Chú Cá Nhỏ, Chú Gấu Nhỏ

Chương 20: Đụng độ Nữ Anh Hùng




‘Hủy Diệt quân chủ’ ‘Bàng Y’ trong tam tổ, Đông Bá Tuyết Ưng thông qua hệ thống nội bộ Huyết Nhận tửu quán trực tiếp đưa tin tới. Mặc kệ như thế nào cũng là phe Huyết Nhận thần đình, ở mặt ngoài vẫn phải mời! Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng đánh giá... Đến lúc đó khả năng bọn họ đến khá thấp, dù sao các tôn giả bình thường rất ít hạ mình xen vào.

Ngay cả sư tôn Huyết Nhận thần đế, Đông Bá Tuyết Ưng cũng mời.

Huyết Nhận thần đế thì lại trực tiếp đáp lại: “Đến lúc đó, ta bảo ngũ sư thúc của ngươi đi qua, hắn thích náo nhiệt.”

Trường hợp bực này.

Huyết Nhận thần đế tự nhiên sẽ không xuất hiện.

“Ngũ sư thúc?” Đông Bá Tuyết Ưng buồn bực, là ai?

“Chính là hắc điểu sư thúc của ngươi.” Huyết Nhận thần đế nói, “Hắn con tặc điểu này luôn tự xưng ‘Ngũ điện hạ’.”

“Hắc điểu sư thúc?” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, hắn lần đầu tiên nghe thần đế nói hắc điểu là sư thúc của mình! Còn tưởng rằng chỉ là một sủng vật đặc thù chút, hiện tại xem ra, quan hệ của thần đế và hắc điểu hầu như huynh đệ.

******

Ngày tháng kế tiếp.

Đầu tiên là thân vệ quân cùng với các thần linh Hạ tộc ban đầu ở phủ đệ Giám sát sứ đều tất cả đều dời tới, thần đình bên kia cũng phái người tới bố trí trang bị thời không truyền tống trận!

Quần thể cung điện khổng lồ cũng cấu thành phủ đệ hoa lệ, phía trên cửa chính phủ đệ tự nhiên là hai chữ ‘Đông Bá’, từ nay về sau nơi này chính là Đông Bá phủ.

“Đến rồi.”

Đông Bá Ngọc một thân áo trắng từ trong không gian truyền tống trận đi ra. Ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử tóc lục ‘Hề Vi’.

Hề Vi nói: “Ngọc điện hạ, phụ thân và mẫu thân ngươi đều chờ ngươi sốt ruột rồi, nói nửa tháng trở về, nhưng kéo dài mãi, lúc này mới lệnh ta đi qua đem ngươi đón về.”

“Ừm.” Đông Bá Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.

“Như vậy, tới Hắc Vụ hải, nhìn thấy Đông Bá đế quân phủ, ngươi không vui chút nào?” Hề Vi cười nói.

Đông Bá Ngọc và Hề Vi hai người phi hành, đồng thời nhìn phủ đệ khổng lồ xa xa. Đông Bá đế quân phủ quả thực phi thường khổng lồ, dù sao đến cấp độ này của Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu, chỉ cần muốn thử nghiệm chiêu thức hoặc là nghiên cứu pháp trận không gian cần cũng là rất lớn. Phủ đệ tự nhiên sẽ càng thêm khổng lồ, hầu như chiếm cứ một phần mười của toàn bộ lục địa.

Cửa chính tường sân của phủ đệ cao lớn nguy nga tương tự, vật chất pháp trận… nhiều tầng pháp trận thêm vào.

Cửa chính hoa lệ mà to lớn, phía trên hai chữ ‘Đông Bá’ là Đông Bá Tuyết Ưng tự mình viết, hai chữ mơ hồ làm cả Đông Bá đế quân phủ trở nên sâu thẳm không lường được, giống như một thế giới khổng lồ.

Loại cảm giác này cũng không sai, hai chữ này, là trung tâm của một pháp trận siêu lớn! Cũng là Đông Bá Tuyết Ưng sau khi xây xong phủ đệ tiêu phí một tháng mới bố trí mà thành, là một ‘Thế giới pháp trận’, một Đông Bá đế quân phủ chính là một thế giới mênh mông.

“Phụ thân tự mình viết?” Đông Bá Ngọc ngẩng đầu nhìn.

“Đương nhiên, đế quân lợi hại chứ.” Hề Vi tán thưởng. Nàng cũng kính xưng Đông Bá Tuyết Ưng là đế quân, nàng là tận mắt thấy Đông Bá Tuyết Ưng quật khởi, nay đã đứng ở độ cao so với Hồng Trần thánh chủ lúc trước còn cao hơn.

“Ừm, lợi hại.” Trên mặt Đông Bá Ngọc có một nụ cười mỉm.

Hề Vi thầm nhủ.

Cuối cùng đã cười!

Lúc nàng tìm được Đông Bá Ngọc, Đông Bá Ngọc thế mà một mình tìm say, rõ ràng có thể dựa vào thần lực giải rượu, nhưng vẫn luôn uống rượu.

“Phải nói cho đế quân và phu nhân.” Hề Vi thầm nhủ, “Ngọc điện hạ xem ra đã chịu kích thích, chẳng lẽ là bởi vì đả kích, hay là việc khác?”

“Bái kiến điện hạ.”

“Bái kiến điện hạ.”

Các thủ vệ ở cửa cung kính hành lễ.

Bọn họ đều là người cũ của thân vệ quân, đều biết Đông Bá Ngọc và Hề Vi, bọn họ nay cũng đều rất đắc ý, dù sao địa vị Đông Bá Tuyết Ưng càng cao, lực ảnh hưởng của thân vệ quân bọn họ cũng sẽ khác.

...

Ở trong cung điện dưới lòng đất.

Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở trên một tấm thảm màu lam băng, thảm mềm mại tản ra sự mát mẻ tràn ngập toàn thân, giờ phút này chung quanh ngăn cách tất cả quy tắc tra xét.

“Hả?” Trong tay Đông Bá Tuyết Ưng đang cầm một phù bài màu đỏ sậm, đây là tàn phiến sắc bén màu đỏ sậm thi thể cấp tôn giả bị đóng băng để lại cùng một tàn phiến khác phát hiện trong Tam Thủ thần sơn kết hợp thành phù bài, Đông Bá Tuyết Ưng cúi đầu cẩn thận quan sát hoa văn bên trên, “Chỉ cần hoa văn phong cách cổ xưa này, nhìn như bình thường, thực ra sâu không lường được.”

Lúc trước là tàn phiến, còn nhìn không ra cái gì.

Mà hiện tại đầy đủ hoa văn phong cách cổ xưa, càng thể hội càng cảm thấy huyền diệu, trình độ cao thâm vượt xa xa cảnh giới của mình hiện nay.

Đông Bá Tuyết Ưng lật xem phù bài, cảnh giới của hoa văn phong cách cổ xưa so với mình cao hơn quá nhiều, không thể tìm hiểu.

“Phù bài, là phúc hay họa?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.

Lúc trước ở Tam Thủ thần sơn đạt được một khối tàn phiến khác, sau khi hợp hai làm một, trong phù bài liền truyền đến tin tức.

Tin tức rất ngắn, lại khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy áp lực vô hình.

Đoạn tin tức này là một đoạn lời, một người tu hành cổ xưa nhắn lại.

“Vũ trụ này là mê người như vậy, một ngọn cỏ một cái cây, một ánh mặt trời một giọt sương, đều làm ta si mê. Nhưng, ta chung quy phải rời khỏi một vũ trụ này.”

“Ở trước khi rời khỏi, ta để lại ba khối phù bài.”

“Mỗi khối phù bài sau khi nhận chủ, chỉ cần kích phát phù bài, mặc kệ ngươi ở nơi nào của một vũ trụ này, mặc kệ là bị giam giữ nhốt bị phong cấm, hay là bị nhốt trong di tích cổ xưa! Chỉ cần kích phát phù bài... Sẽ bị dịch chuyển đến nơi ta từng ở lại thời gian dài, nơi đó, được ta đặt tên là ‘Sơ thủy chi địa’.”

“Nơi đó có món quà ta trước khi rời khỏi để lại cho sinh mệnh vũ trụ này, nhưng để lại và nguy cơ kéo theo nhau.”

“Mỗi một lần đều là cửu tử nhất sinh, một khi ngươi tử vong, phù bài sẽ lại phân tán ở trong vũ trụ mênh mông, chờ đợi người tu hành tiếp theo. Nếu ngươi thành công, sẽ đạt được món quà của ta, hơn nữa ngươi có thể trực tiếp từ sơ thủy chi địa dịch chuyển đến bất cứ một chỗ nào của vũ trụ mênh mông này.”

“Số lần tiến vào là có hạn.”

“Giới thần cảnh có thể đi vào một lần, thiên địa cảnh có thể đi vào một lần, khi mở cảnh cũng có thể vào một lần, chúa tể cảnh cũng có thể vào một lần.”

Đông Bá Tuyết Ưng tự hỏi.

Đoạn tin tức này rất ngắn, nhưng trong đó hơi thể hội chút có thể phát hiện rất nhiều bí mật, đầu tiên phù bài như vậy tổng cộng có ba cái! Đương nhiên hai cái khác có thể có chủ, cũng có thể vô chủ, có lẽ còn tán loạn ở nơi nào đó của vũ trụ.

Tiếp theo, phù bài đi thông ‘Sơ thủy chi địa’, là một vị người tu hành cổ xưa để lại, hắn đã rời khỏi một vũ trụ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.