Chủ Nhân Xin Chào!

Chương 41: Ký ức hành hạ !




Giọng nói của cảnh sát Lưu dõng dạc, hùng hồn, đầy hăm dọa. Đối với mấy kiểu nói suy đoán này, Tố Diệp đã quá quen thuộc. Anh ta cũng không nghĩ xem em trai cô là ai. Từ lâu cô đã miễn dịch với mấy cách thức hỏi cung của phía cảnh sát rồi. Thế là cô thở dài, tỏ vẻ không còn gì để nói: “Cảnh sát Lưu! Tôi thấy anh không đi viết tiểu thuyết đúng là quá lãng phí đấy. Bây giờ mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám cũng hot lắm. Anh đừng ngại, khi nào có thời gian rảnh cứ thử động bút xem sao. Viết tiểu thuyết trinh thám là cách tốt nhất để thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú, khoáng đạt của anh đấy.”

Nữ cảnh sát đang ngồi đối diện viết ghi chép, không nhịn nổi, phải phì cười. Cảnh sát Lưu mặt mày tái mét, đưa mắt lườm cô ấy một cái. Cô gái vội vàng im bặt, trở lại với dáng vẻ nghiêm túc của mình. Tố Diệp mím môi, tựa lưng ra sau ghế, thần thái ung dung.

“Trước mặt rất nhiều người, cô đã từng nói chỉ mong Nguyễn Tuyết Mạn chết sớm. Điều này đủ để chứng minh cô hận bà ta vô cùng. Việc hạ độc này, cô chính là kẻ đáng nghi nhất.”

“Cảnh sát Lưu! Tôi vẫn chỉ có câu đó thôi, chỉ cần có bằng chứng chứng minh rõ ràng độc đó do tôi bỏ vào, tôi sẽ không nói gì nữa.” Tố Diệp vắt chéo chân, rung rung mũi chân, dường như chẳng để tâm tới một tràng lý luận hùng hồn ban nãy của cảnh sát Lưu. Cuối cùng, cô chế giễu: “Hay là… bây giờ sở cảnh sát bắt đầu thịnh hành trò bức cung nhận tội rồi?”

“Bốp!” Cảnh sát Lưu đập mạnh tay xuống bàn, hét lên với vẻ không vui: “Tố Diệp! Cô dù gì cũng là người nhà của cảnh sát, tư tưởng giác ngộ sao lại thấp đến mức này?”

Nghe câu này không khó nhận ra, vị cảnh sát Lưu này đã điều tra một lượt gia cảnh của cô rồi.

“Xin lỗi! Những gì nên nói tôi đã nói cả rồi. Nếu cảnh sát Lưu cảm thấy việc tôi liều lĩnh nhận tội là biểu hiện của việc tư tưởng giác ngộ cao thì thật ngại quá, tôi là một đứa thô tục.” Cô cười vô cùng tùy hứng.

Cảnh sát Lưu tức giận đứng bật dậy, nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng: “Được! Vậy thì cô cứ tiếp tục ngồi đây suy nghĩ rõ ràng cho tôi!” Dứt lời, anh ta quay người định bỏ đi.

“Điều 65 Bộ luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định: Cơ quan công an phải tiến hành thẩm vấn người bị tạm giữ trong vòng 24 tiếng đồng hồ sau khi tạm giữ. Khi xét thấy không cần tạm giữ thì phải trả tự do ngay cho người bị tạm giữ và ra lệnh trả tự do. Nếu cơ quan công an xét thấy cần bắt người bị tạm giữ khi chưa có đủ chứng cứ thì có thể cho phép người bị tạm giữ có người bảo lãnh trong giai đoạn chờ xét xử hoặc giám sát nơi cư trú của người này. Mặt khác điều 69 trong bộ luật này cũng quy định: Nếu thấy cần phải bắt giam người đang bị tạm giữ thì trong vòng ba ngày sau khi tạm giữ, cơ quan công an phải đề nghị Viện kiểm sát nhân dân thẩm tra, phê chuẩn. Trường hợp đặc biệt có thể kéo dài thời gian đề nghị thẩm tra và phê chuẩn từ một đến bốn ngày.” Tố Diệp lạnh lùng nhìn theo bóng lưng cảnh sát Lưu, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Khi anh ta ngỡ ngàng quay lưng nhìn cô, Tố Diệp lại bổ sung thêm: “Cảnh sát Lưu, anh cũng biết tôi có người nhà làm cảnh sát thì sao có thể là đứa mù pháp luật được? Anh vừa không có chứng cứ xác thực chứng minh tôi bỏ độc, lại không có phê chuẩn của viện kiểm sát, dựa vào đâu được đưa tôi về sở cảnh sát? Lại dựa vào đâu được giữ tôi ở lại đây một khoảng thời gian dài như vậy? Theo như tiêu chuẩn pháp luật hình sự, tôi cùng lắm chỉ là người bị tình nghi. Khi anh còn chưa thẩm vấn ra được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh tôi có tội thì nên lập tức thả tôi ra!”

Có thể đọc thuộc pháp luật hình sự như cháo chảy như vậy chẳng qua là trùng hợp, xuất phát từ một lần cô đợi Tố Khải cùng đi ăn cơm. Lúc đó cô vừa về nước chưa bao lâu, định mời cả gia đình cậu đi ăn một bữa. Ai dè Tố Khải thẩm vấn tội phạm dây dưa tới tận mười giờ tối, hại cả nhà ôm bụng đói. Tới lúc nó xuất hiện, Tố Diệp chỉ muốn nện cho nó một trận nên thân.

Cuối cùng Tố Khải không ngớt lời kêu khổ, cô mới cho qua.

Còn Tố Diệp sở dĩ đọc thuộc hai điều luật này, thực tế là để chèn ép Tố Khải. Lỡ như hôm nào đó nó lại cho cô leo cây, cô còn có cái phản kích, không để nó cứ lấy cái cớ thẩm vấn tội phạm ra để lấp liếm cho qua chuyện.

Chỉ không ngờ, điều luật vốn định dùng để đối phó với Tố Khải, hôm nay lại có ích đối với cảnh sát Lưu. Thế mới nói, học thêm nhiều thứ chẳng thừa thãi bao giờ, chưa biết chừng một lúc nào đó sẽ cần dùng tới.

Cảnh sát Lưu trước mặt có lẽ không ngờ rằng cô lại thông thạo pháp luật đến vậy. Bờ môi anh ta mấp máy đôi chút, một lúc sau lạnh nhạt đáp: “Vậy thì tôi sẽ giam cô đúng 24 tiếng đồng hồ!”

Cánh cửa phòng thẩm vấn bị đóng sập lại, đủ để thấy cơn giận dữ của anh ta không hề nhỏ.

Tố Diệp bật cười, đợi cho tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến mất, cô mới từ từ đứng dậy, thoải mái vặn người, sau đó thong thả, nhàn tản đi tới ô cửa sổ thủy tinh, giơ tay gõ nhẹ hai tiếng: “Này! Tôi đói rồi. Trước khi chưa có chứng cứ chứng minh tôi là hung thủ, các anh mà dám bỏ đói tôi, tôi sẽ tố cáo các anh đấy!”

Chưa đầy một lúc sau, một đĩa cơm với thịt xá xíu và xương sườn nóng hổi được bê tới trước mặt cô.

Tố Diệp ăn uống ngon miệng không hề hay biết, Niên Bách Tiêu đang ngồi trong một căn phòng cách đó chỉ đúng một cánh cửa. Cậu ta cũng bị đưa tới sở cảnh sát y như cô…

Hôm nay coi như là ngày xui xẻo của Niên Bách Tiêu.

Đầu tiên là không có bằng lái xe, sau đó lại đánh cảnh sát, ảnh hưởng tới trật tự công cộng, gây trở ngại cho người thi hành công vụ.

Thật ra cậu cũng khá vô tội. Hai ngày này sau khi về nước, Tố Diệp liên tục quanh quẩn bên cạnh cậu. Tuy rằng khả năng nấu nướng của chị ta chẳng ra làm sao, nhưng cũng còn hơn ngày nào cũng bắt cậu lăn vào bếp. Thế mà hôm nay đợi tới trưa vẫn chẳng thấy bóng dáng chị ta đâu.

Cậu ghét người phụ nữ đó, điển hình cho kiểu người tham hư vinh.

Nếu không phải vì Kỷ Đông Nham đang bận rộn, cậu cũng chẳng thèm quan tâm Tố Diệp rốt cuộc có tới hay không. Cuối cùng không chịu nổi cái bụng sôi òng ọc, cậu bèn nghĩ tới việc đến ăn ở một nhà hàng gần đó. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe đua đỗ dưới tầng ngầm thứ hai, bước chân cậu chợt khựng lại.

Từ nhỏ Niên Bách Tiêu đã thích xe, nhất là những chiếc xe có tính năng cực tốt. Dưới này toàn bộ đều là xe của anh trai. Trong số đó có chiếc xe đua cậu thích nhất. Cậu lập tức tìm tới nơi Tố Diệp nói đã để chìa khóa xe trong đó, khi tìm ra bèn vui vẻ lái xe ra đường.

Nhưng cậu hoàn toàn không biết, lái xe đua trong thành phố Bắc Kinh này là vô cùng thiệt thòi.

Tính tình Niên Bách Tiêu rất ngang bướng, thế nên lúc lái xe cũng thoái mái, không muốn bị gò ép. Cuối cùng cậu đã bị chặn lại sau khi tăng tốc như chạy xe đua xuyên qua các con đường dưới làn camera giám sát của cảnh sát giao thông. Sau khi được yêu cầu xuất trình giấy tờ, cậu lấy bằng lái của mình ra, nhưng lại được thông báo bằng lái vô hiệu.

Cậu đương nhiên không hiểu, sao tự dưng bằng lái của mình lại trở thành vô hiệu?

Phía cảnh sát giải thích rằng, trong phạm vi Trung Quốc, những người sở hữu bằng lái xe của nước ngoài đều phải thi lấy bằng lại, bắt buộc phải có chứng nhận bằng lái của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa mới được.

Giải thích vậy Niên Bách Tiêu càng thấy khó hiểu. Cậu rõ ràng đã có bằng lái rồi, tại sao lại phải thi lấy bằng lại? Người Trung Quốc ở nước ngoài cho dù đã có bằng lái xe cấp ở Trung Quốc vẫn được đi lại thoải mái trên đường phố đấy thôi.

Cứ như vậy, một Niên Bách Tiêu trước nay vốn không có tính nhẫn nại đã xảy ra tranh cãi với cảnh sát. Vốn dĩ tiếng Trung của cậu đã không tốt, có rất nhiều ý không thể diễn đạt thành lời. Còn người cảnh sát đó lại chẳng mấy thông thạo tiếng Anh, bỗng chốc thành ra ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng còn ầm ĩ tới mức động thủ.

Đương nhiên, người vung nắm đấm trước là Niên Bách Tiêu. Lý do cậu đưa ra là người cảnh sát đó chửi cậu trước.

Hậu quả của những giây phút kích động là Niên Bách Tiêu bị “mời” về sở cảnh sát. Trong lúc bị áp giải lên xe cảnh sát, cậu vẫn còn cố tay đấm chân đạp loạn xạ.

Trong một căn phòng thẩm vấn khác, biểu cảm của Niên Bách Tiêu còn ngạo mạn hơn cả Tố Diệp, hai chân gác thẳng lên bàn, nhìn từ xa đúng là bộ dạng điển hình của mấy tay lưu manh, vô lại. Khi cảnh sát thẩm vấn dẫn theo trợ lý của mình bước vào, nhìn thấy cảnh ấy, bèn nhíu mày, hét lớn: “Bỏ chân xuống!”

Người cảnh sát đó là một cô gái, tầm hai sáu, hai bảy tuổi, khi nhíu mày lại trông rất nghiêm nghị. Niên Bách Tiêu vội vàng hạ chân xuống, ôm tim làm ra vẻ sợ hãi, cố ý nói: “Chị cảnh sát đáng sợ quá! Làm tôi hết hồn!”

“Cậu có nói được tiếng Trung không?” Nữ cảnh sát không hề khách khí.

Niên Bách Tiêu nhún vai: “Xin lỗi, tôi chỉ nghe hiểu tiếng Trung thôi.”

Cô gái liếc mắt nhìn cậu ta, trực tiếp dùng tiếng Anh: “Cậu nghe hiểu tiếng Trung? Cậu đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy!”

Niên Bách Tiêu nhướng mày, nghi hoặc.

“Nếu cậu nghe hiểu tiếng Trung thì đã không xảy ra vụ đánh lộn hôm nay.”

“Tôi đã nói rồi, là người cảnh sát giao thông đó chửi tôi trước.” Niên Bách Tiêu nhấn mạnh.

Nữ cảnh sát chầm chậm nói: “Anh ấy chửi cậu cái gì?”

“Chửi tôi khốn nạn!”

Nữ cảnh sát gõ lên mặt bàn, hừ một tiếng: “Tất cả những người có mặt ở đó đều có thể chứng minh, người cảnh sát ấy không hề chửi mắng cậu. Lúc đó câu nói chính xác của anh ấy là: Đến luật giao thông đường bộ cơ bản cậu còn không nắm rõ còn lái xe bừa bãi ra đường làm gì?* Mặc dù câu nói này không khách khí cho lắm, nhưng vẫn còn kém xa hai từ “khốn kiếp” mà cậu nói.

*Trong câu trên có hai từ 瞎混 (xiahun), Niên Bách Tiêu nghe lộn với từ 混蛋 (hundan).

Niên Bách Tiêu ngẩn người, sau đó chớp chớp mắt một lúc: “Xia hun?”

Nữ cảnh sát dùng tiếng Trung nhắc lại hai chữ đó một lần nữa. Gương mặt Niên Bách Tiêu lập tức đỏ bừng. Lúc đó tình hình hỗn loạn, cậu chỉ kịp nghe người cảnh sát ấy thốt ra chữ “hun”, cậu tưởng anh ta mắng mình “khốn kiếp”!

“Còn nữa! Cậu không biết là bằng lái của mình không được dùng sao?” Nữ cảnh sát ít nhiều cũng đã hiểu ra lý do cậu ta đánh người, ngữ khí có phần nhã nhặn hơn đôi chút.

“Giờ tôi biết rồi!”

“Theo điều 16 pháp luật về thủ tục quản lý bằng lái xe có động cơ của quốc gia: Công dân Trung Quốc có bằng lái xe của nước ngoài hoặc quốc tế đã tạm trú liên tục tại Trung Quốc từ sáu tháng trở lên có thể xin được cấp bằng lái. Cậu đã có quốc tịch Trung Quốc, thế nên phù hợp với điều kiện xin cấp bằng. Hơn nữa bằng lái quốc tế của cậu đã có thời hạn hơn ba năm, phù hợp với quy định tại điều 17: Khi xin được cấp lại bằng lái xe hoặc cấp bằng lái xe tạm thời có thể miễn phải thi lại.”

“Ừm.” Cậu hiếm khi nghe lời như vậy.

Như vậy cũng khiến nữ cảnh sát động lòng trắc ẩn. Dù sao trước mặt cũng là một anh chàng trẻ trung, đẹp trai, thi thoảng khẽ ngước mắt lên lại khiến cô thương hại. Cô thở dài: “Cậu không những đã vi phạm luật giao thông đường bộ, còn ra tay đánh người, có hiểu đây là hành vi gây cản trở người đang thi hành công vụ không?”

“Hiểu!”

“Theo quy định của luật hình sự: Người nào có hành vi bạo lực làm trở ngại tới những nhân viên, công chức đang chấp hành nhiệm vụ có thể bị phạt tù dưới ba năm, tạm giam, quản chế hoặc phạt tiền. Nếu khiến cho đối phương bị tàn phế, hoặc gây ra thương tật nghiêm trọng, có thể tăng nặng khung hình phạt. Nếu gây hậu quả chết người thì hình phạt cao nhất có thể lên tới bảy năm tù giam.”

“Chị gái tốt!” Gương mặt Niên Bách Tiêu bỗng chốc ủ dột, kéo tay nữ cảnh sát, cố nói bằng thứ tiếng Trung còn nhiều thiếu sót: “Tôi một đấm, chỉ đánh anh ta, mặt còn chưa bị hỏng, vì tôi không dùng sức.”*

*Câu đúng ngữ pháp: Tôi chỉ đánh anh ta một đấm, mặt anh ta chưa hề bị thương vì tôi không dùng sức.

Nữ cảnh sát không ngờ cậu ta lại làm vậy, mặt bỗng đỏ lên, vội giật mạnh tay lại, chau mày: “Nghiêm túc vào!”

“Ồ.” Niên Bách Tiêu lại cúi gằm mặt xuống.

“Cũng may là anh cảnh sát đó chưa bị thương nghiêm trọng, tôi chỉ nhắc nhở cậu sau này chú ý một chút.” Nữ cảnh sát lại không nỡ quát mắng.

“Vậy…”

“Báo cho người nhà, nộp tiền phạt là cậu có thể ra về.” Cô ấy nói.

Nét mặt Niên Bách Tiêu sụp đổ.

Bỗng có người gõ cửa, đi vào nói với nữ cảnh sát một câu: “Người nhà của Niên Bách Tiêu tới rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.