vượt qua được.
Đạn hạt chỉ tiêu tốn một chút năng lượng đã dễ dàng bắn thủng lá chắn hai bên!
Cảm nhận được Song Thuẫn của mình bị phá vỡ, đạn hạt nguy hiểm đang sát gần Lâm Châu, trái tim Cáo Lửa đột nhiên thắt lại, dốc toàn lực huy động niệm động lực trên cơ thể!
Song thuẫn!
Lại một tầng Song Thuẫn ngưng tụ cực nhanh!
Nguyện bảo vệ phía sau Lâm Châu!
Xung lực mạnh mẽ của đạn hạt tiếp tục xuyên qua!
Song Thuẫn!
Cáo Lửa gần như điên cuồng thôi thúc niệm động lực trên cơ thể mình!
Năng lượng đã sắp đến bờ cạn kiệt!
Trên con đường Lâm Châu ôm Cáo Lửa bỏ chạy, từng lớp lá chắn sáng chói như pháo hoa nổ tưng bừng phía sau lưng cậu!
Dưới sự cản trở của lớp Song Thuẫn thứ ba, xung lực của đạn hạt cuối cùng đã bắt đầu suy yếu, chậm lại một chút.
Còn Lâm Châu lúc này chỉ cần chạy thêm vài bước nữa là có thể chạy qua khúc rẽ đó!
Thế nhưng!
Trong một thời gian ngắn liên tục sử dụng ba lần Song Thuẫn như vậy khiến Cáo Lửa hoàn toàn kiệt sức, cuối cùng không thể khống chế nổi niệm động lực nữa!
Hình thái của Song Thuẫn đột nhiên tan vỡ!
Đạn hạt chưa hao hết sức mạnh chợt không còn trở ngại, lập tức phát ra âm thanh xé ngang bầu trời, đuổi theo sau Lâm Châu!
Còn thiếu một bước nữa!
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Lâm Châu cảm nhận được nhiệt độ của viên đạn hạt sượt qua tai mình, trái tim đột nhiên thắt lại, trong lòng bỗng bùng lên một tiếng gầm thét, bàn chân giẫm thêm một bước nữa!
Rẽ vào khúc ngoặt đó rồi!
"Tạch tạch! Tạch tạch! Tạch tạch!"
Âm thanh liên tiếp vang lên.
Xung lực kinh khủng của đạn hạt cứ thế làm góc tường bị thủng một lỗ.
Từ Trạch Tiến phẫn nộ văng tục, vội vàng dẫn Breloom đuổi theo đến góc tường.
Kết quả phát hiện cậu thanh niên đó đã chạy ra khỏi con hẻm, hòa vào dòng người đông đúc trên phố mua sắm!
Lâm Châu thu Cáo Lửa đang mê man kiệt sức trở lại Pokeball, vừa ôm vết thương sâu hoắm trên vai còn đang chảy máu, vừa chạy một mạch ra ngoài không hề quay đầu lại.
Măc dù trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, cậu được Cáo Lửa dốc toàn lực bảo vệ, thoát khỏi nguy cơ mất mạng, nhưng vai cậu vẫn bị một viên đạn hạt bắn trúng.
Cuối cùng đã nhìn thấy đám đông!
Cơ thể Lâm Châu bị mất máu quá nhiều có chút choáng váng, vừa loạng choạng tiến lên đã không chống đỡ nổi, lập tức ngã quỵ xuống mặt đường, khiến cho những người xung quanh rối rít liếc nhìn.
"Á! Máu! Máu!"
"Có người bị thương rồi! Mau gọi xe cứu thương!"
"Mẹ ơi, anh trai này bị thương rồi! Chảy máu nhiều quá!"
"Chồng, anh đừng có qua đó! Giờ anh làm được gì chứ! Còn chẳng biết đó là người như thế nào! Cả người đầy máu! Lỡ là người xấu làm hại đến anh thì sao!"
"Có ai biết sơ cứu không! Mau đến giúp cậu ta cầm máu đi!"
"Đúng! Mau cầm máu đi! Cậu ta chảy máu nhiều quá!"
Rất nhanh sau đó, trong đám đông đã có người chú ý tới tình trạng của Lâm Châu.
Mặc dù đa số đều lạnh nhạt bàng quan hoặc không dám tiến lại gần, thế nhưng vẫn có những người tốt, lại gần kiểm tra tình hình và gọi xe cứu thương giúp cậu.