Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 34: 34: Mánh Khóe Kinh Doanh




Translator: Nguyetmai

Từ Trạch Tiến, tội phạm truy nã mà Liên Minh Pokemon hiện đang truy đuổi.

Hắn ta từng là một người bình thường, xuất thân từ một gia đình có gia cảnh bậc trung.

Khi còn nhỏ, Từ Trạch Tiến cũng giống như bao đứa trẻ khác, ao ước về những huấn luyện viên trên tivi.

Bọn họ chỉ huy những Pokemon hùng mạnh, đi đến khắp nơi trên thế giới, giành chức vô địch và vinh quang.

Từ Trạch Tiến khi đó cũng ôm một giấc mộng được trở thành huấn luyện viên.

Về sau vào năm Từ Trạch Tiến hai mươi bảy tuổi, trải qua nỗ lực trong suốt bốn năm, cuối cùng hắn ta đã thành công thi đỗ chứng nhận huấn luyện viên.

Rốt cuộc cũng đạt được ước mơ từ thuở nhỏ, Từ Trạch Tiến vui sướng đến phát điên.

Hắn ta cảm thấy bản thân mình rất may mắn, có thể vượt qua bài sát hạch huấn luyện viên ở độ tuổi này.

Trong cùng kỳ thi đó, hắn ta đã chứng kiến rất nhiều người sắp quá tuổi ba mươi, tham gia lần sát hạch cuối, nhưng sau cùng vẫn không thể thông qua.

Những người này không thể tham gia thi được nữa, cả đời này họ chẳng còn cơ hội để trở thành huấn luyện viên.

Lúc ba mẹ biết hắn ta đã thông qua bài thi, hai người vô cùng vui mừng mở tiệc chiêu đãi, mời tất cả họ hàng thân thích có thể mời đến tham dự.

Trong bữa tiệc, người thân họ hàng đều hết lòng khen ngợi, khen hắn ta đã làm cho gia đình nở mày nở mặt, rạng rỡ tổ tông!

Ba mẹ hắn vừa vui mừng vừa yên tâm, cảm thấy nửa đời sau của con mình chẳng cần lo lắng gì nữa.

Họ hàng người thân ai ai cũng chúc mừng, lại còn nịnh hót tâng bốc, về nhà sẽ không quên dạy dỗ con cái phải học hỏi và noi gương anh cả.

Hắn cũng đã trở thành "Con nhà người ta" trong truyền thuyết, tận hưởng ánh mắt vừa đố kỵ vừa ngưỡng mộ của những người cùng trang lứa.

Vào thời điểm Từ Trạch Tiến còn lâng lâng trong âm thanh của sự ngợi ca và bàn tán, bản thân hắn cũng cho rằng, một khi trở thành huấn luyện viên, tiền đồ tương lai nhất định sẽ là một con đường bằng phẳng đầy ánh sáng.

Hắn ta cảm thấy chẳng bao lâu nữa mình sẽ được vẻ vang, hưởng thụ giàu sang và nhận được sự săn đón của mọi người hệt như những huấn luyện viên trên tivi.

Thế nhưng, bảy năm trôi qua, bước vào tuổi ba mươi tư, Từ Trạch Tiến vẫn giậm chân ở cấp thấp nhất trong Liên Minh.

Với khoản thu nhập ít ỏi của hắn hiện tại, việc ăn no mặc ấm cũng trở nên quá xa vời.

Bởi vì mức chi tiêu của huấn luyện viên quá cao, chi phí bỏ ra để đào tạo một con Pokemon quá đắt đỏ.

Từ Trạch Tiến là một người xuất thân từ gia đình bình thường, hai mươi bảy tuổi mới thi đậu tư cách huấn luyện viên.

Có thể ở trong mắt những người bình thường khác là giỏi giang, là tiền đồ xán lạn.

Thế nhưng chỉ sau khi trở thành huấn luyện viên mới biết.

Trong thế giới của huấn luyện viên, hắn ta chẳng là gì cả.

Trong Liên Minh Pokemon, huấn luyện viên trẻ tuổi hơn hắn ta đâu đâu cũng có.

Trong mười huấn luyện viên đã mất tám người có gia thế, có bệ đỡ.

Bè phái trong Liên Minh Pokemon nhiều không đếm xuể, kẻ giống như hắn ta mà không có bang phái tổ chức nào chống đỡ, chắc chắn không thể tồn tại nổi.

Mất khoảng nửa năm, Từ Trạch Tiến khó khăn lắm mới có thể gia nhập vào một công ty khai thác quặng bí ngọc quy mô nhỏ.

Ở đó, hắn ta làm cu li khai thác quặng bí ngọc, mỗi ngày làm bạn với cực khổ và nguy hiểm, thoáng một cái đã làm đến sáu năm.

Dựa vào quy định của công ty, tiếp tục làm thêm một năm nữa, hắn có thể thăng chức làm nhân viên chính thức.

Thế nhưng, đến khi thấy có hy vọng thăng chức thì công ty lại đột nhiên phải đối mặt với khủng hoảng tài chính, bắt đầu chính sách cắt giảm nhân sự số lượng lớn.

Rất không may trong lần cắt giảm nhân sự đó, Từ Trạch Tiến đã mất đi công việc của mình.

Thời khắc ấy, hắn ta gần như bị dồn đến bước đường cùng.

Sau khi mất đi nguồn thu nhập của mình, khoản chi tiêu khổng lồ trong việc đào tạo Pokemon ngay lập tức đè nặng lên vai khiến hắn ta không thể chịu nổi.

Thời điểm Từ Trạch Tiến tiến sát đến bờ vực của sự sụp đổ, cũng là lúc hắn bắt gặp một báu vật quý giá ở thành phố Đông Giang.

Tuy Từ Trạch Tiến không biết báu vật đó tên gì, nhưng rất tình cờ hắn đã từng nhìn thấy nó.

Trước đây khi còn làm việc tại công ty khai thác bí ngọc, hắn ta đã từng đào được một báu vật y hệt như thế.

Ngay buổi tối hôm khai thác được báu vật đó, đã có một nhân vật gạo cội của Liên Minh đích thân tới đây tìm hiểu, nghe nói vì nó mà đến.

Sau đó xảy ra những chuyện gì, hắn ta không rõ nữa, nhưng báu vật có thể khiến nhân vật lão làng trong Liên Minh chú ý tới nhất định là một báu vật cực kì có giá trị!

Nếu có thể chiếm được và bán đi, chắc chắn hắn giàu to rồi!

Lúc ấy, Từ Trạch Tiến rơi vào bước đường cùng đã nảy sinh một ý đồ đen tối!

Hắn nhất định phải có được món báu vật đó!

Món báu vật đó đang ở trong tay một dân thường, hắn ta không có tiền để mua, vậy chỉ có cách ăn trộm thôi!

Thế nhưng trong lúc ăn trộm, hắn ta đã bị chủ nhà phát hiện!

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Từ Trạch Tiến làm việc này, nên khi đó trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Thấy đối phương vừa chỉ huy Pokemon tấn công hắn, vừa muốn gọi điện báo cảnh sát, Từ Trạch Tiến lập tức ra lệnh cho Breloom phản kích!

Pokemon của dân thường sao có thể so với Pokemon của huấn luyện viên.

Bullet Seed bắn phá!

Dứt khoát giết hại cả nhà!

Cứ như thế, Từ Trạch Tiến đã gây ra vụ án diệt môn vô nhân tính ở thành phố Đông Giang.

Sau khi dính dáng đến mạng người, Từ Trạch Tiến cũng rất sợ hãi.

Đặc biệt khi biết được Liên Minh Pokemon đã điều tra ra hung thủ là mình, đồng thời phát lệnh truy nã, hắn lại càng hoảng sợ hơn.

Hắn ta đã trốn chui trốn lủi ở thành phố Đông Giang một thời gian.

Trong thời gian này, hắn ta đã liên hệ thành công với tập đoàn Kim thị nắm trong tay hãng hàng không Phong Áo.

Hắn đã gửi cho bọn họ bức ảnh chụp báu vật, sau đó ra giá và yêu cầu.

May thay trong tập đoàn Kim thị có người biết nhìn hàng, nhận ra được giá trị của món báu vật này nên đã đồng ý giao dịch.

Dưới sự sắp xếp của tập đoàn Kim thị, hắn ta đã thành công thoát khỏi phạm vi phong tỏa của Liên Minh, rời khỏi thành phố Đông Giang và đến thành phố Tân Chử.

Đáng lẽ ra, tối qua là thời điểm hai bên giao dịch.

Tập đoàn Kim thị có được báu vật mà mình muốn, còn Từ Trạch Tiến lấy được số tiền mình đã yêu cầu, sau đó cao chạy xa bay.

Thế nhưng, ả đàn bà chết tiệt đó đã xuất hiện!

Từ Trạch Tiến trở thành huấn luyện viên lâu như vậy, tuy chưa có được thành tựu gì, nhưng về phía kiểm soát viên của Liên Minh hắn vẫn biết chút ít.

Đối phương là ả Fujiwara tiếng xấu khắp nơi, Ôn Thần! Là nỗi kinh hoàng mà chỉ dựa vào thực lực của hắn ta, tuyệt đối không thể nào chống đỡ nổi!

Từ Trạch Tiến không hiểu, tại sao ả người Nhật này lại có thể nhúng tay vào vụ án trên địa bàn Trung Quốc.

Nhưng hắn ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ giao dịch đã hẹn và bỏ trốn trước.

Có một điểm mà Từ Trạch Tiến rất rõ, chỉ cần báu vật này vẫn còn nằm trong tay hắn thì tập đoàn Kim thị tuyệt đối sẽ không để hắn ta rơi vào tay của Liên Minh Pokemon!

Có điều, ả ôn thần đó thực sự quá đáng sợ!

Liên tục truy đuổi suốt một ngày một đêm, sau vài lần giao đấu đã đánh cho Pokemon của hắn ta không còn chút sức lực đáp trả nào.

Nếu không nhờ Forretress của hắn hy sinh bản thân, sử dụng chiêu phát nổ để ngăn ả ôn thần đó lại, có lẽ hiện giờ hắn đã bị tóm rồi!

Song, tình cảnh lúc này cũng chẳng tốt đẹp gì.

Ngoại trừ con Breloom có năng lực hồi phục khá tốt ra, những Pokemon khác của hắn về cơ bản đều bị thương nặng và không còn khả năng chiến đấu.

Cho dù hắn có mua bao nhiêu dược phẩm cao cấp đi nữa, cũng cần thời gian để thuốc phát huy tác dụng, phải mất một ngày tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục bình thường.

Bình thường nếu khám ở trung tâm Pokemon, nhờ vào thiết bị hỗ trợ, chắc chỉ cần hai tiếng đồng hồ Pokemon đã có thể hoàn toàn hồi phục.

Tuy nhiên hắn ta là tội phạm truy nã của Liên Minh, sao dám đến trung tâm Pokemon chứ!

Từ Trạch Tiến vốn đang trốn trong con hẻm dùng dược phẩm điều trị cho Pokemon của mình, nhưng không ngờ, đúng lúc này lại bị một người đi đường phát hiện.

Hơn nữa, người này mới trước đó không lâu còn gặp trong cửa hàng bán thuốc.

Từ Trạch Tiến không biết liệu có phải trùng hợp hay đối phương đã phát giác điều gì, sau đó cố tình theo dõi mình.

Vì để hành tung của mình không bị bại lộ, hắn ta cảm thấy tên thanh niên dẫn theo con Cáo Lửa trước mặt không – thể – giữ – lại!

Nơi này ít người qua lại, cách khá xa khu vực đông dân cư.

Breloom của mình vẫn còn thể lực để chiến đấu.

Quả thật, đây là cơ hội có một không hai để hắn ta giết người diệt khẩu.

Từ Trạch Tiến nhìn cậu thanh niên đứng cách mình không xa, nãy giờ vẫn liên tục lùi về phía sau

Trên mặt hắn ta lộ nụ cười tàn nhẫn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.