Chủ Nhân Xin Chào!

Chương 51: Sự mất mát ?




Lúc trở về, mẹ Trần nghe được từ Trần Viện về chuyện tiệc nướng thì vô cùng vui vẻ, ba người hưng phấn kéo nhau vào phòng để chọn đồ bơi cho ngày mai. Ba Trần nhìn theo bóng dáng vợ, lắc đầu cười. Phòng khách chỉ còn lại hai người, Trần Bằng và Lý Gia Thành.

“Bác gái nhìn trẻ hơn so với tuổi nhiều nhỉ.” Lý Gia Thành nói.

Trần Bằng nghe xong, cười ha hả nói: “Bà ấy đôi lúc cứ như con nít vậy.”

Hai người đàn ông trò chuyện bâng quơ một hồi, Lý Gia Thành đứng dậy tìm người sắp xếp cho tiệc nướng ngày mai. So với những bữa tiệc xa hoa trong thương giới, những bữa tiệc nho nhỏ chỉ gồm bạn bè và người quen thế này sẽ khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ hơn.

Sau một đêm dầy công chuẩn bị, ngày hôm sau, mẹ Trần, Trần Viện cùng Lý Nhã Hân mỗi người một vẻ, cùng nhau khoe sắc bên bể bơi. Cộng thêm Lâm An An, bể bơi sân thượng thoáng chốc trở thành cảnh đẹp ý vui trong mắt không ít đàn ông. Theo lời của Trần Viện, đây là tổ hợp tam đại mỹ nhân và một tiểu mỹ nhân, hiển nhiên tiểu mỹ nhân kia chính là Lý Nhã Hân với khuôn mặt tuổi mười lăm thần thánh. Đương nhiên phát biểu này không dành được sự đồng ý của Lý Nhã Hân, cô cho rằng mình mới là đại mỹ nhân, đại đại mỹ nhân.

“Anh cậu đâu rồi?” Lúc cả nhà bắt đầu đi chơi thì không thấy Lý Gia Thành đâu, Trần Viện liền hỏi, hôm nay là dịp tốt để anh ta cọ xát cùng nữ chính, nếu không đến thì rất đáng tiếc nha.

“Anh hai giải quyết công việc với ban quản lý khu resort rồi, một lát đến sau.”

Trần Viện nhanh chóng bắt lấy thông tin trong lời nói Lý Nhã Hân, sau đó nghi hoặc hỏi: “Đừng nói với mình anh cậu cũng có một chân trong khu resort này nha.”

Lý Nhã Hân gật gật đầu thay câu trả lời. Trần Viện cảm thán một phen: “Quả nhiên là gian thương.” Chỗ nào ăn ngon liền chen vào một chén canh.

Ba Trần nghe Trần Viện nói, dở khóc dở cười, cho một chưởng vào đầu cô: “Có ai lại nói anh của bạn mình như vậy.”

Phía nhân viên khu resort đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, đồ uống, bếp nướng, chén đĩa vô cùng chu đáo, xem ra Lý Gia Thành cũng rất xem trọng việc này. Trần Viện nhanh chóng gắp một xâu thịt bò tự nướng cho mình, cô chỉ muốn ăn một chút để lót dạ, nếu ăn quá nhiều lúc xuống nước sẽ bị xốc hông. Về phần ba mẹ thì không cần phải để ý, mẹ Trần có vẻ đang rất hưởng thụ sự phục vụ tận tình của chồng.

Chỉ một lát sau, Lý Gia Thành cũng đến, lúc anh xuất hiện, Trần Viện không khỏi ngẩn người một phen. Lý Gia Thành chỉ mặc độc một chiếc quần bơi tứ giác màu đen, phô bày trọn vẹn những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể, ẩn dưới lớp da màu đồng khỏe mạnh là từng lớp cơ rắn rỏi, săn chắc, theo từng bước chân mà nhẹ nhàng luận động. Trần Viện dán chặt mắt vào bụng của Lý Gia Thành, nuốt ực nước miếng một cái, một, hai, ba, bốn… là tám múi hàng thật giá thật nha. Thấy vẻ mặt luống cuống của Trần Viện, anh cũng không hiểu tại sao trong lòng dâng lên từng trận thoải mái. Không để ý đến ánh mắt như sói đói của Trần Viện, Lý Gia Thành tiến về phía mọi người lên tiếng chào hỏi.

“Gia Thành đến rồi à? Đã ăn gì chưa con? Mau đến đây, bảo bối mau nướng cho anh con một cái cánh gà.” Mẹ Trần nhanh nhảu nói. Trần Viện bị tiếng gọi của mẹ Trần làm hoàn hồn, sau đó âm thầm kháng nghị một phen, Lý Gia Thành cũng không phải là anh cô, sao lại không kêu Nhã Hân nướng chứ.

Nghĩ vậy, nhưng tay vẫn nhanh chóng gắp một cánh gà để lên bếp than. Sau đó nhìn về phía mấy chàng trai trẻ: “Triệt, mấy cậu nướng ít như vậy, làm sao đủ ăn.”

Minh nghe xong, liền mỉm cười gian xảo, đánh mặt về một phía. Trần Viện nương theo hướng nhìn, trông thấy Luân đang một mình chiếm một bếp nướng, trên đó chất đầy mấy xâu thức ăn. Trần Viện hiểu ý, liền giơ cho bọn họ một ngón tay cái. Lâm An An bên cạnh cũng mỉm cười. Mấy ngày nay tiếp xúc gần gũi bọn họ, cô cảm thấy Nam Nhi chính là năm chàng trai trẻ đầy sức sống chứ không hẳn là những người hoàn mỹ ưu nhã như hình tượng mà những người hâm mộ đắp nặn nên.

Chỉ một lát sau, mùi thức ăn thơm nức bắt đầu tỏa ra, Trần Viện thỏa mãn gắp thức ăn ra đĩa, một bên là thịt bò của cô, một bên là cánh gà của Lý Gia Thành.

Lý Gia Thành thấy vậy liền tiến đến cầm phần của mình lên, tiện tay lấy luôn xâu thịt bò trên đĩa của Trần Viện, đưa lên miệng cắn một cái: “Cám ơn.” Sau đó cũng không trả lại, chậm rãi ăn cho đến hết.

Trần Viện đang định xù lông, nhưng nghĩ đến hình tượng hoàn mỹ của mình, liền dằn lòng, cô cầm đĩa chạy đến hướng Luân, mấy người trẻ tuổi còn lại thấy thế cũng không chậm trễ nối bước theo sau. Luân lúc này đã gắp xâu thịt cuối cùng trên bếp đặt vào đĩa, mỹ mãn nhìn ba đĩa thức ăn đầy ắp của mình.

“Luân, cho mình một xâu thịt đi.” Trần Viện đánh tiếng.

“Mình nữa.”

“Mình nữa.”

“Mình nữa.”

Luân giật mình, sau đó ôm thức ăn vào lòng như đang che chở trân bảo: “Không cho, các cậu tự nướng đi.”

Thức thấy thế liền nói: “Cậu nướng nhiều như vậy làm sao ăn hết.”

“Mình ăn bao nhiêu nướng bấy nhiêu, tuyệt đối không nhiều.” Luân tiếp tục che chở đám thức ăn của mình.

“Nhưng mà mấy thứ này giàu cholesterol, ăn nhiều như vậy cơ rất dễ bị nhão đó.” Minh Vũ nghiêm túc đưa ra nhận xét.

Vẻ mặt của Luân dần rạn nứt, cậu phân vân, đưa tay lên sờ sờ bụng, do dự một hồi, cuối cùng quyết định giữ lại một đĩa, đau xót đẩy hai đĩa thức ăn còn lại ra: “Cho các cậu đấy.”

Trần Viện nhanh chóng giật lấy hai xâu thịt nướng, sau đó hài lòng rời đi. Lý Nhã Hân cũng giành được hai cái cánh gà và một con tôm lớn. Ba Trần cùng mẹ Trần thấy đám trẻ vui đùa như vậy cũng lắc chỉ biết lắc đầu cười. Lý Gia Thành thấy hành động của Trần Viện, mày kiếm khẽ cau lại, sau đó đứng dậy, lấy một xâu thịt bò cùng ớt chuông để lên bếp nướng.

Trần Viện ăn hết thức ăn trên đĩa thì Lý Gia Thành liền đưa đến một xâu thịt khác, Trần Viện không muốn ăn quá no, lắc lắc đầu định từ chối, sau đó nhìn thấy vẻ mặt vô cùng thối của Lý Gia Thành thì không nói gì nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận, đưa thịt lên miệng cắn. Lý Gia Thành lúc này mới hài lòng trở về ghế tựa.

Trần Viện ngồi bên cạnh Lý Gia Thành, nhìn thấy Lâm An An đang bơi dưới hồ, liền nói nhỏ với anh: “Tiếc thật, nếu chị ấy không biết bơi, còn có thể tạo một màn anh hùng cứu mỹ nhân cho anh phát huy.”

Lý Gia Thành không phản ứng, xem như không nghe thấy Trần Viện, dù sao thì đối với việc cô thường xuyên lải nhãi những chuyện không đâu cũng đã dần tập thành thói quen.

Trần Viện thấy phản ứng lạnh nhạt của anh thì mất hứng, không thèm quan tâm nữa. Cô cởi chiếc áo phông dài ngang đùi ra, bên trong là bộ đồ bơi hai mảnh màu đỏ nóng bỏng, phô bày từng tấc da thịt trắng nõn mượt mà của cô.

Đám Minh Vũ thấy hành động của Trần Viện, liền huýt sao tỏ vẻ tán thưởng, Trần Viện liền đắc ý đứng dậy, đưa tay lên hất tóc, còn nháy mắt với bọn họ một cái. Lý Gia Thành đen mặt, đột nhiên có xúc động muốn lôi Trần Viện về phòng đóng cửa nhốt lại, không cho ai nhìn thấy. Ngay sau đó anh cũng chính bị suy nghĩ của mình hù dọa, liền xoay mặt đi không dám nhìn cô nữa.

Trần Viện chậm chậm bước xuống hồ, nhiệt độ nước rất nóng, đối lập với không khí se lạnh bên ngoài, thoải mái đến mức khiến cô không muốn bước lên. Bơi được mấy vòng, cô mới thỏa mãn đi lên. Lý Gia Thành thấy Trần Viện một thân ướt sũng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn sang hướng khác, che dấu yết hầu đang không ngừng di động.

Trần Viện lên ghế ngồi co ro rên rỉ: “Hừ hừ, tại sao lúc nãy không thấy lạnh như vậy.”
Lý Gia Thành thấy vậy có chút đau lòng, đưa một cái khăn lớn cho Trần Viện, bảo cô lau khô nước trên người. Trần Viện nhanh chóng bắt lấy, sau khi trên người đã khô ráo cũng cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô đứng dậy muốn đi nướng thêm một chút đồ ăn, liền thấy Lâm An An ở một phía hồ bơi dường như có điểm không đúng, Trần Viện hoảng hốt kéo Lý Gia Thành, chỉ tay về phía đó: “Không tốt, hình như chị ấy bị chuột rút.”

Lúc này tất cả mọi người đều đã xuống nước, hồ bơi lại rất rộng, Lâm An An bơi một hồi liền tách xa mọi người, hiện tại chỉ có Trần Viện là người đầu tiên phát hiện, cô kêu to lên, sau đó cùng Lý Gia Thành chạy thật nhanh về hướng đó. Trần Viện thật muốn vả miệng mình, ban đầu còn nói bậy nói bạ để Lý Gia Thành làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ trở thành sự thật, nếu Lâm An An có mệnh hệ gì cô thật không biết phải làm thế nào. Lý Gia Thành chân dài sức lớn, chạy mấy bước đã vượt mặt Trần Viện, sắp đến gần chỗ của Lâm An An thì đột nhiên bên trong có một người đàn ông chạy ra, nhảy ùm xuống nước bơi vội về phía Lâm An An. Người đó nhanh chóng kéo đưa cô ta lên mặt nước, sau đó mới trở về bờ hồ. Trần Viện cùng Lý Gia Thành chạy đến giúp người đó kéo Lâm An An lên, đặt cô nằm thẳng trên mặt đất. Lúc này Lâm An An vẫn chưa bất tỉnh, vừa lên bờ liền ho sặc sụa, phun hết nước trong bụng ra. Một lúc sau mới hoàn toàn bình phục, vội vàng cám ơn người đã giúp mình.

Trần Viện bây giờ mới để ý, hóa ra người cứu Lâm An An không phải ai khác, mà chính là Albert Diệp. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp. Sau đó cô lại quay qua nhìn Lý Gia Thành với vẻ mặt trách cứ, tại sao anh không nhanh chân lên một chút, cuối cùng lại để Albert Diệp đoạt lấy cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Ba Trần mẹ Trần cùng đám Minh Vũ lúc này mới hoảng hốt chạy tới, mẹ Trần vội hỏi: “An An có sao không con? Sao lại bị như vậy.”

Lâm An An mỉm cười đáp: “Con không sao, đột nhiên lại bị chuột rút, bây giờ chân con vẫn chưa cử động được.”

Trần Viện nghe vậy, liền thúc vào hông Lý Gia Thành một cái, nhắc nhở anh phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội phát huy. Lý Gia Thành cau mày nhìn cô, có vẻ không hiểu ý đồng đội cho mấy.

“Vậy để tôi đỡ cô lên ghế ngồi nghỉ một chút.” Albert Diệp nhanh chóng lên tiếng. Trần Viện nghe thấy liền bất mãn lườm Lý Gia Thành một cái, cơ hội tốt như vậy lại để người khác giành mất. Lý Gia Thành lúc này muốn giả vờ không hiểu cũng không được, dở khóc dở cười không biết làm sao, cô nhóc này thật là, làm bà mai làm đến nghiện luôn rồi.

“Không cần đâu, để tôi để tôi.” Trần Viện nhanh chóng vọt đến thế chỗ Albert Diệp. Đùa à, đây là cây rụng tiền của cô, anh ta muốn chấm mút cũng phải xem mặt cô là ai chứ. Đám Minh Vũ cũng nhanh chóng tiến đến đỡ Lâm An An trở về ghế ngồi nghỉ.

Lâm An An tự xoa bóp bắp chân một hồi, chân đã có thể cử động được. Cô rối rít cảm ơn Albert Diệp. Trần Viện nhìn thấy cảnh này chỉ biết nghiến răng nghiến lợi trừng Albert Diệp. Mấy tháng qua không thấy anh ta có hành động gì khiến cô cũng lơi lỏng, không nghĩ đến tên này đã quyết tâm nhúng chàm nghệ sĩ của cô. Không biết chuyện hôm nay có phải là do một tay anh ta sắp đặt, chẳng lẽ anh ta thần thông đến mức có thể khiến cho Lâm An An đột nhiên bị chuột rút?

Albert Diệp dường như cảm nhận được địch ý của Trần Viện, liền quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh đột nhiên trở nên nóng bỏng, sau đó tự cưỡng chế mình quay sang cười nói với Trần Bằng: “Không ngờ đến đây nghĩ ngơi vài bữa mà cũng gặp được gặp được chủ tịch Trần cùng gia đình.”

Trần Bằng ha hả cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp, con gái được nghỉ phép ở trường nên tôi đưa cả nhà đến đây chơi vài bữa.”

Lý Gia Thành từ phía sau đi đến, cầm chiếc áo ban đầu bị Trần Viện cởi ra đưa cho cô: “Mặc vào đi, không phải ban nãy nói lạnh sao.”

“Không cần, bây giờ hết lạnh rồi.” Trần Viện vô tư đáp lại. Lý Gia Thành không hài lòng với câu trả lời này, liền cau mày khó chịu. Trần Viện thấy vậy đành mặc áo vào, không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Lý Gia Thành lại thối đến thế.

Ba Trần mời Albert Diệp ở lại cùng ăn uống với mọi người, anh ta hiển nhiên là đồng ý. Trần Bằng, Albert Diệp cùng Lý Gia Thành, ba thương nhân tụ lại liền bắt đầu giả lả nói chuyện từ đông sang tây. Còn Trần Viện thì hết sức đề cao cảnh giác, không để cho Albert Diệp thừa cơ hội phóng điện cùng Lâm An An.

Bữa tiệc kéo dài thêm một tiếng đồng hồ, ba Trần mẹ Trần sức già chịu không nổi, liền trở về nghỉ ngơi. Albert Diệp cũng cáo lui. Lúc này Trần Viện mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Lý Nhã Hân và Lâm An An xuống nước đùa đến điên với bọn Minh Vũ. Một lát sau thì hai cô gái nhỏ bị Lý Gia Thành cưỡng ép lôi về, với lý do hoa mỹ là ngâm nước lâu sẽ bị bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.