Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 11: Tòa nhà cạnh sườn núi




Mùi vị nam nhân nồng đậm xông thẳng lên não, tâm thần xao động, một loại cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có, cái mùi ấy thật quen mà cũng thật lạ, Trần Phi Dung như chìm đắm vào trong mê man, cánh môi Trương Khác đã tách ra, nhưng lại mơn chớn tai, cổ, cánh môi đó đi tới đâu đợt sóng nóng hổi trên da thịt cô tới đó, Trần Phi Dung cảm thấy khao khát mông lung, nhưng không rõ khao khát cái gì. Hai tay Trương Khác vuốt ve bờ vai cô, cảm thụ tỉ mỉ từng tấc da thịt non mịn như tơ lụa dưới tay, luồn ra sau lưng Trần Phi cởi cúc áo lót.

Áo ngực vừa rơi xuống, chưa có đủ thời gian khoe sức sống mê người của nó thì một nụ hoa đã bị lọt vào miệng con sói tham lam, bầu vú no tròn còn lại bị một chiếc tay nắm lấy, biến thành đủ các hình dạng.

- A...

Hai chỗ mẫn cảm nhất của người thiếu nữ bị xâm phảm trực tiếp, Trần Phi Dung không kìm được cong người lên, da dẻ trắng nõn toàn thân mơ hồ biến thành màu hồng, thậm chí rỉ ra một lớp mồ hôi như có như không, dần dần, dưới thủ đoạn điêu luyện của Trương Khác, núm vú nho nhỏ đã nhanh chóng săn cứng, hơi thở dồn dập áp ức của Trần Phi Dung đã chuyển thành những tiếng rên rỉ đầy khêu gợi.

Trương Khác cởi y phục trên người, lấy ngón tay vuốt nhẹ theo cặp chân thanh tú săn chắc của Trần Phi Dung, mơn man giữa hai đùi, làm cô run lên theo bản năng khép lại, rồi mở ra để y bỏ đi trở ngại cuối cùng, Trương Khác khẽ vuốt ve vườn hoa đã lầy lội, biết Trần Phi Dung đã sẵn sang, điều chỉnh vị trí, nói nhỏ bên tai cô: - Mình sắp tiến vào đây, mới đầu có hơi đau một chút.

Trần Phi Dung đã cảm thụ thứ nóng nóng kia chọc vào hạ thể bị lấp đầy bởi cảm giác ngừa ngáy, sự cẩn thận của như gãi ngứa ngoài giầy, không thỏa được cơn khát, Trần Phi Dung chủ động ưỡn người lên nghênh đón.

- A... Đau.. Đau quá... Hạ thân truyền tới cơn đau như xé, mười ngón tay thon dài cắm vào lưng Trương Khác, song trên mặt tuôn tràn hạnh phúc, nước mắt chảy ra, thì thầm bên tai y: - Cuối cùng mình thành nữ nhân của bạn rồi, đem thứ trân quý nhân cho bạn rồi.

Mặc dù Trương Khác muốn khống chế ảnh hưởng của sự kiện đêm qua trong phạm vi nhỏ nhất có thể, cố gắng để nó lặng lẽ trôi đi, tránh để lại ảnh hưởng xấu tới Trần Phi Dung, nhưng ở Hong Kong xảy ra chuyện như vậy, vẫn cần phải nói với Tôn Thượng Nghĩa và Diệp Kiến Bân.

Sáng sớm hôm sau, Tôn Thượng Nghĩa và Diệp Kiến Bân lần lượt nhận được điện thoại của Trương Khác, nghe kể chuyện xảy ra, cảm thấy chấn kinh, hai người bọn họ đều rất thân thuộc Trần Phi Dung, đối với cô gái xinh đẹp bề ngoài lãnh đạm nội tâm hiền lành này đều có ấn tượng cực kỳ tốt, huống hồ chuyện xảy ra không lâu sau khi mọi người tạm biệt, làm bọn họ không khỏi tự trách bản thân, bất kể là vì quan hệ giữa Trần Phi Dung với Trương Khác, Đường Thanh hay là vì nhân viên công ty, đều phải có trách nhiệm chiếu cố tốt cho người ta. Còn Diệp Kiến Bân ở cùng Trương Khác, Trần Phi Dung lâu hơn, cho nên nhận sớm nhìn ra trong mắt của Trần Phi Dung tình ý khó che dấu với Trương Khác, cũng hiểu địa vị của Trần Phi Dung trong lòng Trương Khác.

Nghe thấy trước khi Trương Khác và Phó Tuấn kịp xông vào, Hồ Kim Tinh đã bị Trần Phi Dung cơ trí dũng cảm dùng bình hoa đập ngất xỉu, hai người thầm thở phào, đồng thời bộ phục cô gái bề ngoài yếu đuối này.

- Mặc dù màn anh hùng cứu mỹ nhân không thành, sau đó an ủi người ta, cậu không thừa cơ làm cái gì chứ hả? Biết Trần Phi Dung không sao, Diệp Kiến Bân bắt đầu trên ghẹo Trương Khác.

Trương Khác chột dạ nhìn Trần Phi Dung vẫn nằm bên cạnh mình chưa tỉnh, cười xòa vài tiếng ứng phó rồi cúp máy

Khi Trương Khác xuống nhà ăn mang bữa sáng ngon lành dinh dưỡng phong phú quay về, nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông đang ngồi bên giường nói chuyện với Trần Phi Dung thì rợn người, Trần Phi Dung vừa mới thành phụ nữ, hành động không thuận tiện, nếu bị Tôn Tĩnh Mông vừa mới có trải nghiệm đó mấy tháng trước nhìn ra, thế nào cũng rất vui.

Ngồi ở trên giường ăn sáng xong, một lúc sau Trần Phi Dung đột nhiên đỏ mặt, len lén nhìn Tôn Tĩnh Mông một cái rồi lo lắng nhìn Trương Khác.

Trương Khác thấy vậy thì ngớ ra, chớp mắt vỡ lẽ, chắc là Trần Phi Dung muốn đi vào nhà vệ sinh, đều tại mình mua đồ ăn sáng có quá nhiều nước, thêm vào buổi sáng tỉnh lại Trần Phi Dung vẫn cảm thấy đau, còn chưa rời giường, giờ làm sao nhịn được. Ai học môn sinh học đều biết, ở phương diện này nữ nhân không nhịn tốt bằng nam nhân.

- Tĩnh Mông, Phi Dung ăn sáng xong rồi, để bạn ấy nghỉ ngơi thêm chút đi, đêm hôm qua bạn ấy ngủ rất muộn. Chúng ta ra ngoài bàn chuyện cuộc thi đi. Trương Khác lừa Tôn Tĩnh Mông ra ngoài, trước lúc đóng cửa nhìn thấy Trần Phi Dung đã nhịn không nổi cựa mình rời giường.

- Vội vàng bảo em ra ngoài làm cái gì? Anh tưởng em không biết anh làm chuyện hay ho gì à, lần trước với em cũng thế, hại em đau mất mấy ngày, ngay cả đi nhà vệ sinh còn đau, cái đồ đại sắc lang. Tôn Tĩnh Mông nhìn vẻ mặt làm bộ chuẩn bị nghiêm túc bàn công việc, ném cho y một cái nhìn khinh miệt.

Trương Khác cố gắng trấn tĩnh nói lảng đi: - Lần trước anh mới là người bị hại chứ, em cưỡng bức anh...

- Không được phép nhắc tới chuyện đó. Thấy Trương Khác muốn kéo sang chuyện ở nhà vệ sinh hôm đó, Tôn Tinh Mông gạt phắt đi, mặt đầy đắc ý vì bắt gian được cả đôi: - Khi em tới, Phi Dung rời giường mở cửa cho em, nhìn cách cô ấy đi lại là biết ngay đêm qua xảy ra chuyện gì! Anh không định chối đấy chứ.

Trương Khác nhớ lúc mình đi biết bên phía Tôn Thượng Nghĩa lát nữa thế nào cũng có người tới, nên không khóa cửa lại, chẳng lẽ lúc mình rời phòng thuận tay khóa cửa mà không nhớ?

- Em không thèm quản chuyện của anh, vừa rồi Phi Dung đỏ mặt là muốn đi nhà vệ sinh chứ gì, hiện cô ấy đi lại không tiện, em vào giúp đây. Tôn Tĩnh Mông không muốn tiếp tục đề tài này như một cô vợ ghen tuông, bỏ mặc Trương Khác đứng đó, trước khi vào phòng còn nở nụ cười trên đau khổ của người khác: - Em không để ý, nhưng anh nghĩ thật kỹ xem phải ăn nói ra sao với Đường Thanh đi.

Trương Khác lúc này mới đau đầu thực sự.

Những cô gái khác của y, bao gồm Hứa Tư, Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông và cả Lý Hinh Dư khi ở Perth, Đường Thanh sau khi biết được, mặc dù có ghen, nhưng đều thầm thừa nhận bọn họ ở bên mình. Cho nên Trương Khác nắm chắc sau này Đường Thanh biết chuyện Trần Tĩnh, thậm chí Tạ Vãn Tình với mình, hẳn cũng sẽ chấp nhận.

Nhưng Trần Phi Dung thì khác, Trương Khác biết, Đường Thanh coi Trần Phi Dung là người bạn tốt nhất thân thiết nhất, từ thời cao trung cho tới khi lên đại học, hai cô gái luốn quấn quít với nhau như chị em ruột, mỗi lần y gặp Đường Thanh, cô đều gọi Trần Phi Dung theo, chuyện đó thành thói quen, cả ba bọn họ đã quen ở bên nhau rồi.

Đôi khi nhìn hai cô gái thân thiết, làm Trương Khác cũng phải ghen tỵ, đương nhiên đó là vì hi vọng chen vào giữa hai cô gái, trái ôm phải ấp, nhưng nó đó chỉ là điều xuất hiện trong giấc mơ.

Bây giờ mình phát sinh quan hệ với cô bạn gái tốt nhất của vợ chưa cưới, hoàn toàn là nội dung của một bộ phim hạng ba: Nam nhân và bạn gái khuê phòng tốt nhất của bạn gái, nhất định trong một đêm nào đó, sẽ xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Nghĩ tới đó Trương Khác chỉ muốn hét lớn: Tôi không muốn vào vai nam chính trong bộ phim như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.