Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 140: 140: Song Phi Trong Đêm 13




Translator: Nguyetmai

Phòng khách chính hội trường Hogwarts.

Trần nhà bị làm phép bày ra một bầu trời âm u xám xịt, giống như khắc họa tâm trạng lúc này của phần lớn học sinh vậy. Mặc dù tạm thời còn chưa biết sẽ phải điều chỉnh chương trình học như thế nào, nhưng mà một phần ảnh hưởng của "Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts" đã bắt đầu thể hiện ra rồi.

Trên chiếc bàn dài của bốn nhà bày rất nhiều bát cháo, những đĩa cá trích muối, những đống bánh mì đã được cắt miếng và những chiếc đĩa nhỏ đựng trứng ốp la, xa hơn một chút là những bình sữa nóng hổi. Nói một cách công bằng, theo Alina thấy, cho dù không phải là trong tình trạng tiết kiệm chi tiêu thì bữa sáng như thế này cũng tuyệt đối không thể gọi là giản dị được.

Có điều những người có suy nghĩ giống như Alina hiển nhiên chỉ là số ít.

Phóng tầm mắt nhìn, đa số những học sinh ngồi bên bàn ăn, nhất là những học sinh lớp lớn ở trường Hogwarts đều mang sắc mặt khó coi, nhiều người bất giác tăng thêm sức lực khi sử dụng dao dĩa, một mặt vì lo lắng cho tương lai của trường, một mặt là đang trút nỗi bực dọc trong lòng mình.

Dù gì thì so với bữa sáng xa hoa có tới mấy chục món ăn trước kia, đột nhiên hạ xuống mức độ cháo trắng, trứng ốp la ngay lập tức thế này, ít nhiều sẽ gây ra chênh lệch tâm lí khiến người ta khó lòng chấp nhận được. Điều này càng thể hiện rõ hơn ở những học sinh lớp cao hơn. Nhưng mà tin tức trường học đang đối mặt với nguy cơ tạm thời đã giấu những cảm xúc bất mãn này đi.

"Nói như vậy có nghĩa là tối nay cậu sẽ về ký túc ngủ phải không? Ừm, vậy trưa nay mình sẽ đưa cậu đi làm quen con đường về ký túc. Quần áo của cậu..."

Sau khi nghe Alina giải thích, cảm xúc của Hannah đã nhanh chóng ổn định trở lại. Cô bé siết chặt quần áo ôm trong ngực, rồi nhìn Alina nói một cách nghiêm túc, giống như là vừa không để ý một cái là cô bé phù thủy tóc bạch kim này sẽ biến mất tăm.

"Đừng hốt hoảng, vấn đề không lớn."

Alina bưng bát cháo trắng trước mặt lên thổi một cách bình tĩnh, không thèm để ý tới những tiếng thì thầm thảo luận xung quanh, vô cùng chuyên tâm mà thưởng thức bữa sáng ngon miệng, đây là sự tôn kính cơ bản nhất đối với đồ ăn.

Xét về màu sắc thì màu vàng đen tượng trưng cho nhà Hufflepuff với màu đỏ, vàng kim tượng trưng cho nhà Gryffindor đều thuộc tông màu ấm.

Hơn nữa, điểm khác biệt cũng chỉ có huy hiệu trước ngực với đường viền trang trí trên áo, cho nên mặc đồng phục đỏ, vàng kim của nhà Gryffindor, nhưng lại ngồi bên chiếc bàn dài nhà Hufflepuff thì cũng không chói mắt lắm. Nếu như là phù thủy nhà Slytherin lấy màu bạc và màu xanh lá cây làm chủ đạo ngồi ở đây thì đó mới là hoàn toàn không ăn nhập.

Alina còn chưa kịp ăn hết trứng ốp la trong đĩa thì đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vỗ cánh hỗn loạn, ồn ào. Trên trăm con cú mèo ùa vào từ các cửa sổ xung quanh hội trường, lượn vòng trong phòng khách, ném thư và bưu kiện vào trong đám người đang ăn sáng và trò chuyện.

Cục ha ha ha...

Một con cú mèo con màu nâu nhỏ bằng nắm đấm lượn được non nửa vòng, kêu lên những tiếng to và kì quái, bổ nhào từ trên không trung xuống, lao chuẩn xác vào trong lồng ngực của Alina, hưng phấn lăn lộn làm nũng trong lòng cô bé như con mèo nhỏ vậy.

"Hừ, mau dừng lại, Thức Ăn Dự Trữ. Mày còn cựa quậy lung tung nữa thì tối nay mày sẽ phải tắm nước nóng cùng với tao đấy."

Cụm lông dài trên tai con cú nhỏ quét qua quét lại trên cổ cô, khiến cô thấy ngứa ngáy, Alina không thể không vươn một tay ra ấn con thú cưng nhỏ trong lòng xuống, nhỏ giọng uy hiếp.

Cục!

Thức Ăn Dự Trữ đang vui vẻ lấy lòng chủ nhân, nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt, ngay lập tức không còn động đậy nữa, giống như bị trúng Bùa tê liệt vậy. Nó ngoan ngoan và yên lặng đứng trên đầu gối của Alina.

"Oa, Alina, đây là thú cưng của cậu sao, một con cú mèo thật biết nghe lời làm sao! Mình có thể sờ nó được không?"

Hannah ngồi bên cạnh Alina, hai mắt đã sắp biến thành hình ngôi sao rồi, trong giọng điệu của cô bé tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. Cô bé chưa từng nhìn thấy con cú mèo nào nghe lời như vậy, hơn nữa còn là một con cú mèo bé xíu xinh đẹp như thế này nữa, bề ngoài trông không giống với bất cứ loài cú mèo nào bán trong cửa hàng.

"Bình thường thôi, chỉ là quá gầy, nuôi thế nào cũng không lớn được."

Alina ôm Thức Ăn Dự Trữ trên đầu gối lên, nhìn trái ngó phải với vẻ ghét bỏ, đưa nó tới tay Hannah rồi tiếp tục chuyên tâm tiêu diệt bữa sáng trước mặt mình.

Cùng lúc đó, trong số những học sinh lục tục nhận được thư bắt đầu vang lên một vài tiếng động.

Các tạp chí "Nhật báo Tiên tri" và "Tuần san Phù thủy" kì mới nhất đã in xong và xuất bản, các cô cậu phù thủy thậm chí không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy tấm hình một hàng yêu tinh ngân hàng Gringotts đang ngồi thẳng trên trang nhất, cùng với các hàng tiêu đề lớn nổi bật - "Hogwarts sắp sửa bị ngân hàng Gringotts tiếp quản?!", "Tương lai của giới pháp thuật rồi sẽ đi về đâu", "Bước đầu thuần hóa loài người của yêu tinh"...

Mặc dù sau khi trải qua sự việc chen giữa bữa tiệc tối qua, trong lòng đa số sinh viên đều đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng mà khi đọc được những dòng thông báo đã được gia công chế biến của cánh nhà báo và các yêu tinh trên báo thì tâm trạng lo lắng và bàng hoàng vẫn nhanh chóng lan rộng trong đám người.

Ban đầu, trong hội trường chỉ có tiếng rỉ tai thì thầm của đám học sinh, ngay sau đó dần dần trở nên ồn ào như ong vỡ tổ, cuối cùng tiếng bàn luận càng ngày càng lớn, cả phòng khách chính ở hội trường Hogwarts giống y như một cái chợ ầm ĩ vậy.

Tinh tinh tinh...

"Yên lặng." Giáo sư McGonagall nhíu mày, dùng thìa gõ vào chiếc ly cao cổ.

Tiếng thảo luận hơi nhỏ đi một chút.

"Được rồi, xin các vị tạm yên lặng chút đi!"

Albus Dumbledore đứng dậy, vỗ tay, cụ cất cao giọng nói.

Tiếng nói trong hội trường dần dần giảm xuống, nhìn thấy cụ Dumbledore đứng dậy, đa số học sinh đều vô thức ngậm miệng lại, quay đầu nhìn và chờ đợi lời phát biểu của cụ.

"Cảm ơn."

Cụ Dumbledore cười gật đầu, đưa mắt nhìn một lượt những khuôn mặt tràn đầy mong chờ và thấp thỏm không yên, nói: "Xem ra trước khi có được câu trả lời khiến mọi người yên tâm thì mọi người đều không có tâm trạng ăn sáng nữa rồi."

"Đầu tiên, ta có thể thông báo với mọi người một cách chắc chắn, quyền sở hữu lâu đài Hogwarts sẽ không rơi vào tay các yêu tinh, vì vậy mọi người hoàn toàn không cần lo lắng sau này sẽ không còn chỗ để học tập nữa."

"Tạ trời tạ đất." Alina nghe thấy Hannah ở bên cạnh thở dài một hơi nặng nề.

Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp.

Alina nhìn các học sinh xung quanh đặt dao dĩa xuống, vẻ mặt thả lỏng thì lén lấy hai miếng bánh mì nướng trên bàn ăn lên, một miếng giấu trong ngực, một miếng nhét vào miệng, rồi cắn một miếng hết sức cẩn thận, vang lên tiếng lạo xạo nhỏ.

Khóe miệng cụ Dumbledore giật mấy cái, cụ chủ động dời ánh mắt đi, hắng giọng.

"Sau đó, ta rất lấy làm tiếc còn phải nói cho mọi người biết, bởi vì 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts' còn chưa hoàn chỉnh nên chương trình học đã được sắp xếp trước kia sẽ bị trì hoãn tới tuần sau mới tiến hành. Nói cách khác, tuần này được nghỉ học."

Nghe lời nói của cụ Dumbledore, những học sinh mới hơi an tâm lại kích động thì thầm to nhỏ, bất kể là ở thế giới phi pháp thuật hay thế giới pháp thuật, không đi học luôn luôn là tin tức dễ khiến học sinh hưng phấn nhất.

"Tuyệt quá! À không, ý mình là thật đáng tiếc!"

"Còn Quidditch thì sao, nghỉ học chắc sẽ không ảnh hưởng tới Quidditch chứ?"

"Ôi không, mình còn có rất nhiều câu hỏi..."

Nằm đối diện chiếc bàn dài của nhà Hufflepuff, bàn ăn nhà Gryffindor nổ ra một tràng tiếng hoan hô mãnh liệt, khiến cho Alina không nhịn được mà hiếu kì nghiêng đầu qua nhìn.

Không ngoài dự liệu, ngoại trừ cô bé tóc nâu nào đó mang vẻ mặt chán nản ra thì trên mặt của đại đa số phù thủy nhà Gryffindor đều tràn đầy sự sung sướng từ tận đáy lòng.

Nhất là hai anh em Fred và George, chỉ thiếu nước nhảy ra khỏi ghế mà ăn mừng, kể cả Percy cũng mang theo nụ cười nhẹ nhõm.

Đối với các chú sư tử con bản tính hiếu động, chuyện này quả thực giống như kì nghỉ đông tới trước vậy. Những học sinh của ba nhà còn lại cũng vui mừng hớn hở như vậy, còn cùng thảo luận với nhau một cách vui sướng.

"Nếu đã không phải lên lớp, lát nữa chúng ta trở về ký túc chơi cờ phù thủy đi."

"Thực ra, mình muốn về ổ chăn ấm của mình ngủ thêm một lát hơn."

"Mình đã nói từ sớm rồi mà, cha mình sẽ giải quyết được hết tất cả mọi chuyện."

...

Quả đúng là những đứa trẻ đáng yêu không buồn không lo, giống như là nhìn thấy cô trước kia vậy, cũng là bộ dạng ngây thơ, vui mừng hớn hở mà ăn mừng như thế này.

Hai tay Alina ôm lấy miếng bánh mì nướng, lại ngoạm một miếng rột rột, khóe miệng cũng cong lên vui vẻ. Nếu như có thể, cô thật muốn chụp một tấm ảnh pháp thuật để lưu giữ lại những nụ cười vô lo vô nghĩ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.