Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 8




Trong mê man cảm thấy một cỗ hơi thở ôn hòa ở bên tai quanh quẩn, tuy là xa lạ, lại khiến người dị thường yên tâm.

Hơi thở xa lạ?!

Ý thức được điểm ấy, không đợi đại não hạ chỉ thị, thân thể đã tự động phản ứng — tay phải nhanh như chớp vươn thẳng tới nơi bắt nguồn của hơi thở, đồng thời, hai mắt khẽ nhếch — một đôi mắt đen xen lẫn an tâm từ kinh ngạc chuyển thành nghiền ngẫm, đụng vào tầm mắt — cách cái cổ mảnh khảnh chỉ có một tấc, tay phải lập tức giảm bớt lực, tùy ý khoát lên xương quai xanh.

Áy náy mà đối với người có đôi mắt đen — Tập thiên hắc mạc cười cười, ta bắt đầu chăm chú mà quan sát tình hình hiện tại, không hề giải thích ý nghĩa động tác ban nãy của mình.

Dù sao hắn cũng biết ta là sát thủ, nếu như ta vừa rồi là một bộ dáng hải đường ngày xuân vừa tỉnh ngủ,mắt còn lim dim yểu điệu vô lực, thì lúc đó hắn mới nên cảm thấy kì quái.

Tập thiên hắc mạc cũng không có mang ta rời khỏi thảo nguyên Lục Ba, hiện tại chúng ta ở một địa phương cách “Nhất tuyến thiên” năm, sáu trăm mét, khu không có quái ,không hề có người chơi khác, rất an toàn.

“Cảm ơn.” Kéo kéo khóe miệng, ta đem tay phải đang khoác lên trước ngực hắn, thoạt nhìn ái muội vô cùng thu hồi lại, vặn vẹo thân thể một chút, ý bảo hai tay hắn còn đang ở trên lưng ta có thể buông ra được rồi.

Tập thiên hắc mạc diện vô biểu tình mà nhìn ta, con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy.

Không hiểu sao? OK! Ra hiệu không được thì ta liền nói rõ.

“Ta không sao rồi, cho nên …” Cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang ”yên tâm thoải mái” mà ôm lấy thắt lưng ta,ta rất có thành ý mà nói rõ hàm ý.

Tập thiên hắc mạn không một động tác, tiếp tục giả câm điếc.

Ngươi đã quyết tâm giả ngu, ta coi như ngươi là thiểu năng được rồi.

Chớp mắt, ta vươn tay chụp lấy cánh tay “giữ vững trận địa” của hắn, “Ngươi có thể buông ra.”

Quan hệ chúng ta không thân mật tới độ có thể cho ngươi tổn hại ta, ý nguyện muốn làm gì thì làm,mặc kệ trước đây thế nào, hiện tại chính là như vậy.

Đừng để ta chán ghét ngươi.

Đại khái nghe ra khó chịu trong giọng nói của ta, Tập thiên hắc mạc do dự một chút, cuối cùng buông lỏng cánh tay.

Đè xuống cảm giác khó hiểu đột nhiên nổi lên trong lòng, ta rời khỏi ôm ấp của Tập thiên hắc mạc, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

“Ngươi làm sao vậy?” Thật sâu liếc ta một cái, Tập thiên hắc mạc rốt cục mở miệng.

Thật đúng là câu hỏi quen thuộc a.

Ta âm thầm cười khổ.

Lần trước được cứu,câu nói đầu tiên của Thất Nguyệt là: “Ta là Thất Nguyệt.Ngươi làm sao vậy?”. Vì cái gì ta liền không có khả năng được người quen cứu đây? Như vậy sẽ không nhất định phải phí tâm tư đi lo lắng xem người trước mắt,có đáng tin hay không.

Một lần nữa lựa chọn tin tưởng, kết quả là Thất Nguyệt trở thành người ta ỷ lại vào nhất; vậy lần này thì sao? Tập thiên hắc mạc– một người cùng ta có quan hệ , lại bị ta quên, nam nhân biết rõ thân phận của ta, ta, có nên tin tưởng ngươi hay không?

Tầm mắt bồi hồi ở trên người Tập thiên hắc mạc dao động đến bầu trời xanh đến lóa mắt –trên không Liệp ưng thảo nguyên cấp 40 (chim ưng săn thú) đang mặc sức mà bay lượn.

Đáp án cũng đã bày ra trước mắt rồi không phải sao?Dù cho có thể bay, ta cũng không có cái năng lực từ trong lưới ưng đột phá vòng vây…

“Ngươi nhìn thấy thực vật trong “Nhất tuyến thiên” chưa?” Ta day day hai mắt bị ánh sáng mặt trời đâm vào có chút đau nhức.

Ánh mắt Tập thiên hắc mạc lập tức trở nên bén nhọn.

“Hoa tường vi xanh biếc. Ta dị ứng với thứ này. “ Khóe môi kéo lên một đường cong, ta đem tín nhiệm quẳng ra phía sau,bất an lưu lại chôn ở đáy lòng.

Vui mừng trong mắt Tập thiên hắc mạc chợt lóe lên.

“Chúng ta làm thế nào đi qua đây?” Cúi đầu không nhìn hắn nữa, ta nói sang chuyện khác.

Bầu không khí tràn ngập sự tĩnh lặng.

“Tiếp lấy.” Thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên, đi kèm với một vật thể tròn nhẵn bay qua.

Đưa tay đón lấy quả cầu xanh biếc,không hề ngẩng đầu đi để ý vẻ mặt của Tập thiên hắc mạc, ta có chút hiếu kỳ mà nhìn xuống lòng bàn tay….

——————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.