Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 49: Nam tử yêu nghiệt




Bọn trẻ con vẫn cười ngặt nghẽo, Trần Thiếu vừa xấu hổ vừa có chút tức giận. Út là đứa ngừng cười đầu tiên, nó tiến lại gần Trần Thiếu hỏi với ánh mắt ân cần:

- Ngươi ngã … có đau không ?

Trần Thiếu liếc nhìn Út, đáp cụt lủn:

- Không sao !

Trần Thiếu thầm nghĩ : « Mới mấy ngày đầu học mà đã xui xẻo vậy rồi, cứ thế này không khéo sư phụ sẽ không thu nhận ta mất, ngay cả đại huynh cũng có vẻ không hài lòng. » Nó tự phủi sạch bụi đất bám trên quần áo, chắp tay chào mọi người rồi lủi thủi đi lên núi. 

Phong Giang là người thấy rõ nhất. Nhìn Trần Thiếu thi triển chiêu vừa rồi, cậu thấy lạnh sống lưng. Hai bước đầu tiên là võ công của Phật phái, chỉ Phật phái mới có. Cách di chuyển như lướt trên mặt đất, phiêu hốt hư ảo và hoàn hảo. Phong Giang thầm nghĩ : « Võ công đến mức này quả thật hơn ta vài bậc, chỉ là hai bước sau quá rối loạn, nó quá đay nghiến và tà thuật, tương phản hoàn toàn với hai bước đầu, có vẻ như thằng bé không thể chi phối nổi. » Cậu thầm nhủ : « Thằng bé là người của Phật phái, xử ra võ công giống của Phật phái thì cũng không có gì lạ, chắc chỉ là một vài bước ngẫu nhiên chứ chưa hẳn là võ công nó đạt đến trình độ đó». Tự nhủ vậy nhưng cậu vẫn băn khoăn không thôi. Lúc cậu nhìn lên thì Trần Thiếu đã đi xa.

Trở về chùa, Trần Thiếu cứ canh cánh mãi không thôi. Nó vừa ấm ức trong lòng vừa có đôi chút xấu hổ. Nó vẫn nghĩ rằng, đáng lẽ ra mình có thể làm tốt hơn thế, nhưng không hiểu sao lúc đó có gì thúc đẩy cậu tăng cước lực thành ra mới mất đà trượt ngã. Ăn cơm xong xuôi, không kìm được lòng hiếu thắng, Trần Thiếu thử nhảy lên thanh lan can phía trước hiên nhà, chạy đi chạy lại trên lan can. Thanh lan can vừa một hàng gạch, từ cửa ở giữa chạy về hai phía. Nó thấy nhẹ tâng như không, lòng thích thú thầm nghĩ : « Lần sau làm lại, mình chắc chắn sẽ làm tốt ». Đang tập trung vào việc khác, bỗng thấy Thích Tâm ngay trước mặt, Trần Thiếu thoáng giật mình, dù không làm gì sai nhưng nó vẫn thấy gì đó bối rối ngượng ngùng. Nó nói khẽ :

- Đại sư …

Thích Tâm nhìn cậu mỉm cười, nói :

- Cước lực của con không ổn định, chạy thêm vài vòng nữa là ngã.

Thích Tâm nói vậy khiến Trần Thiếu vừa ngạc nhiên vừa tò mò, nó hỏi :

- Thưa đại sư, vậy còn phải làm sao để khỏi ngã.

Thích Tâm bước lại gần, nói chậm rãi :

- Việc tập luyện này vốn dĩ để rèn luyện khả năng giữ thăng bằng và sự dẻo dai. Chạy một hai vòng thì rất dễ. Nhưng để có thể bền bỉ, quan trọng là phải giữ được nhịp độ chứ không phải vận sức chạy cho nhanh. Cũng giống như khi con thổi sáo, muốn thổi cả bài cho hay thì trước hết phải giữ được tiết tấu sao cho đều đặn. Con vốn quên mất mục đích chính của bài tập mà chỉ chăm chăm vào làm sao cho xong, để tâm thức dần lấn át ý chí, đến cuối cùng thì không làm chủ được bản thân. Vậy nên mới vấp ngã.

Trần Thiếu nghe từng lời Thích Tâm nói mà như khai mở những thắc mắc trong nó. Nó mừng rõ cười tươi :

- Thưa người, con đã hiểu rồi.

Thích Tâm nhìn sâu vào mắt nó, hỏi:

- Con có biết học võ để làm gì không ?

Thích Tâm hỏi bất ngờ, Trần Thiếu lắp bắp tìm câu trả lời :

- Điều này … điều này …

Không đợi cậu nói, Thích Tâm nói tiếp : 

- Tập võ không phải để khắc chế người khác mà là để khắc chế bản thân mình, dùng lực sao cho vừa đủ, vận khí sao cho tuần hoàn. Người học võ không nên háo thắng tranh đoạt. Những kẻ học võ để mưu đồ bất chính cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp. Con luôn phải nhớ điều này.

Trần Thiếu lặng yên nghe, nhưng nó vẫn chưa hiểu được hoàn toàn những gì Thích Tâm nói. Nó chưa thể hiểu được vì nó mới chỉ là đứa trẻ. Trong nó vẫn dâng lên một niềm thích thú với ý nghĩ nay mai mang một thân võ nghệ, hùng bá thiên hạ và trên hết là trả mối đại thù. Thích Tâm nhìn thấy những tia long lanh trong mắt Trần Thiếu, lòng đầy băn khoăn lo lắng.

Lúc đó, ở đất Trường Yến.

Trong đêm tối, tiếng quốc xẻng đào đất lục cục, người chạy qua chạy lại khẩn trương. Khoảng sân to trước nhà bị đào xới thành một đường rãnh bao quanh, rãnh sâu vừa người đứng. Mặc cho gió rít điên cuồng, trời lạnh thấu da thịt, tiếng đào bới đều đặn gấp gáp.

Sáng sớm hôm sau, vẫn khoảng sân đó, nhưng giấu vết của tối hôm qua hoàn toàn không còn nữa, từng hàng gạch vẫn ngay ngắn vững chắc.

- Nhanh lên, nhanh lên, mấy cái bàn kia xếp cho ngay ngắn.

- Dạ vâng thưa ông.

- Dọn đống rơm ở góc kia gọn vào.

- Dạ vâng con làm ngay đây.

Tiếng quát tháo, người chạy qua lại huyên náo. Người đang quát tháo chỉ đạo chính là Quạt Mo. Lão nhìn quanh một lượt, mọi thứ đã gọn ghẽ. Lão thầm nghĩ : « Tiếp đón đông đảo khách khứa vậy, ta cũng phải cho đáo một chút, không thể qua loa đại khái được »

Có một gã râu xồm bước ra từ sau nhà – gã chính là Thổ Nghĩa, vỗ vai Quạt Mo, hắn vừa cười vừa nói lớn :

- Quạt Mo, chuyến này nếu ngươi làm tốt chắc hẳn trại chủ sẽ trọng thưởng.

Quạt Mo phe phẩy chiếc quạt, nói :

- Mong đại huynh về gặp trại chủ nói tốt cho ta vài câu. 

Từ trong nhà lại có bốn người nữa bước ra, đi đầu là chuột Chuột Chù. Thổ Nghĩa cười ha hả đáp :

- Để xem việc ngày mai ngươi lo liệu ra sao.

Quạt Mo đáp :

- Thiên la địa võng ta đã giăng ra, dễ gì có ai thoát được. 

Quạt Mo trong lòng thầm nghĩ : « Tên ngu dốt nhà ngươi, ra vẻ bề trên với ta sao. Đợi khi ta có vị thế rồi sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ, giờ ta chịu nhẫn nhịn chút vậy». Hắn qua sang bọn Chuột Chù nói :

- Chẳng hay tối qua các đại huynh ngủ có ngon giấc.

Chuột Chù không thèm để ý đến câu hỏi của Quạt Mo, gã nhăn mặt đáp :

- Thiên la địa võng khỉ gì, quan trọng là ngươi phải thu phục lũ mọi rợ đó, ai khiến ngươi bắt chúng.

Quạt Mo lại mỉm cười, phe phẩy quạt rồi đáp :

- Dạ dạ rõ rồi

Người chạy qua chạy lại, xách nào gà vịt rau rợ như sắp làm cỗ to. Từ cổng đi vào, bốn người khệ nệ khiêng một cái vạc to bằng đồng. Quai vạc được móc vào hai thanh gỗ to hai bên. Mỗi người một đầu thanh gỗ, toàn là thanh niên trai tráng lực lưỡng mà bước đi còn nặng nhọc khó khăn. Bên trong vạc sóng sánh rượu, mùi thơm lừng. Quạt Mo trỏ cái quạt vào ngay giữa sân, trước thềm nhà, nói :

- Đặt vào đây cho ta. 

Gã quay sang Thổ Nghĩa nói :

- Rượu ngô Bắc Hà này ta đã ngâm dưới giếng hơn chục năm nay, dịp này lấy ra đãi khách quả thật có chút tiếc nuối. 


Bốn gã trai tráng từ từ đi lại gần, đứng ngay trước mặt Quạt Mo, bỗng : « Rắc, rắc », một thanh gỗ gãy đôi. Chiếc vạc bằng đồng quá nặng, lại thêm rượu ở trong sóng sánh không thôi làm thay đổi trọng tâm liên tục, thanh gỗ không thể tải nổi. Hai gã khiêng thanh gỗ gãy bị hẫng, ngã chúi ra. Cả cái vạc to như sắp đổ ập vào Quạt Mo. Nếu chiếc vạc ấy đổ vào người thì chắc hẳn sẽ bị đè nát như tương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Quạt Mo đã xoay chiếc quạt đang cầm trong tay chống lên. Cạnh quạt điểm vào đáy vạc, tạo thành thế kiềng ba chân, gã là một điểm, hai gã thanh niên đỡ hai đầu cây gỗ là hai điểm. Mặt gã vẫn lạnh tanh như không, chiếc quạt trong tay gã vốn làm bằng kim loại, cứng chắc vô cùng. Người gã trông như một lão già mảnh khảnh nhưng quả thật sức lực và võ công khiến người ta phải kinh ngạc. Hai gã ngã dưới đất vội vàng lồm cồm bò dậy, ba bốn người khác xung quanh cũng vội vàng chạy lại đỡ lấy cái vạc rồi từ từ hạ xuống. Cả lũ được một phen hú vía. Hai tên làm gãy thanh gỗ vội vàng quỳ sụp xuống :

- Ông tha mạng cho bọn con

- Xin ông tha mạng, xin ông tha mạng.

Quạt Mo hừ lên một tiếng, tung cước đá vào thanh gỗ gãy dưới đất. Thanh gỗ bật lên, bay ngang, phang vào ngực cả hai tên, cả hai ngã ngửa ra sau, đau đớn quằn quại. Cả đám người làm, đệ tử xung quanh thấy vậy đều sợ hãi quỳ sụp hết xuống. Quạt Mo đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, vừa nói vừa nhếch mép cười :

- Các ngươi làm việc phải cẩn trọng, việc nhỏ còn không làm xong sao làm được việc lớn, nghe chưa.

Hai chữ cuối hắn ngân dài ra như đang hát. Hắn quay lại phía Thổ Nghĩa nói :

- Thật là mất mặt với các đại huynh quá, chỉ một việc nhỏ vậy mà cũng không xong.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Quạt Mo thầm nghĩ : «May có dịp này để cho các ngươi biết võ công của ta ra sao », nghĩ vậy hắn mỉm cười khoái trí. Thổ Nghĩa cười ha hả, nói :

- Rượu thơm lắm, thơm lắm. Nhưng hình như chiếc vạc này để chưa cân rồi.

Thỏ Nghĩa cho cả mồm vào hớp một hớp rượu. Rướu dính vào râu hắn ướt đẫm. Hắn vận hết sức lực, hai tay ôm ngang cái vạc, chân trụ chống về phía sau lấy thế. Thổ Nghĩa vận kình lực, đạp chân trước xuống, viên gạch chỗ hắn chống chân đã nứt toác nhưng cái vạc chỉ suy chuyển đôi chút, lúc này hắn mới biết cái vạc nặng đến chừng nào. Quạt Mo nhìn thấy vậy khoái trí ra mặt, vừa cười vừa nói :

- Đại huynh, ta thấy cân rồi đó, giờ thì cân rồi.

Thổ Nghĩa vốn định ra oai nhưng lại bị chưng hửng, hắn đáp :

- Ta chỉnh cho cân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.