Translator: Nguyetmai
Ngày hôm sau.
"Ư ừm..."
Alina ngồi dậy, vươn vai, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Sàn nhà bị bày bừa lộn xộn tối qua đã được các gia tinh lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ, bánh quy và bánh mứt chưa ăn hết cũng đã được thu dọn không còn lại gì, khiến Alina không khỏi thất vọng. Cô còn cho rằng sáng hôm sau sẽ có một vài con thú cưng nhỏ xinh đẹp bị thu hút tới.
Mà bên cạnh cô, học sinh xuất sắc Hermione đã sớm mặc xong áo chùng, rửa xong mặt, con sư tử màu đỏ vàng - huy hiệu nhà Gryffindor tỏa sáng lấp lánh trước ngực. Lúc này cô bé đang ngồi bên giường, soi gương cố gắng ép mái tóc dài bù xù của mình xuống.
"Cuối cùng cậu đã dậy rồi, mau chải đầu rửa mặt đi, chúng ta cùng tới hội trường ăn sáng nào."
Phải mất rất nhiều công sức thì cuối cùng cũng đã chải xong mái tóc bù xù, Hermione thở dài một hơi, buông chiếc lược đưa cho Alina.
"À, không cần."
Alina vừa ngáp vừa khoát tay, hai tay dồn mấy sợi tóc tán loạn trên vai ra sau gáy, gương mặt hơi ngẩng lên, lắc đầu qua lại, mái tóc dài màu bạch kim rủ xuống phía sau cô bé mềm mại như thác nước, không còn bất cứ sợi tóc nào bay lộn xộn.
"..."
Trầm mặc nhìn chiếc lược trong tay, tiểu thư Granger tốn rất nhiều sức lực mới nhịn được không văng tục.
Sự khác nhau giữa người với người sao lại lớn như vậy, loại thể chất hoàn toàn không cần lo lắng ngủ dậy tóc sẽ rối bời, quả là vô cùng quá đáng!
Chính vào lúc tiểu thư Granger đang buồn bực, Alina đã lấy áo chùng khoác trên ghế lưng cao bên cạnh xuống, ngón tay vuốt ve huy hiệu màu vàng đỏ của nhà Gryffindor ở vị trí ngực trái của áo choàng, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười ranh mãnh.
Quả nhiên là vậy, xem ra tối qua đám gia tinh quả thật đã tới đây.
Bên cạnh áo chùng, chiếc nơ màu xanh sẫm của trường Hogwarts mà hôm qua cô đã cởi ra cùng với áo len màu đen cũng đều đã biến thành diện mạo đồng phục của nhà Gryffindor, ngoài ra còn có thêm một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu màu đỏ xen vàng của nhà Gryffindor nữa.
"Hả, quần áo của cậu?"
Nhìn Alina mặc áo chùng lên người rồi đi tới trước gương bắt đầu chỉnh cà vạt, Hermione đột nhiên giật nảy mình, Alina cũng mặc trang phục nhà Gryffindor giống như cô.
"Có vấn đề gì không, rất vừa người mà. Nhân tiện nói một câu, chiếc khăn quàng cổ này cũng là của mình đó."
Alina ưỡn thẳng người vui sướng xoay một vòng, hài lòng chớp mắt với cô bé phù thủy tóc bạch kim phiên bản Gryffindor trong gương.
Nhưng một trường học gần nghìn người, không biết các Giáo sư khi trừ điểm có chỉ nhìn màu mà không nhìn mặt để phân biệt không nữa... Alina vừa sửa sang lại quần áo, vừa suy nghĩ miên man tận đẩu tận đâu.
Nếu như các gia tinh có đính huy hiệu lên áo chùng của cô trong rương hành lý đặt trong ký túc xá của nhà Hufflepuff thì từ giờ trở đi cô sẽ có hai bộ đồng phục của hai nhà khác nhau rồi. Như vậy thì sau này tốt nghiệp rồi, cô cũng có thể nói khoác rằng mình học bằng kép ở Hogwarts. À không, phải là phù thủy tinh anh của hai nhà mới đúng chứ.
Bởi vì tất cả đồ dùng rửa mặt của Alina đều ở trong phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff ở tầng dưới, cho nên cô chỉ súc miệng đơn giản, dùng nước lạnh rửa qua mặt một chút, sau đó nhân lúc phần lớn học sinh còn chưa chuẩn bị xong, cô chuồn ra khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor dưới sự giúp đỡ của Hermione, đi tới đầu cầu thang tầng tám của lâu đài.
"Alina này, thật ra cậu không biết đường, có đúng không?"
Đang chuẩn bị quay trở lại ký túc xá, Hermione bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hả, sao... sao có thể chứ! Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?"
Đứng trước bậc thang, nhìn những chiếc cầu thang bên dưới liên tục chuyển động một cách khổ sở, chán chường, sắc mặt của cô bé tóc bạch kim lập tức thay đổi, cô vừa cười khan vừa nói, nhanh chóng nhấc chân đi xuống.
"Ôi, đừng giẫm cái..."
Két!
Không đợi Hermione nói dứt lời, Alina đã cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, chiếc cầu thang bằng gỗ kêu răng rắc một tiếng rồi hõm vào, khiến chân của cô bị kẹt ở bên trong.
"... Bậc thang đầu tiên này cần phải nhảy qua."
Hermione lắc đầu thở dài, xoay người quay trở lại, giúp Alina rút cái chân bị kẹt ra khỏi tấm ván gỗ hõm vào.
"Thôi, mình nên đi cùng cậu tới hội trường thì hơn."
"Ừ." Alina ngoan ngoãn gật đầu.
...
Men theo con đường mà lúc trước Percy đã từng nói, Hermione vừa lôi kéo Alina đi xuống cầu thang, vừa nhỏ giọng dò hỏi:
"Phải rồi, Alina, cậu đã xem thời khóa biểu chưa? Cậu có biết xảy ra chuyện gì không?"
Theo lý mà nói, trên thời khóa biểu vốn nên được đánh dấu lịch trình học đã được sắp xếp vào các khoảng thời gian khác nhau, bây giờ lại chỉ có hai hàng chữ đơn giản:
"Xét theo 'Điều lệ điều chỉnh trong thời kì đặc biệt của trường Hogwarts', tuần này tạm hoãn tất cả chương trình học đã quy định từ trước cho tới tuần sau để điều chỉnh xong. Chi tiết cụ thể lịch trình dạy học tuần này sẽ được công bố vào bữa sáng."
"Ai mà biết được, mình không phải Giáo sư Dumbledore hoặc là Giáo sư McGonagall. Tóm lại, đến hội trường chẳng phải sẽ biết được sao."
Alina nhún vai, quay mặt sang một bên một cách không tự nhiên, giả vờ như đang cố gắng thử ghi nhớ con đường mà hai người họ đang đi qua.
Nói thật thì ánh mắt của tiểu thư Hermione có đôi khi quả thật hơi sắc bén, nhất là khi có người nào đó định nói dối.
Bất luận là nam hay nữ, sau khi bạn đắp chung chăn, ngủ chung giường với người đó một đêm, giữa hai người ít nhiều cũng sẽ sản sinh chút cảm ứng nhỏ, ít nhất sẽ giúp bạn nâng cao việc phân biệt tính chân thực của cảm xúc và ngôn ngữ của đối phương.
"Ồ, thật không?"
Hermione liếc nhìn cô bạn bên cạnh, nhướng mày kiêu ngạo, khẽ hừ một tiếng không tỏ rõ ý kiến.
Cho dù không nhìn thấy ánh mắt của Alina, cô cũng có thể cảm nhận được cô bé phù thủy tóc bạch kim này không nói thật. Kết hợp với những chuyện tối hôm qua, tất cả dấu hiệu đều cho thấy nhất định Alina biết được chút gì đó.
Trong chốc lát, Alina có ảo giác như gặp phải một Giáo sư McGonagall phiên bản nhí vậy.
Không thể được, cô bé Hermione đáng yêu nhà cô không thể biến thành bộ dạng đó được!
Alina nhíu mày, đang định nghĩ cách gầy dựng lại chút uy nghiêm của bản thân một lần nữa thì bất chợt nghe thấy có người đang gọi tên của mình ở cầu thang phía dưới.
"Alina! Cuối cùng cũng thấy cậu rồi!"
Alina còn chưa nhìn rõ thì một bóng người nhỏ bé thắt hai bím tóc vàng óng lao tới khúc quanh cầu thang, ôm một xấp quần áo, la hét rồi đâm sầm vào lồng ngực của cô một cách lỗ mãng.
"Hả, Ha... Hannah?"
Alina vươn tay đỡ lấy con quỷ nhỏ láu táu trước mặt, quan sát gương mặt hồng hào của cô bé, nhìn xấp quần áo mà cô bé ôm chặt trong ngực, hỏi với vẻ ngờ vực: "Sao vậy?"
"Rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy? Hôm qua ở hội trường mình chỉ mới quay đầu một cái đã không thấy cậu đâu rồi. Mình đã đứng đợi bên cạnh rương hành lý có viết tên cậu rất lâu nhưng cũng không nhìn thấy cậu, mình lại không dám đi nói với huynh trưởng và..."
Hannah xoa cái trán hơi đỏ, ngẩng đầu lên nói liến thoắng với vẻ lo lắng.
Suốt cả đêm hôm qua, cô bé đều lo lắng liệu Alina có bị chặn ngoài cửa vì không biết mật khẩu hay không, thỉnh thoảng lại chạy tới cửa phòng sinh hoạt chung ngó xem.
Một mình ra ngoài tìm người, Hannah cảm thấy sợ hãi nhưng lại không dám nói cho huynh trưởng, cô sợ Alina sẽ bị bắt và bị phạt cấm túc vì chuyện này, cứ rầu rĩ mãi như vậy cho tới tờ mờ sáng cô mới nằm trên giường rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm sau khi tỉnh dậy, Hannah nhìn thấy lời nhắc nhở trên thời khóa biểu, bỗng nhiên nghĩ tới liệu có phải Alina cũng sẽ xuất hiện trong hội trường không, bởi vậy mới lập tức vội vội vàng vàng xông ra ngoài.
"Được rồi, được rồi, mình không sao... Từ từ nói."
Alina nhìn liếc qua quần áo mà Hannah Abbott ôm trong ngực, đồng phục nhà Hufflepuff màu vàng xen lẫn màu đen, in hình con lửng màu đen. Không cần nghĩ cũng biết là Hannah cố ý mang tới cho cô.
Cho nên mới nói, thứ mà cô không giỏi nhất chính là ứng phó với những người đối xử tốt với cô. Nếu như ai cũng đều như vậy thì sau này cô còn làm một tiểu ma vương không vướng bận thế nào được nữa?
"Được rồi, vận may của mình không tệ, cho nên đã bất ngờ trà trộn được vào trong ký túc của nhà Gryffindor ngủ một đêm."
Ánh mắt của cô bé tóc bạch kim ngay lập tức trở nên dịu dàng, cô giơ tay lên vỗ nhẹ lên lưng của Hannah, bĩu môi với Hermione ở bên cạnh với vẻ bất lực.
"Granger, cậu đi tới bàn ăn nhà Gryffindor trước đi! Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ học cùng nhau thôi mà."