Chủ Nhân Xin Chào!

Chương 52: Bệnh viện




Tết âm lịch năm nay là cái tết đầu tiên Trần Viện được ở cùng người nhà chân chính của mình, cô rất trân trọng và hạnh phúc vì điều này. Quảng cáo của hãng thời trang Fonix cũng kịp thời tung ra đúng dịp cuối năm, tạo thành một quả bom oanh động đối với những người hâm mộ của Nam Nhi. Trong đoạn quảng cáo này, năm chàng trai trẻ đã thể hiện năm phong cách khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, đều làm những người hâm mộ vô cùng thỏa mãn. Hiệu quả kéo theo đó chính là sản phẩm áo khoác mới nhất của Fonix ở thị trường nội địa luôn trong tình trạng cháy hàng, đối với kết quả này, phía công ty thời trang cũng vô cùng bất ngờ. Đây cũng là phát pháo đầu tiên báo hiệu trong tương lai, Nam Nhi trở thành những nghệ sĩ được các công ty nhắm đến nhiều nhất và có thù lao quảng cáo cao nhất.

Một việc nữa không thể không nhắc đến, đó chính là sự xuất hiện của Lâm An An trong đoạn quảng cáo này đã trở thành cột mốc đầu tiên trên con đường diễn nghệ của cô. Những người trên mạng bắt đầu truy lùng cô gái xinh đẹp đã tham gia trong video clip quảng cáo của Nam Nhi. Sau đó một số người tinh mắt phát hiện ra cô từng xuất hiện trong một vài phân đoạn ngắn của một bộ phim truyền hình đang công chiếu vào dịp tết. Đa số mọi người đều có cái nhìn thiện cảm đối với Lâm An An, tuy nhiên vẫn có một số ít bộ phận những người không thích, họ cho rằng Luân mãi mãi là của Minh Vũ và Triệt. Lâm An An chính là kẻ thứ tư nửa đường xuất hiện, có tư cách gì cướp đi tiểu thụ của hai người bọn họ. Những fanfic ngắn về mối tình ngang trái của Luân, Minh Vũ và Triệt bắt đầu xuất hiện thêm nhân vật thứ tư là Lâm An An, hiển nhiên lúc này Lâm An An chính là nữ phản diện trong truyền thuyết.

Trần Viện tham khảo xong vài mẫu truyện, trên trán cũng muốn lấm tấm mồ hôi. Trí tưởng tượng của con người quả thật là vô cùng vô tận, bẻ cong nhân vật chính không nói, bây giờ còn chuyển thành 3P, khẩu vị nặng không phải dạng vừa. Trần Viện cẩn thận coppy đường link của vài trang tiểu thuyết, sau đó nhanh chóng gửi qua cho Luân, trên mặt còn lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Nếu Lý Nhã Hân hiện tại ở đây, chắc chắn sẽ hô lên đây chính nụ cười của kẻ biến thái giết người hàng loạt.

Kỳ nghỉ tết qua đi, mọi người lại phải đối mặt với một học kỳ vô cùng căng thẳng. Cuộc thi đại học đã sắp tới, mặc dù Trần Viện khá tự tin nhưng cũng không dám lơ là. Thời gian cô đến công ty bị rút ngắn lại, hầu hết đều cùng ôn bài với Lý Nhã Hân và bọn Minh Vũ.
Cũng trong khoảng thời gian này, có một sự kiện khiến Trần Viện phải chú ý đến. Một bộ phim điện ảnh được công ty chú trọng chuẩn bị khởi quay để kịp ra mắt vào dịp hè, cũng có thể nói nó được dự định là một sản phẩm trọng điểm dùng để cạnh tranh với giải trí Thiên Thần trong dịp phim hè sắp tới. Tuy nhiên trước ngày bấm máy nửa tháng, một nữ diễn viên đóng vai thứ chính trong bộ phim bị tai nạn giao thông, phải nhập viện để điều trị. Điều cấp thiết hiện tại là cần một nữ diễn viên khác thế vai, những người đại diện trong công ty đang tìm mọi cách để nghệ sĩ của mình được nhận vai diễn này, Trần Viện cũng là một trong số đó.

“Vai diễn này không dễ, em nghĩ cô ấy sẽ đảm đương nổi sao?” Huỳnh Tấn Phát suy ngẫm một hồi, sau đó lên tiếng hỏi.

“Em thấy chị ấy rất có thiên phú về diễn xuất, thời gian qua hẳn đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm rồi, cái chị ấy cần bây giờ là một cơ hội để bộc lộ nó ra.”

Huỳnh Tấn Phát vẫn không lên tiếng, tiếp tục trầm tư, một lúc sau mới nói: “Thời gian qua, Lâm An An chỉ nhận những vai nhỏ trong ba bộ phim truyền hình, gần đây nhất là quảng cáo của Fonix, nói về kinh nghiệm, anh e là cô ấy vẫn chưa đủ.”

Trần Viện cau mày, không cho là đúng: “Các đại diện khác đang tìm cách nhét nghệ sĩ của mình vào đoàn phim, chỉ có anh là làm ngược lại với người ta thôi. Em thấy chị ấy nhận ít vai diễn, nhưng cảm ngộ của chị ấy đối với nhân vật lại rất sâu sắc, anh nói không phải sao. Muốn có kinh nghiệm phải từ từ trãi nghiệm mới có được, bộ phim này chính là một cơ hội tốt của chị ấy.” Trần Viện không lo lắng về việc Lâm An An không đảm đương nổi vai diễn này. Có nhiều việc so với người khác cô càng rõ ràng hơn, Lâm An An là một diễn viên trời sinh, cô tin rằng vai diễn này sẽ là một bước đệm giúp cô ấy nhanh chóng khẳng định tên tuổi của mình.

“Em nói cũng phải, nhưng làm sao để Lâm An An được nhận vai diễn? Hiện giờ một số quản lý cao tầng cũng đang rất chú trọng đến việc này, em muốn lợi dụng các mối quan hệ chỉ sợ không dễ.”

Trần Viện cũng biết chuyện này không đơn giản, con trai của phó chủ tịch cũng muốn để nghệ sĩ của anh ta nhận vai này, cô thật sự không thể lên tiếng được, nhưng chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó: “Anh Tấn Phát, nhà đầu tư hợp tác với giải trí Ban Mai sản xuất bộ phim này là ai vậy?”

Huỳnh Tấn Phát lật tài liệu tra lại một chút rồi nói: “Là tập đoàn tài chính Wall–S.”

Trần Viện giật mình, đây không phải là công ty của Albert Diệp sao. Wall–S đầu tư vào điện ảnh  sớm hơn hai năm so với dự định của cô. Đối với những thay đổi này, Trần Viện đã dần thích nghi với chúng, không còn lo lắng hay sợ hãi khi mọi chuyện đi lệch với quỹ tích vốn có của nó nữa. Nếu bộ phim này do Wall-S hợp tác đầu tư thì dễ rồi, không phải Albert Diệp vẫn luôn thèm thuồng Lâm An An sao, nếu để anh ta giới thiệu Lâm An An vào vai thứ chính chắc là không thành vấn đề. Nhưng cô sợ là anh ta không chịu không công ra sức, hoặc giả anh ta muốn đòi thêm một chút thù lao chẳng hạng. Cô vẫn luôn muốn giúp Lý Gia Thành theo đuổi Lâm An An, chẳng lẽ lần này vì vai diễn mà lại đẩy chị ấy vào ma trảo của Albert Diệp ư?

“Anh nhớ hình như Albert Diệp với Lâm An An có một chút giao tình thì phải.” Huỳnh Tấn Phát đột nhiên lên tiếng.

Trần Viện gật gật đầu: “Không sai, hơn nữa anh ta còn có ý đồ với chị ấy, nếu như…” Trong tiểu thuyết, Albert Diệp thường xuyên dùng vai diễn và các loại uy hiếp để buộc chặt Lâm An An bên người mình. Cô biết quá rõ nhân cách của anh ta rồi, nếu lần này dâng mồi lên đến miệng, anh ta không dại gì mà không ăn.

“Anh hiểu ý của em, vai diễn này là cơ hội của Lâm An An, nhưng cũng là thử thách của cô ấy, chúng ta nên hỏi ý kiến của cô ấy trước.”

Lâm An An ngồi đối diện với Trần Viện và Huỳnh Tấn Phát, có chút khó hiểu, hôm nay lúc cô đang dự lớp kịch nói trong trường, không hiểu sao lại bị hai người gọi đến đây.
“Chắc em cũng biết chuyện bộ phim ‘Phía sau ánh hào quang’ cần một diễn viên thay thế?” Huỳnh Tấn Phát hỏi.

Lâm An An gật đầu, cô có nghe các thực tập sinh trong ký túc xá bàn về việc này, nghe nói nữ diễn viên đóng vai thứ chính bị tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, gãy xương đùi và xương sườn, thời gian khôi phục chắc là rất lâu.

“Đúng vậy, nếu để chị nhận vai đó, chị có thể diễn tốt được không?” Trần Viện không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.

Lâm An An kinh ngạc mở to miệng không khép lại được, sao đó mới lắp bắp nói: “Chị….vai đó….được sao?”

Trần Viện gật đầu: “Đúng vậy, nhưng muốn nhận vai này cũng không dễ, chúng ta cần phải làm một số việc.”

Sau đó Trần Viện bắt đầu nói về nhà đầu tư, nói về Albert Diệp, cuối cùng nói ra kết luận của mình: “Chúng ta nên đến gặp mặt Albert Diệp một lần, nếu anh ta đồng ý giúp thì chị có thể nhận được vai này. Nhưng em sợ chị không chấp nhận nên muốn hỏi ý kiến của chị trước.”

Lâm An An nghe Trần Viện nói cũng hiểu rõ được phần nào thế cục, cô rất vô tư nói: “Vậy cứ gặp đi, không sao đâu. Chị cảm thấy anh ta là người tốt, lần trước ở Sơn Hải còn cứu chị một mạng, chị cũng không bài xích anh ta. Chỉ sợ Albert Diệp không muốn đề cử chị thôi, dù sao chị vẫn là một diễn viên chưa có tên tuổi.”

Trần Viện nghe xong cũng không biết nói sao. Bạn nữ chính này ngây thơ đến thế là cùng, chẳng lẽ Lâm An An không nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Albert Diệp thẳng thừng đề nghị muốn bao nuôi cô ấy ba tháng hay sao?

Thấy Trần Viện không lên tiếng, Lâm An An có chút rụt rè nói: “Trần Viện, anh Tấn Phát, tôi…tôi rất muốn thử sức một lần, tôi sẽ cố gắng hết sức, hai người giúp tôi được không?”

Trần Viện nhìn thấy được ngọn lửa đam mê mãnh liệt trong mắt của Lâm An An, cũng không biết phải làm sao, đành gật đầu đồng ý. Xin lỗi anh trai mặt than, lần này tôi đã làm chuyện có lỗi với anh rồi. Có trách cũng đừng trách tôi mà hãy trách tại sao anh không sớm đầu tư vào điện ảnh.

Lý Gia Thành vẫn không hay biết gì về chuyện đang diễn ra, bởi hiện tại đang có một vấn đề khiến anh rất đau đầu. Ba mẹ anh gọi điện thoại về, hối thúc anh tìm người yêu để sớm kết hôn. Anh nghĩ với số tuổi của mình mà kết hôn thì quá sớm, nhưng nếu vào lúc này tìm người yêu, hai người qua lại thêm vài năm nữa rồi đi đến hôn nhân là vừa. Vì thế mấy ngày qua anh luôn nghiêm túc suy ngẫm về mẫu người thích hợp làm người yêu của mình, nhưng không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của cô nhóc Trần Viện, điều này khiến anh vô cùng hoảng loạn. Chẳng lẽ dạo này anh đói khát đến mức bạn của em gái mình cũng không tha? Hơn nữa quãng thời gian gần đây, số lần anh nghĩ đến cô bé ấy càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ do Trần Viện thường xuyên xuất hiện trước mặt anh, cho nên mỗi khi nghĩ về phụ nữ thì anh lại liên tưởng đến cô bé. Không đúng, nếu như vậy, người đầu tiên anh nghĩ đến phải là thư ký của mình, số lần anh gặp mặt thư ký so với Trần Viện còn nhiều hơn gấp trăm lần.

Lý Gia Thành xoắn xuýt vấn đề này mấy ngày trời mà không tìm ra nguyên nhân. Ký ức ùa về, dần dần xâu chuỗi lại với nhau, Lý Gia Thành nhận ra mỗi lần thấy Trần Viện gần gũi với người khác phái thì anh luôn cảm thấy vô cùng khó chịu. Còn những lúc cô bé ở bên cạnh anh huyên thuyên không ngừng miệng, anh luôn có một xúc động muốn… cắn vào cái miệng ấy, không sai, rất nhiều lần anh muốn cắn vào miệng Trần Viện để cô bé không thể huyên thuyên được nữa. Nếu như vậy, chẳng lẽ…anh đã thích Trần Viện? Như vậy có được không? Anh lớn hơn cô bé những tám tuổi, liệu có bị chê là già? Không đúng, Trần Viện rất ngốc, chỉ có những người đủ chững chạc như anh mới có thể bảo vệ được cô bé. Mấy thằng nhóc choai choai bằng tuổi Trần Viện lúc này chỉ biết ăn bám gia đình, mấy người có thể tự kiếm tiền được như anh, hơn nữa ngoại hình anh lại rất không tồi, gia thế cũng tốt, càng nghĩ càng thấy mình và Trần Viện chính là một cặp trời sinh.

Lý Gia Thành ngẫm nghĩ một hồi liền đứng dậy đi vào thư phòng. Anh lục trên kệ sách một buổi trời, cuối cùng cũng tìm thấy thứ bị mình vứt bỏ mấy tháng trước: ‘Cẩm nang theo đuổi phụ nữ’ mà Trần Viện đã mua cho anh.

Lý Gia Thành thổi lớp bụi đóng trên mặt sách, sau đó ngồi xuống ghế chậm rãi đọc.

“…Theo phương pháp này, bạn nên hành động một cách chậm rãi, dần dần xâm chiếm cuộc sống của cô ấy, tạo cho cô ấy những thói quen có liên quan đến bạn. Ví dụ bạn kiên trì mỗi ngày vào một thời điểm cố định nhắn tin, hoặc gọi điện thoại trò chuyện cùng cô ấy, duy trì trong một khoản thời gian dài, nó sẽ trở thành một thói quen, nếu không nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi từ bạn sẽ khiến cô ấy nhất thời không thích nghi được….”

Lý Gia Thành gật gật đầu. Quyển sách này viết không sai, anh nên bắt đầu từ đây. Nghĩ là làm, anh cầm điện thoại lên, bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Trần Viện.

Trần Viện lúc này đang cùng ăn tối với Albert Diệp và Lâm An An, đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn đến, cô liền cầm lên đọc, sau đó một cảm giác tội lỗi vô hạn chiếm cứ tâm hồn cô. Là tin nhắn Lý Gia Thành gửi, chỉ vẻn vẹn một câu: [Em đang làm gì vậy?]

Chẳng lẽ Lý Gia Thành biết cô sắp sửa đem nữ thần của anh ta dâng lên miệng cọp nên muốn truy hỏi? Chuyện này cô và Lâm An An chỉ mới quyết định lúc trưa, từ khi nào mà tin tức của anh ta lại linh thông đến mức này.

Trần Viện soạn lại một tin nhắn trả lời: [Tôi đang ăn tối với Albert Diệp.] Trần Viện không dám nói là có Lâm An An đi cùng, sợ anh ta sẽ phát hỏa chạy đến phá hư việc tốt của mình.

Chuông điện thoại vang lên, ngay lập tức được Lý Gia Thành bắt lấy, đọc xong tin nhắn, anh quả thật phát hỏa: [Em đi ăn tối cùng hắn để làm gì.]

Trần Viện cảm thấy vô cùng chột dạ, không dám nói nhiều, chỉ nhắn lại một câu: 
[Không có gì, tôi có việc, có thời gian sẽ nói sau.] Có gì từ từ tính, cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để giải thích với Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn điện thoại, tựa như nó là kẻ thù truyền kiếp của anh. Tại sao Trần Viện lại đi ăn tối với Albert Diệp? Anh đã dặn cô bé hạn chế qua lại với tên đó mà. Chẳng lẽ là hắn chủ động cưỡng ép Trần Viện đi cùng. Đừng tưởng anh không biết tên đó có ý đồ với Trần Viện, mỗi lần nhìn thấy cô bé là ánh mắt hắn liền sáng lòe lòe, người khác không biết, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra. Con cáo già này lớn hơn Trần Viện những mười tuổi, đã già như vậy rồi mà còn không chịu an phận, muốn tìm cỏ non sao? Không được, việc này đã cho anh một hồi chuông cảnh tỉnh, phải nhanh tay lên nếu không thì mất vợ như chơi, chẳng phải Trần Viện luôn lãi nhãi với anh điều này sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.