Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 19




“Phó bang chủ!!!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc mới vừa bước ra đại môn Dự Chiến Thiên Hạ, liền thấy Tiếu Khinh Trần “phong trần mệt mỏi” trở về.

Đổi lại là người khác, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc có lẽ đã nhào tới rồi, nhưng đây là Tiếu Khinh Trần, có cho hắn mượn mười lá gan hắn cũng không dám.

“Quân, Quân, Quân Lâm Thiên Hạ?!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc phát hiện đằng sau Tiếu Khinh Trần chính là Giang Phong Nguyệt, biểu tình càng khoa trương, kinh ngạc như vừa nhìn thấy mặt trời mọc phía bắc.

“Chào ngươi.” Giang Phong Nguyệt lễ phép chào hỏi hắn.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc há họng khép miệng lại, hắn chuyển hướng sang Tiếu Khinh Trần, ngữ khí dị thường bình tĩnh, hỏi: “Phó bang, ngươi với hắn … các ngươi thật sự là loại quan hệ này?”

Hiện giờ, toàn bộ mọi người ở Phong Châu thành đều nhận định, quan hệ giữa Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ là quan hệ tình nhân, trong bang cũng có vài người nói thầm sau lưng, Quân Lâm Thiên Hạ là tấm mộc của Tiếu Khinh Trần… Nếu không phải Bang chủ Hoàng Thái Tử đuổi những người nói loạn huyên thuyên ra khỏi bang, còn thanh minh bảo Tiếu Khinh Trần không có ý muốn cướp chức Bang chủ, chỉ sợ người trong bang đã sớm lấy Tiếu Khinh Trần làm mục tiêu thảo phạt rồi.

Lần trước, khi Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nhìn mấy tấm ảnh trong bài viết ở diễn đàn liền buồn bực, Tiếu Khinh Trần sao có thể cùng một chỗ với Quân Lâm Thiên Hạ, hiện tại chứng kiến bọn họ cùng nhau tới Phong Châu thành, nhìn dáng vẻ của Phó bang, dường như còn muốn mang tên này tiến vào bang…Hắn thừa nhận, hắn sai lầm rồi.

Tiếu Khinh Trần không định trả lời câu hỏi của Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, cứ vậy mà bước người Tiểu Bạch Lang Cam Sắc, người trong bang nhất thời đồng loạt chạy ra.

Yên Chi Triều Tuyết cùng Hoa Khai Trà Mỹ trao đổi ánh mắt, Hoa Khai Trà Mỹ nói: “Hồ ly, đại nhân ngài rốt cuộc đã trở lại.” Khi nói lời này, tầm mắt của hắn như có như không lướt qua người Giang Phong Nguyệt.

“Trở lại thì đã trở lại rồi, còn mang theo người khác…” Yên Chi Triều Tuyết ngữ khí ái muội, không e dè đánh giá Giang Phong Nguyệt, “Nói thật đi, hồ ly, hắn ta có phải là người yêu của ngươi hay không?”

“Người, người yêu?” Thỏ Bảo Bảo càng trực tiếp hơn, nàng nhảy tới bên cạnh Giang Phong Nguyệt, đi vòng quanh hắn hai vòng, “… Phó bang, ngươi không có nói cho chúng ta biết diện mạo người yêu ngươi cũng khiến nữ nhân chúng ta ghen tị!”

Bang chúng tập trung lại đây ngày càng nhiều, đều dùng ánh mắt đánh giá Giang Phong Nguyệt. Dù cho Giang Phong Nguyệt bình tĩnh thế nào, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thì không thể nào cảm thấy dễ chịu được.

“Các ngươi không phải đã quên rồi chứ, hắn ta trừ bỏ có bề ngoài làm nữ nhân ghen tị, mà còn là Quân Lâm Thiên Hạ nổi tiếng lừng lẫy?” Mặc Thanh Ca tự tiếu phi tiếu nói.

Quân Lâm Thiên Hạ … Giang Hồ OL đã hoạt động được một năm, là ngoạn gia phong quang duy nhất đã từng giết Bang chủ của bọn họ.

Vì thế, mọi người nhìn Giang Phong Nguyệt tràn đầy sùng bái.

Giang Phong Nguyệt hắc tuyến, dùng ánh mắt hướng sang Tiếu Khinh Trần xin giúp đỡ.

Tiếu Khinh Trần híp lại suy nghĩ, khóe miệng mơ hồ nhếch lên một chút, tâm tình dường như không tồi.

“Hồ ly, ngươi thành thật khai báo, ngày đó Thái tử gia bị giết có liên quan tới ngươi hay không?” Yên Chi Triều Tuyết đến gần Tiếu Khinh Trần, thấp giọng hỏi.

Tiếu Khinh Trần như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, cũng không phủ nhận: “Tính toán cho rõ ràng thì, ta phải phụ trách 99% trách nhiệm.”

“Thật là ngươi?!” Hoa Khai Trà Mỹ nghe được đối thoại, “Thái tử gia đối với ngươi không tệ, sao ngươi lại làm vậy với hắn?”

Lời này … nghe sao có vẻ kỳ lạ?

Mặc Thanh Ca đứng bên cạnh Giang Phong Nguyệt, không có lấy ánh mặt nhìn xuyên thủng hắn mà thực bình thường đứng gần, hỏi: “Ngươi cấp bao nhiêu?”

“… 15.”

“Hôm qua giết nguyên lão Hoàng Triều Âm Thư là ngươi?” Mặc Thanh Ca lại hỏi.

“Ừ.” Giang Phong Nguyệt gật đầu, nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Mỹ nhân giúp ta.”

Vì thế, Mặc Thanh Ca nuốt trở lại vấn đề định hỏi. Cũng phải, lấy năng lực của một tên dược sư cấp 15 thì không có khả năng giết được Âm Thư. Nhưng nói đi nói lại, hắn có thể một chiêu giải quyết xong Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Hoàng Thái Tử, rốt cuộc làm sao mà bị hắn “đánh lén” thành công?

“Tất cả đều ở đây làm cái gì, không đi thăng cấp?” Tiếu Khinh Trần nhìn quanh một vòng, không nhanh không chậm hỏi.

Ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ, nam ngoạn gia chiếm 90%, nữ chỉ chiếm 10%. Dùng lời một nữ ngoạn gia nào đó đã rút lui khỏi bang mà nói chính là: vào Dự Chiến Thiên Hạ làm gì? Tìm đối tượng để ghen tị à?

Tiếu Khinh Trần có thể trong trò chơi mà đánh ngã đệ nhất mỹ nhân hàng đầu, mà các nữ ngoạn gia khác lại không lên tiếng gì, có thể thấy được y có bao nhiêu cường thế. Xã hội hiện nay, nữ nhân thích nam nhân, nam nhân cũng có thể thích nam nhân… Có ngoạn gia trên weibo đã nói: “Phải đến một địa phương không có mỹ nam nhân tìm lão công mới được.”

Thiên Triều vào 50 năm trước đã thừa nhận hôn nhân đồng tính, lúc đầu vẫn còn phần lớn cha mẹ, bằng hữu người đồng tính kịch liệt phản đối, nhưng thời gian trôi qua, dân phong dần dần cởi mở.

Tuy thời đại này vẫn còn một số cha mẹ tư tưởng bảo thủ, nhưng đa số mọi người từ nhỏ đã được giáo dục khái niệm, nam nhân không nhất định phải cùng với nữ nhân và ngược lại.

Nam nhân có thể thích nam nhân, nữ nhân có thể thích nữ nhân, như câu tục ngữ: ta yêu ngươi, trùng hợp hai ta lại cùng giới tính, chỉ vậy thôi.

Tiếu Khinh Trần lúc trước lấy tướng mạo mà nổi tiếng khắp Giang Hồ, việc này nói ra có lẽ khiến người khác xấu hổ, nhưng các ngoạn gia tiến vào Dự Chiến Thiên Hạ, trong đó có một phần là vì y mà gia nhập —— lòng yêu thích cái đẹp ai ai cũng có, nam nhân thích nam nhân luôn có điểm hư vinh, muốn dụ dỗ y một phen.

Đương nhiên, chưa có ai dụ dỗ Tiếu Khinh Trần thành công.

Thủ đoạn của y có quan hệ trực tiếp tới tướng mạo của y.

Tiến nhập Giang Hồ chưa đến nửa năm, Tiếu Khinh Trần đã được hình dung bằng những từ ngữ ác độc như “âm hiểm, phúc hắc, quỷ súc, lòng dạ hiểm độc, hắc quả phụ”; càng về sau, các ngoạn gia càng hiểu ra: Tiếu Khinh Trần là dạng người điển hình của câu “người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu phạm ta ta sẽ hoàn trả lại gấp mười lần.”

Chủ đề đi xa…

Tiếu Khinh Trần lãnh đạm hỏi một câu, các bang chúng đang vây xem lập tức như chim bay tản ra, chỉ còn lại vài người Hoa Khai Trà Mỹ.

“Hồ ly, đi vào nói tiếp?” Yên Chi Triều Tuyết hướng Giang Phong Nguyệt vứt cái mị nhãn.

Tiếu Khinh Trần vừa định trả lời, chợt nghe Giang Phong Nguyệt nói: “Mỹ nhân, đã 12 giờ, ngươi có phải nên ăn cơm trưa trước?”

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc: “!!!”

Mặc Thanh Ca: “…”

Hoa Khai Trà Mỹ: “…”

Yên Chi Triều Tuyết: “…”

Thỏ Bảo Bảo: “… Có – gian – tình.”

Tiếu Khinh Trần không mặn không nhạt liếc nhìn Thỏ Bảo Bảo một cái, mặt Thỏ tử lập tức đỏ lên, ngượng ngùng trốn sau lưng Mặc Thanh Ca, tim đập mãnh liệt.

Vài ánh mắt nhìn về phía Giang Phong Nguyệt, hắn ngược lại một chút tự giác bị người nhìn cũng không có, không còn nhiều người quỷ dị nhìn hắn nữa, việc hắn không được tự nhiên cũng không cánh mà bay.

Lúc này, chỉ có mấy chữ không ngừng luẩn quẩn trong đầu mấy người Dự Chiến Thiên Hạ——

Mỹ nhân…

Gian tình…

Dự Chiến Thiên Hạ không ai không biết cấm kỵ của Tiếu Khinh Trần là gì, đã từng có người trước mặt y gọi lên hai chữ kia, tình cảnh lúc đó khó có thể hình dung. Tuy rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng trò chơi cũng có thể khiến người sợ hãi.

Ai có thể nói cho bọn hắn biết đây là chuyện gì, vì sao Quân Lâm Thiên Hạ có thể bình thường kêu mỹ nhân, mà phản ứng của Tiếu Khinh Trần thì không còn như dĩ vãng.

Nói như thế nào đây … Bộ dáng Tiếu Khinh Trần lúc này, tựa hồ đã quen với xưng hô của Quân Lâm Thiên Hạ.

Ảo giác đi? Nhất định bọn họ đang gặp ảo giác!

“Hỗn tiểu tử, ngươi quả nhiên chạy tới Phong Châu thành thật!” Trong đám người không ai nói chuyện, đột nhiên có người chạy tới, trực tiếp nhảy lên người Giang Phong Nguyệt, suýt chút nữa đè luôn hắn xuống.

Giang Phong Nguyệt đứng thẳng thân thể, đem bạch tuộc trên người kéo xuống, hỏi: “Sao ngươi biết ta đến đây?”

“Ngươi xem kênh bang phái là để trưng à?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối trừng mắt nhìn hắn, “Nếu không phải lo ngươi bị hủy đến xương cốt cũng không còn, ta sẽ không bỏ nhiệm vụ mới làm một nửa chạy tới tìm ngươi. Thoạt nhìn, ngươi đến Phong Châu thành, có vẻ ổn thỏa!”

Nghiêm khắc mà nói, Giang Phong Nguyệt cùng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối không tính là quen biết nhiều, chẳng qua là gặp vài lần mà thôi, nhưng Đại Tổng Quản Thời Kì rất để ý đến hắn. Dù sao lần trước ở Kinh Hồng Lâu, khi Nguyệt Hạ Tiểu Lâu muốn giết hắn, y đã ngăn cản lại.

Duy độc lần gặp mặt trước, hắn đã đắc tội với Đại Tổng Quản.

“Cám ơn.” Giang Phong Nguyệt nói.

“!!!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối mở to hai mắt nhìn hắn, bỗng nhiên đỏ mặt, quay sang chỗ khác, tức giận nói: “Đừng tưởng ngươi cám ơn ta thì ta liền quên đi lần trước ngươi vô lễ với ta, nói cho ngươi biết, ta là người mang thù…”

Lời còn chưa dứt, y liền im lặng.

—— Tiếu Khinh Trần tới.

“Đi ăn cơm.” Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, ba chữ kia là nói với Giang Phong Nguyệt.

“Hôm nay ngươi ăn trong trò chơi sao?” Đường nhìn của Giang Phong Nguyệt bị Tiếu Khinh Trần kéo qua.

“Không được sao?”

“Được, đương nhiên là được.” Giang Phong Nguyệt cười mỉm đi theo, “Mỹ nhân, đồ ăn trong trò chơi thật ra cũng không tệ lắm, ta vốn muốn đi học trù nghệ, nhưng mà…”

Hai người dần dần đi xa, để lại mấy người hai mặt nhìn nhau

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối trong gió hỗn độn, cho đến khi Hoa Khai Trà Mỹ cho hắn một đạp, hắn mới thanh tỉnh lại.

“Ai có thể nói cho ta biết … Bọn họ xảy ra chuyện gì?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bộ dáng bị đả kích mạnh.

“Gian – tình a gian – tình, hồ ly và Quân Lâm Thiên Hạ tuyệt đối có gian – tình, trái gian – tình thật là đỏ tươi… Đậu xanh rau má, hồ ly lúc ghen tỵ quả nhiên có biểu hiện kia.” Hoa Khai Trà Mỹ cắn cổ tay áo, biểu tình dữ tợn, hưng phấn đến dữ tợn.

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối càng thêm hỗn loạn, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bài viết trên diễn đàn là sự thật?”

“Nửa thật nửa giả đi!” Mặc Thanh Ca trầm mặc một lúc rồi nói.

“Phó bang sao lại coi trọng tên Quân Lâm Thiên Hạ kia, hắn ta là nam nhân.” Thỏ Bảo Bảo bĩu môi.

“Nam nhân thì sao?” Yên Chi Triều Tuyết xen mồm, khoát tay lên vai Thỏ Bảo Bảo, “Tiểu Thỏ Tử, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tư tưởng bảo thủ vài thập niên trước sao, hiện tại đồng tính luyến là hợp pháp, hiểu không?”

Thỏ Bảo Bảo biểu tình thả lỏng một chút, thở ra một hơi: “Nói cũng đúng.” Không ai nhìn thấy, trong mắt nữ hài tử nhu thuận này hiện lên một tia chán ghét.

“Ta nói, các ngươi làm sao thấy được Phó bang ăn dấm?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc nãy giờ im lặng, yếu ớt hỏi. <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.