Chủ Nhân Xin Chào!

Chương 53: Nơi nào có nắng ấm (kết thúc)




“Thật ra đây là lần đầu tiên công ty tôi thử sức trong lĩnh vực điện ảnh, không biết xu hướng hiện tại của thị trường như thế nào, cũng không biết lợi nhuận từ ngành này có đáng để chúng tôi đầu tư lâu dài hay không.” Albert Diệp nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó chậm rãi nói.

“Nói về lợi nhuận, điện ảnh khó có thể so sánh với một số ngành tài chính khác, nhưng cũng không kém nhiều lắm, muỗi nhỏ thịt ít thì vẫn là thịt, tôi biết kinh phí của một bộ phim lớn so với tài chính hùng hậu của quý công ty chỉ là một hạt cát trên sa mạc, chỉ cần Diệp tổng chịu vứt một hạt là đã đủ để người trong giới chúng tôi kiếm cơm rồi.” Trần Viện cười hì hì nói.

“Trần Viện quá khách khí rồi, đừng gọi tôi là Diệp tổng nữa, đây cũng đâu phải ở công ty. Cứ gọi tôi là anh Diệp.”

Lại một tên nữa thích làm anh, Trần Viện thầm nghĩ như vậy: “Được rồi, anh Diệp hẳn là đã biết vai nữ thứ chính trong bộ phim sắp tới bị chấn thương rồi chứ?”

“Có nghe thư ký nhắc qua, sao vậy? Có ảnh hưởng nhiều đến bộ phim không?” Albert Diệp giả vờ thắc mắc hỏi, thật ra ngay từ đầu anh đã biết mục đích đến của Trần Viện. Cô nhóc này mỗi lần thấy anh đến gần Lâm An An thì lại bắt đầu xù lông như gà mẹ bảo vệ gà con, vậy mà hôm nay lại chủ động hẹn anh ăn tối, hơn nữa còn có Lâm An An đi cùng, không cần nghĩ cũng biết được hai người bọn họ đến là vì cái gì. Thật thú vị!

“Thật ra cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần tìm một người khác thế vào là được, dù sao bộ phim vẫn chưa bấm máy.” 

“Ồ, vậy sao. Thật ra đối với chuyện phim ảnh này tôi thật sự không rành lắm.” 

“Ha ha, không sao không sao, trước lạ sau quen. Nhưng mà…không biết anh Diệp có ý tưởng gì cho diễn viên thế vai này không?” Trần Viện ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.

Albert Diệp im lặng, nhìn thấy vẻ mặt của hai cô gái trở nên căng thẳng mới hài lòng nói tiếp: “Chuyện này…tôi thật sự không biết, chẳng phải để phía công ty giải trí lo liệu sẽ tốt hơn sao?”

Trần Viện đã nghe thấy được mùi âm mưu, những tên gian thương như Albert Diệp làm sao chịu buông tha bất kỳ lợi ích nào, lại còn giả vờ ngây thơ, thái độ của anh ta hiện tại không phải là đang há mồm, chờ cô dâng thức ăn lên tận miệng hay sao: “Anh Diệp nói rất đúng, nhưng ở góc độ là nhà đầu tư, anh cũng có quyền đóng góp ý kiến để đảm bảo khoản đầu tư của mình tạo ra lợi nhuận cao nhất, đúng không. Anh thấy …. Lâm An An như thế nào? Có phù hợp tiêu chuẩn của vai thứ chính kia không?”

Albert Diệp nhếch khóe miệng, nở một nụ cười nguy hiểm khiến Trần Viện phải rùng mình. Anh không nói gì, chỉ chăm chú đánh giá Lâm An An đang ngồi bên cạnh. Albert Diệp anh tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay, ai cũng biết khẩu vị của anh. Anh đặc biệt thích những cô gái thanh thuần, bất kể là từ trong tâm hồn hay chỉ có vẻ bề ngoài giả tạo, chỉ cần có vẻ thanh thuần anh đều thích. Lâm An An lại mang một vẻ đẹp vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến mức khiến người ta nảy sinh dục vọng muốn vấy bẩn nó, đây cũng là nguyên nhân ngay lần đầu tiên gặp mặt anh liền muốn dây dưa với cô ta. Quả nhiên như anh đoán, cô gái này thật sự là một con mèo hoang chưa được thuần dưỡng, từ trước đến nay, cô ta là người duy nhất dám đánh anh. Anh thật tò mò, nếu con mèo hoang này bị cắt bỏ hết móng vuốt sẽ có bộ dạng như thế nào. Nhưng khi anh chưa bắt đầu triển khai kế hoạch để nắm lấy Lâm An An, thì bỗng nhiên lại xuất hiện một kẻ ngáng đường, chính là Trần Viện đang ngồi đối diện anh. Nếu nói Lâm An An là một con mèo hoang có trái tim thuần khiết, thì Trần Viện chính là một con hồ ly giảo hoạt. Không sai, chính là một con hồ ly nhỏ đáng yêu, gian xảo, mặc dù hiện tại có chút ngốc, nhưng ngôn hành, cử chỉ, lời nói đã biểu hiện trong tương lai, cô sẽ trở thành một lão hồ ly. Thật sự là rất thú vị.

Lâm An An thấy Albert Diệp không nói, chỉ chăm chú nhìn mình, đại não bắt đầu căng thẳng, hai bàn tay dưới bàn níu chặt lấy nhau, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Cô không hiểu ánh mắt của Albert Diệp có ngụ ý gì, cô chỉ sợ mình không đủ xuất sắc, không tạo được ấn tượng tốt với anh ta, anh ta sẽ không đồng ý giúp cô nhận vai này, dù sao anh ta là nhà đầu tư, ai lại muốn đem số tiền của mình đi mạo hiểm trên một người không danh không tiếng như cô. Còn Trần Viện thì có suy nghĩ khác, cô cho rằng Albert Diệp đang suy nghĩ làm thế nào để có thể một lần há miệng liền ngoạm sạch Lâm An An. Cảm giác tội lỗi vô hạn dâng lên trong lòng, cô thật xin lỗi Lâm An An, thật xin lỗi Ký Gia Thành, mặc dù quyết định là ở Lâm An An, nhưng cô lại là người gián tiếp cột nơ dâng chị ấy lên trước mặt Albert Diệp.

Albert Diệp thấy biểu tình vô cùng sinh động của Trần Viện, xuýt chút nữa không nhịn được mà phì cười. Anh trấn định lại, gật gù nói: “Lâm An An sao, ngoại hình thì rất thích hợp, nhưng mà…”

Albert Diệp kéo dài âm cuối, khiến hai cô gái phải thót tim chờ đợi.

“…nếu chọn một diễn viên có tên tuổi, không phải sẽ tốt hơn sao?”

Trần Viện thầm khinh bỉ Albert Diệp một phen, rõ ràng đã dâng thức ăn lên đến tận miệng, bây giờ còn ra vẻ quân tử: “Anh Diệp nói cũng đúng, nhưng dù sao với tư cách của người quản lý, tôi muốn giới thiệu Lâm An An với anh một chút, mặc dù chị ấy vẫn chưa quá nổi tiếng, nhưng đã tham gia được vài bộ phim, còn từng quay một đoạn quảng cáo cùng với nhóm nhạc Nam Nhi, trên cơ bản cũng được khá nhiều người biết đến, hơn nữa kinh nghiệm diễn xuất của chị ấy cũng rất tốt. Lâm An An chính là một diễn viên tiềm năng trong tương lai, cái chị ấy cần bây giờ chỉ là một cơ hội để phát huy thôi.”

Albert Diệp gật gù lắng nghe, nhưng thật ra mắt vẫn đang chăm chú đánh giá Lâm An An. Trần Viện nhìn theo ánh mắt của Albert Diệp mà tâm trạng cũng căng lên như sợi dây đàn. Nếu không phải Lâm An An quá khao khát vai diễn, cô cũng không muốn đi đến bước này. Trần Viện là người quản lý trực tiếp, cũng như Nam Nhi, nếu Lâm An An càng nổi tiếng thì cô càng có lợi. Cô vẫn không quên mục đích của mình khi đến thế giới này, cô phải dốc hết sức để bảo vệ gia đình của mình, mà muốn như vậy thì cô phải cố gắng giành được càng nhiều thành tựu càng tốt. Vì vậy, nam phụ gì gì đó cứ coi như là mây bay, mấy tháng qua cô cũng đã hảo tâm tạo nhiều cơ hội cho anh ta, nếu anh ta không biết nắm bắt thì đành chịu, hơn nữa đây cũng là lựa chọn của Lâm An An, cô không có quyền can thiệp.

“Trần Viện nói cũng đúng, nhưng…tôi là thương nhân, tôi sẽ không làm bất kỳ điều già mà không có lợi…”

Albert Diệp cố tình kéo dài âm cuối, Lâm An An nghe đến đây thì cúi đầu xuống, ánh mắt dần ảm đạm, ý của Diệp tổng là muốn từ chối cô, anh ta cho rằng đầu tư cho cô là không có lợi. Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng phải chấp nhận, ai bảo cô là một diễn viên không danh không tiếng.

Còn Trần Viện thì nghĩ khác, cô lý giải đây là lúc Albert Diệp ngã bài, có lẽ anh ta sẽ dùng vai diễn này để trói buộc Lâm An An, hiển nhiên, Lâm An An có đồng ý hay không thì cô cũng không xen vào được.

“…Nhưng tôi quyết định sẽ tin tưởng cô Lâm An An một lần, hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng.” Albert Diệp nhìn thấy thần thái ảm đạm của hai người thì cười khẽ, sau đó mới nói hết câu của mình.

“Tôi hiểu mà, dù sao….Hả, Diệp tổng, ý anh là…” Lâm An An bây giờ có chút mơ màng, không biết có phải là mình đã nghe lầm hay không.

“Không sai, ý tôi là sẽ giới thiệu cô một chút với đạo diễn.”

Lâm An An không biết lúc nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào. Một giây trước cô tựa  như vừa bị đạp xuống địa ngục, một giây sau lại trở về thiên đàng, kiểu như vầy chắc có ngày chết sớm vì bệnh tim.

Trần Viện kinh ngạc mở to mắt: “Sao, ý anh là đồng ý giúp chị ấy.”

Albert Diệp thấy vẻ mặt khoa trương của Trần Viện, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, liền hào sảng cười: “Đương nhiên.”

“Chỉ…chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Không có điều kiện kèm theo gì à?”

“Chẳng lẽ Trần Viện muốn tôi ra điều kiện sao, vậy được, tôi muốn….”

“Không không, ha ha … cám ơn anh Diệp, nhất định không khiến anh thất vọng.” 

Lâm An An ngồi bên cạnh Trần Viện cũng rối rít gật đầu, cam đoan sẽ cố gắng hết sức.
Trần Viện lúc này đang rất bối rối, chẳng lẽ Albert Diệp trước khi đến đây đã cầm nhầm kịch bản, tại sao hôm nay anh ta lại nói ra những điều không tưởng thế này. Chẳng phải mấy tháng trước gặp mặt Lâm An An anh ta còn lớn tiếng đòi bao chị ấy ba tháng sao? Vậy mà hôm nay lại đóng vai người tốt. Đây đúng là chuyện vô căn cứ, căn bản không phù hợp với tính cách anh ta. Hoặc giả anh ta đã đổi chiến lược theo đuổi, muốn đóng vai người tốt, làm anh hùng cứu mỹ nhân. Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô trong thế giới này lại gián tiếp làm trình độ tán gái của các nhân vật thăng cấp lên một tầm cao mới? Không đúng, vậy tại sao Lý Gia Thành vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí còn có xu hướng trì độn hơn so với trong tiểu thuyết.

Đến khi trở về nhà, Trần Viện vẫn không thể tin tưởng chuyện vừa xảy ra, Albert Diệp vậy mà lại đơn giản đồng ý bỏ qua cơ hội tốt như vậy để bắt lấy Lâm An An. Nhưng như vậy cũng không có gì xấu, cô xem như đã không làm ra chuyện có lỗi với Lý Gia Thành. Nhưng phải công nhận chiêu này của Albert Diệp quá cao tay, biểu hiện cụ thể là ấn tượng của Lâm An An đối với anh ta đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí trên đường trở về, chị ấy còn không ngớt miệng khen Albert Diệp là người tốt. Xem ra cơ hội của Lý Gia Thành càng ngày càng nhỏ rồi, cô cũng vô năng thay đổi được cốt truyện, có làm thế nào đi nữa thì Lâm An An cùng Albert Diệp vẫn là nam nữ chính.

Trần Viện không có nhiều thời gian để cảm thán vấn đề này, về đến nhà chưa được mười phút thì cô đã nhận được điện thoại của Lý Gia Thành gọi đến. Mặc dù lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng nếu phải trực tiếp đối mặt với Lý Gia Thành thì Trần Viện vẫn không tránh khỏi chột dạ. Vì vậy cô quyết định giả vờ như không nhìn thấy cuộc gọi đến, tắt chuông điện thoại rồi quăng vào hộc tủ, có gì mai tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.