Chủ Nhân, Thỉnh Uy Ta Ăn No!

Chương 14




Từ một học đồ, Mạc Vấn Thiên chỉ trong nháy mắt liền tấn thăng thành Đại Vu sư, hơn nữa thành tựu đều là số một thiên hạ, linh hải Giới có thể dựng hóa vạn vật, linh tượng Hỗn Độn không ai địch nổi, linh thể Thái Hư vô thượng không sợ thần ma, đại tinh thần chi hồn, bá thế vương giả chúng sinh cúng bái, được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, ở tuổi hai mươi sáng lập ra đoàn vinh quang Vương Giả, từ đó hô phong hoán vũ, cái thế vô song, bễ nghễ thiên hạ, lực ép sáu đại bá chủ, không ai địch nổi, còn nghe nói người này không gì không làm được, chỉ cần được hắn chỉ điểm, dù là tảng đá cũng có thể nở hoa kết quả, vì thế có không ít thiên kiêu lựa chọn dồn dập cống hiến cho hắn, còn thu phục được rất nhiều cao thủ thần bí khó lường.

Cho đến hiện tại, cao thủ dưới trướng Mạc Vấn Thiên đã đông như mây, nào là Hắc Bạch song sát quỷ dị chí cường, nào là cự ma hộ vệ đội, nào là trưởng lão đoàn thần bí không rõ, năm đại bá chủ Phương Thiên Nam, Hoàng Phủ Đô Linh, Long Diệu, Lang Thiên, Vũ Hóa Phi bất quá chỉ là đại tướng xông pha chiến đấu bên ngoài mà thôi.

Rào!

Trong màn tử khí đông lai mơ hồ xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là một vị thanh niên đầu đội tử kim quan, dung mạo đẹp trai vo cùng, hai con mắt cũng là màu tím, bình thản đến cực điểm, không chút gợn sóng nào. Hắn mặc một bộ áo bào màu tím, đứng lặng giữa hư không, thần tình cao ngạo đến cực điểm, ngông cuồng tự đại, hai mắt bá đạo không thể nghi ngờ, bễ nghễ thiên hạ, phảng phất như trên trời dưới đất chỉ mình hắn độc tôn.

Cạnh hai bên người, bên trái là một vị mặc áo bào trắng bó sát toàn thân, bên phải tương tự là một người mặc áo bào đen che kín toàn thân, cả hai người một đen một trắng đều chỉ để lộ ra hai con mắt, có vẻ cực kỳ thần bí quỷ dị, khiến cho người ta không rét mà run.

Sau lưng còn dẫn theo mười người khổng lồ thân cao bốn, năm thước, những người khổng lồ này đều mặc khôi giáp, trên mặt không chút biểu tình, nhắm mắt lại, cả người đầy tử khí âm u, hai tay đặt trước ngực, cầm một thanh cự kiếm.

Người thanh niên đầu đội mũ tử kim quan kia không phải ai khác, chính là Nhân vương Mạc Vấn Thiên được xưng là người số một thiên hạ ngày nay. Đứng ở bên người là Hắc Bạch song sát, có thể quỷ dị lấy đầu người trong nháy mắt, về phần mười tên khổng lồ lãnh huyết đứng sau hắn chính là cự ma hộ vệ đội, theo đồn đại là giết người không chớp mắt, trong nháy mắt có thể đồ diệt cả trăm ngàn người.

Nhân vương Mạc Vấn Thiên xuất hiện khiến những người đang bị uy danh Lạc gia dọa sợ mất mật cũng bắt đầu sôi trào lên, đặc biệt là những vinh quang giả thuộc đoàn vinh quang Vương Giả kia, sau khi nhìn thấy Nhân vương Mạc Vấn Thiên liền chạy tới như ong vỡ tổ, còn chúng lão bách tích vực Tây Ách cũng hết sức kích động, bọn họ cũng rất muốn nhìn một chút xem, một người là nhân vật huyền thoại của mười năm về trước, một người là nhân vật huyền thoại đương thời, hai đại nhân vật huyền thoại này chạm mặt đến cùng là ai mạnh hơn ai, ai càng lợi hại hơn ai.

- Tôn thượng, Phượng đoàn trưởng, Long đoàn trưởng, Hoàng Phủ đoàn trưởng bọn họ đều…

Đám đoàn trưởng lớn nhỏ của đoàn vinh quang Vương Giả đều đi đến trước người Mạc Vấn Thiên, quỳ một chân trên đất rồi kể lại chuyện vừa mới xảy ra, Lý Khiếu Nguyên phó đoàn trưởng phân đoàn Phi Vũ cũng nói:

- Đều là Lạc gia… Không! Đều là do Trần Lạc kia ra tay cướp giật tân nương của Phương đoàn trưởng, mong rằng tôn thượng đứng ra làm chủ cho chúng ta.

Trong hư không, tử khí đông lai, thánh ca ngâm xướng, phong vân biến áo, Nhân vương Mạc Vấn Thiên lẳng lặng đứng đó, gương mặt tuấn mỹ cũng không có quá nhiều sắc thái tâm tình, xem ra vô cùng bình tĩnh, chỉ có một đôi tròng mắt màu tím vẫn nhìn vào Trần Lạc, phảng phất như đang nghi ngờ điều gì đó.

Đột nhiên, mười tên cự ma hộ vệ phía sau hắn mở mắt ra, đều là một đôi mắt màu máu, cũng không nói lời nào, bóng người trong nháy mắt liền biến mất, trong chớp mắt đã xuất hiện tại bốn phương tám hướng xung quanh Trần Lạc. Thấy cự ma hộ vệ đội dưới trướng Nhân Vương rat ay, các phân đoàn trưởng lớn nhỏ thuộc đoàn vinh quang Vương Giả đều không hàm hồ, tựa hồ muốn biểu hiện lòng dũng mãnh của mình trước mặt Nhân Vương, dồn dập động thủ. Muốn biểu hiện trước mặt Nhân Vương không chỉ là bọn họ, đoàn vinh quang Vương Giả tụ tập tại vực Tây Ách này có không biết bao nhiêu người, trong đó không thiếu những người thông minh, cũng đều không do dự tế xuất toàn lực tiến lên đánh tới.

Nơi đây, Trần Lạc vẫn ôm Niên Tiểu Linh chậm rãi đi trên đại đạo rộng lớn, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ lẫn vài phần âm nhu của hắn vẫn là hờ hững, môi đôi mắt u ám tĩnh lặng như vực sâu, nhìn Nhân vương Mạc Vấn Thiên trên hư không, giống như đang nghi ngờ điều gì đó, lông mày không khỏi nhếch lên vài cái, còn Niên Tiểu Linh trong lòng hắn thấy nhiều cao thủ kéo tới như vậy, nàng đưa tay ôm chặt lấy Trần Lạc, vùi đầu vào trong lòng hắn.

Trần Lạc vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cười cười vỗ về.

Nghe nói, cự ma hộ vệ đội dưới trướng Nhân vương Mạc Vấn Thiên, mỗi người đều là một đấu vạn, thân thể cường hãn vô cùng, có thể so với phán quyết giả của Vân Đoan. Mười tên cự ma hộ vê vung vẩy cự kiếm từ bốn phương tám hướng kéo tới, cùng lúc đó, phân đoàn trưởng lớn nhỏ trong đoàn vinh quang Vương Giả cũng đều tế ra sức mạnh toàn thân, nhất tề xông lên.

Vô thanh vô tức, không chút dấu hiệu nào.

Mười tên cự ma hộ vệ một đấu một vạn, từ bốn phương tám hướng vung vẩy cự kiếm kéo đến, nhưng lại quỷ dị bất động ở giữa không trung, không hề nhúc nhích giống như một pho tượng. Cũng trong lúc đó, các phân đoàn trưởng lớn nhỏ trong đoàn vinh quang Vương Giả cũng đều ngắt quãng hành động tại chỗ này, hàng vạn vinh quang giả đang nỗ lực muốn biểu hiểu bản thân dũng mãnh trước mặt Nhân Vương cũng không ngoại lệ.

Trong khoảnh khắc này, phảng phất như cả thời gian và không gian, phảng phất như hết thảy đều bất động, chỉ có Trần Lạc kia vẫn đang thong thả bước đi, khi hắn nhấc chân bước ra một bước, phịch một tiếng, mười tên cự ma hộ vệ cùng với các phân đoàn trưởng lớn nhỏ và hàng vạn vinh quang giả đều đồng dạng, ánh sáng linh lực quanh thân đều tán loạn trong nháy mắt, các thứ linh bảo trong tay đều biến thành tro bụi.

Trần Lạc lại bước ra một bước, phịch một tiếng, tất cả mọi người kéo đến đều thất khiếu xuất huyết.

Bước ra bước thứ ba, răng rắc! Tất cả những người kéo tới đều giống như mấy người Phương Thiên Nam, thất khiếu xuất huyết, quỳ trên mặt đất, cúi đầu bất tỉnh nhân sự.

Tình cảnh này thực sự rất đồ sộ lại càng khủng bố người ta, Lac gia kia bước ra một bước, vạn người bất động, bước ra hai bước, tất cả thành tựu mọi người đều tán loạn trong nháy mắt, bước ra bốn bước, vô số người kéo tới không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều thất khiếu xuất huyết, bước ra bước thứ năm, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.